Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 11-09-2021] Kể từ ngày tôi bắt đầu bước vào tu luyện Đại Pháp, đến nay đã hơn 20 năm trôi qua. Hơn 20 năm nay, thân tâm của tôi không ngừng phát sinh biến hóa. Những biến hóa này giúp tôi lưu lại những dấu chân tỏa sáng ở nơi thế gian con người.

Mồng 4 Tết năm 1998, trong một dịp tình cờ, tôi mượn cuốn sách Chuyển Pháp Luân từ một đồng nghiệp trong xưởng, tôi đã đọc nó gần như cả đêm, nhưng vẫn chưa đọc xong. Trước đó, tôi đã nói với đồng nghiệp chỉ mượn sách một đêm, nhưng vì chưa đọc xong, nên hôm sau tôi nói lại với cô: “Tôi chưa thể trả sách cho bạn được, vì tôi vẫn chưa đọc hết.” Đêm hôm sau, tôi tiếp tục đọc. Chồng tôi nhìn vào cuốn sách trên tay tôi và nói: “Sách này mà em cũng đọc sao?” Tôi nói: “Đọc chứ!” Anh ấy lại nói: “Đọc sách này không thể chữa bệnh.” Tôi nói: “Em không chữa bệnh, sức khỏe em rất tốt, em muốn tu luyện!” Đêm hôm đó, tôi không rõ là xảy ra chuyện gì, cứ cách mỗi tiếng đồng hồ, tôi lại chạy vào nhà vệ sinh, hơn nữa tôi đi ngoài rất nhiều. Tôi để ý trong phân có máu màu đỏ sẫm và có mùi giống như mùi thuốc Trung y hiện nay, cũng có khi là mùi thuốc tây. Tôi liền minh bạch ra Sư phụ đang thanh lý thân thể cho mình!

Như vậy, tôi vừa đọc sách vừa liên tục vào nhà vệ sinh, thêm nữa trong tâm cảm thấy hơi vui, cả đêm gần như không ngủ. Sáng hôm sau, ngón chân tôi chạm vào phía cuối giường và nghe thấy tiếng kêu nhẹ ở phần lưng. Tôi cảm thấy thư giãn và nhẹ nhàng. Sau đó, tôi mới biết bệnh thoát vị đĩa dệm cột sống của mình đã khỏi! Tôi đạp xe đạp nhẹ nhàng giống như có người đẩy. Cho đến hôm nay, dù đã hơn 20 năm trôi qua, nhưng tôi vẫn luôn có cảm giác giống như vậy.

Một hôm, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện ── ở bàn làm việc của tôi trong công ty có tờ 20 tệ chưa được xử lý. Câu chuyện là như thế này.

Trước khi học Đại Pháp, tôi đã từng nhặt một tờ 20 tệ ở nhà xưởng, lúc đó tôi hỏi ai đánh rơi tiền, nhưng mấy người