Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Mỹ
[MINH HUỆ 17-08-2021] Tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây 26 năm khi tôi 60 tuổi. Kể từ đó, tôi đã trải qua nhiều thử thách, nhưng tôi đã có thể vượt qua dưới sự bảo hộ của Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Đại Pháp). Mặc dầu có nhiều điều tôi muốn chia sẻ, nhưng tôi sẽ tập trung vào thể ngộ của mình liên quan đến lời giảng của Sư phụ về:
“điều tôi dạy chư vị chính là vượt thoát khỏi người thường cơ mà! Hãy từ lý tính mà nhận thức Đại Pháp một cách chân chính.”(Lời cảnh tỉnh-Tinh tấn yếu chỉ)
Một cuốn sách đã chữa lành bệnh tật của tôi
Tôi đã từng mắc bệnh tật triền miên khiến tôi luôn đau đớn. Do phải chịu đựng thống khổ, tôi thường cảm thấy lo lắng và bất an. Tôi thậm chí còn nghĩ đến tự sát để kết thúc mọi đau khổ của mình. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian đen tối nhất, một ý niệm mạnh mẽ và bất ngờ xuất hiện trong tâm tôi: “Hy vọng là Thần thực sự có tồn tại.” Niềm hy vọng này đã giữ cho tôi tiếp tục sống, và tôi bắt đầu tìm kiếm một vị Thần sẽ giải cứu tôi khỏi bể khổ. Chẳng bao lâu, tôi đã may mắn có được cuốn sách Chuyển Pháp Luân.
Tôi đã đọc cuốn sách một cách ngấu nghiến. Không lâu sau, cuốn sách đã làm tôi say mê, bởi vì càng đọc, tôi càng nhận ra rằng cuối cùng mình cũng đã tìm thấy người sẽ cứu rỗi chúng sinh trong thế giới này.
Cuộc sống trước đây của tôi bị đầu độc bởi tư tưởng vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc, khiến tôi đã từ bỏ niềm tin vào Thần. Tuy nhiên, ngọn lửa niềm tin vẫn âm ỉ trong thâm tâm tôi, chờ đợi đến lúc được bùng lên.
Tôi đã tập trung hết tinh lực, chăm chú đọc cuốn sách; tôi muốn biết nhiều hơn về cách Sư phụ Lý sẽ cứu mọi người như thế nào, và liệu tôi có đủ tư cách để được cứu hay không. Tôi đọc từ 8 giờ sáng ngày đầu tiên đến 4 giờ sáng ngày hôm sau, không ăn không ngủ cho tới khi đọc xong hết cuốn sách. Sau đó, tôi trở nên tràn đầy năng lượng, thư thái và vui vẻ. Tôi thấy như thể mình được hồi sinh chỉ sau một đêm.
Việc tôi có thể đọc một cuốn sách trong 20 tiếng liên tục nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Trước ngày hôm đó, cơ thể đầy bệnh tật của tôi yếu đến mức tôi hầu như không thể làm được bất kỳ việc gì trong hơn 2 tiếng đồng hồ, chứ đừng nói đến việc đọc sách. Sau 2 giờ làm bất cứ việc gì, tôi sẽ bị hoa mắt chóng mặt.
Lúc đó tôi đang điều trị hàng ngày với rất nhiều loại thuốc, và tác dụng phụ của thuốc khiến toàn bộ hàm răng của tôi lung lay. Nếu tôi bị cảm lạnh, bệnh viêm cơ tim của tôi sẽ tái phát và huyết áp của tôi sẽ tăng cao. Kết quả là, tôi sẽ nằm liệt giường trong ít nhất là hai tuần. Ngoài ra, nếu tôi bỏ giấc ngủ trưa ngắn hàng ngày, tôi sẽ rất mệt mỏi đến mức không thể nghĩ hay làm việc bình thường trong suốt thời gian còn lại trong ngày.
Tuy nhiên, sau khi đọc liền một mạch 20 giờ, tôi không bị chóng mặt và thị lực của tôi hoàn toàn ổn. Ngược lại, toàn bộ cơ thể tôi tràn đầy năng lượng. Những cảm xúc tiêu cực chiếm cứ tâm trí tôi trong nhiều năm đã biến mất, và tôi tràn ngập niềm vui.
Tôi nhận ra rằng cuốn sách này là một cuốn thiên thư, và tác giả của cuốn sách, Sư phụ Lý Hồng Chí, hẳn phải thực sự phi thường. Tôi rất biết ơn vì cuối cùng tôi đã tìm thấy được môn khí công tốt nhất (lúc đó, tôi vẫn nghĩ Sư phụ Lý chỉ là một thầy khí công).
Do đó, tôi quyết định rằng tôi sẽ chỉ theo vị Sư phụ này. Tôi sẽ dành trọn cả cuộc đời mình để tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì Sư phụ Lý đã ban cho tôi một cuộc đời mới.
Nhận thức Pháp lý của Đại Pháp một cách lý trí
Hồi đó, Sư phụ thường viết những bài viết ngắn, hay là kinh văn, để chỉ dẫn cho chúng ta. Mỗi khi một bài kinh văn mới được đăng, tôi sẽ đọc đi đọc lại nhiều lần để nắm bắt nó. Tuy nhiên, một bài trong đó có tựa đề “Lời cảnh tỉnh” khiến tôi bối rối trong một thời gian dài, dù tôi đã đọc vài lần.
Sư phụ nói với một số học viên:
“vẫn còn loanh quanh ở nhận thức tôi và Đại Pháp bằng cảm thụ, toàn là từ sự biến hoá trên thân thể…”(Lời cảnh tỉnh-Tinh tấn yếu chỉ)
Khi tôi đọc đoạn này, tôi nghĩ: tại sao tôi không biết ơn Sư phụ vì đã cứu tôi và cho tôi một cuộc đời mới?
Sư phụ giảng:
“Chư vị không cải biến cái Lý của con người vốn được hình thành vào tận xương cốt cả trăm nghìn năm ở người thường ấy…”(Lời cảnh tỉnh-Tinh tấn yếu chỉ)
Tôi tự nhủ: tại sao cái Lý của con người lại là sai? Cái gì làm nên cái Lý của con người?
Sư phụ cũng giảng:
“Nếu chư vị ai ai cũng có thể từ nội tâm nhận thức Pháp, ấy mới là thể hiện của Pháp uy lực vô biên—Phật Pháp lớn mạnh tái hiện ở nhân gian!” (Lời cảnh tỉnh-Tinh tấn yếu chỉ)
Tôi nghĩ: Tôi sẽ làm thế nào để đạt được điều đó? Tại sao chúng ta phải hiểu Pháp để điều này xảy ra?
Tuy nhiên, một điều rõ ràng đối với tôi-Sư phụ yêu cầu chúng ta phải “từ lý tính mà thăng hoa nhận thức chân chính về Đại Pháp.”
Tôi quyết định rằng dù tôi không hoàn toàn hiểu được lời giảng của Sư phụ, tôi phải chiểu theo chỉ dẫn của Ngài bởi vì các vấn đề mà Ngài chỉ ra hẳn là quan trọng.
Kể từ đó, tôi đã rất chăm chỉ học Pháp, cố gắng hiểu nó từ phương diện lý tính. Tôi đọc Pháp vào những lúc trong ngày mà đầu óc thanh tỉnh nhất, và tôi cũng đóng cửa để không ai can nhiễu đến tôi. Tôi cũng viết lại những nhận thức mà tôi đạt được trong khi đọc các bài giảng của Đại Pháp, điều đó giúp tôi nhớ được các bài giảng.
Trong 20 năm, nhiều Pháp lý đã được khắc ghi trong tâm tôi. Do đó, khi các vấn đề xuất hiện, tôi luôn có thể giải quyết các vấn đề chiểu theo Pháp.
Tôi thực sự cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ và trí huệ to lớn có được từ Đại Pháp. Việc hiểu Đại Pháp một cách lý tính giúp tôi kiên trì vượt qua những năm khó khăn của cuộc bức hại tàn bạo này. Quá trình liên tục đào sâu và hiểu được các Pháp lý đã tăng cường sức mạnh cả tâm và thân của tôi, điều này cuối cùng giúp tôi từ bi hơn và quan tâm đến người khác. Tôi hiếm khi bị những người khác hay những thứ xung quanh chọc tức. Mặc dù tôi đã bị bức hại vì đức tin của mình, tôi hạnh phúc với việc tu luyện của mình trong Đại Pháp và lạc quan mỗi ngày.
Tầm quan trọng của việc hiểu Pháp một cách lý tính
Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động bức hại Đại Pháp vào năm 1999, thể ngộ lý tính về các Pháp lý đã giúp tôi luôn thanh tỉnh. Tôi không bị uy hiếp, cũng không dễ bị lừa. Đây là một sự cố mà tôi gặp phải.
Trong những ngày đầu tiên của cuộc bức hại, chúng tôi không thể có được các bài kinh văn mới của Sư phụ do sự phong tỏa internet của ĐCSTQ. Ngoài ra, đặc vụ Trung Cộng còn ngụy tạo kinh văn giả và phát tán chúng. Nhưng bằng nhận thức lý tính về Pháp, tôi đã không dễ dàng bị lừa dối.
Một lần có người đã đưa cho tôi một kinh văn giả, tôi lập tức nhận ra rằng ngôn từ và cách diễn đạt trong văn bản cũng như ngữ điệu là khác với trong các bài giảng của Sư phụ. Nhờ nhận thức về Pháp một cách lý tính, tôi đã có thể phân biệt được kinh văn giả và kinh văn thật.
Câu chuyện về hai học viên lâu năm
Có người kể cho tôi nghe một câu chuyện về hai học viên. Cả hai người đều đã tu luyện Đại Pháp trong một thời gian và cả hai đều bị giam giữ vì đức tin của mình.
Khi một trong hai người, học viên Juan, bị bắt, cô ấy đã bước vào cổng nhà tù trong khi phát chính niệm với thế tay dựng lên. Cô ấy dường như rất kiên định vào Đại Pháp. Tuy nhiên ba ngày sau đó, cô ấy đã thỏa hiệp với những người bức hại và ký cam kết từ bỏ đức tin vào Đại Pháp. Cô tin một cách mù quáng vào lời nói dối rằng nếu cô ấy không ngừng tu luyện Đại Pháp, Sư phụ Lý sẽ phải chịu đựng nhiều hơn; nhưng nếu cô ấy ngừng tu luyện, Sư phụ sẽ được giải thoát và chịu đựng ít hơn. Do đó cô ấy đã sẵn sàng đồng ý ký vào cam kết.
Ngược lại, một học viên khác, tên Ju, bước vào nhà tù với nụ cười trên môi. Cô ấy thậm chí còn gật đầu chào lính canh và không tỏ thái độ thù địch nào. Trong hơn một năm, các nhân viên nhà tù không thể khiến cô ấy từ bỏ Đại Pháp dù họ có cố gắng đến mấy. Ngoài ra, cô ấy đã giảng chân tướng cho tất cả những người bị giam giữ và lính canh. Kết quả là tất cả họ đều thích cô ấy và thậm chí giúp cô ấy phân phát các bài kinh văn mới của Sư phụ.
Sau đó, cô ấy được chuyển tới một buồng giam khác, và hiện bị giám sát nghiêm ngặt. Quản lý nhà tù đã lập ra một nhóm hơn 30 người chỉ để khiến cô ấy từ bỏ đức tin của mình. Họ thậm chí chuyển các lính canh từ hai đội chuyên trách về Pháp Luân Công từ một nhà tù nam sang nhà tù nữ để gây áp lực với cô ấy, nhưng không có kết quả. Đối với các nhân viên ĐCSTQ, cô ấy là một trong những học viên Đại Pháp “ngoan cố” nhất trong nhà tù này.
Người học viên đầu tiên có cảm tình con người mạnh mẽ với Sư phụ, nhưng cô ấy đã rất nhầm lẫn về các Pháp lý của Đại Pháp. Người học viên thứ hai có nền tảng Pháp lý vững chắc, điều đó giúp cô ấy luôn thanh tỉnh và kiên định vào Đại Pháp.
Việc này làm nổi bật tầm quan trọng của việc giữ được “nhận thức lý tính chân chính về Đại Pháp” được đề cập đến ở trên.
Thể ngộ của tôi về Đức và Nghiệp
Trong cuốn Chuyển Pháp Luân, Sư phụ đã giải thích cho chúng ta rằng đức và nghiệp là vật chất. Mặc dù Sư phụ đã giảng cho chúng ta về nghiệp bệnh nhiều lần, một số học viên vẫn kiên định vào Đại Pháp ở trong tù nhưng cuối cùng đã không chống lại được nghiệp bệnh. Một số người thậm chí còn mất đi thân người quý giá khi ra tù, và đó là một tổn thất lớn. Vậy tại sao nghiệp bệnh rất khó để đột phá?
Thông qua học Pháp, thể ngộ của tôi là người thường và đệ tử Đại Pháp có cách hiểu hoàn toàn khác nhau về nguyên nhân của bệnh tật. Tìm tòi của nhân loại đối với bệnh tật vẫn ở tầng bề mặt, tập trung vào các triệu chứng. Nguyên nhân của ho là do nhiễm trùng, tiêu chảy là do thức ăn bị ô nhiễm hoặc do vi-rút, và sốt cao có lẽ cũng là do nhiễm trùng.
Do đó, mọi người chỉ biết dựa vào thuốc để loại bỏ mầm bệnh, vì nhân loại cho rằng bệnh tật xâm nhập từ chế độ ăn uống của họ và môi trường xung quanh.
Tuy nhiên, các bài giảng của Đại Pháp đã giúp tôi nhận ra rằng những quan niệm này là cái Lý nơi người thường mà Sư phụ đề cập đến trong “Lời cảnh tỉnh.”
Nguồn gốc của bệnh tật, như các học viên hiểu, là nghiệp-một nguyên nhân nội tại từ chính trong chúng ta. Khi người thường ốm, họ phải khám bệnh và điều trị. Trong khi đó, khi một người tu luyện có nghiệp bệnh, người này nên đối đãi với khổ nạn một cách phù hợp với Đại Pháp-đó là, giải quyết các nguyên nhân nội tại của chính bản thân.
Sư phụ đã giảng:
“Chư vị không cải biến cái Lý của con người vốn được hình thành vào tận xương cốt cả trăm nghìn năm ở người thường ấy, thì chư vị vẫn không bỏ đi được cái tầng xác bề mặt của con người, nên không cách nào viên mãn.” (Lời cảnh tỉnh-Tinh tấn yếu chỉ)
Các đệ tử Đại Pháp chân chính không mắc bệnh. Nếu một người tu luyện nghĩ rằng anh ta bị bệnh, anh ta vẫn đang ở tầng thứ quan niệm trong người thường, và chỉ có thể được coi là một người thường. Sư phụ đã thanh lọc cơ thể cho chúng ta và đẩy chúng ta đến trạng thái vô bệnh. Bất kỳ sự bất thường hoặc khó chịu nào trên thân thể đều là giả tướng nghiệp bệnh trong không gian này. Do đó, với nhận thức lý tính và tín tâm kiên định vào Đại Pháp, tôi đã có thể vượt qua nhiều quan nghiệp bệnh trong nhiều năm.
Các bài giảng của Sư phụ giúp tôi hiểu được nghiệp bệnh từ phương diện lý tính, và tôi biết cách để vượt qua các khổ nạn về nghiệp bệnh. Bây giờ, tôi không còn lo lắng về việc bị bệnh nữa.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/8/17/429654.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/29/195951.html
Đăng ngày 22-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.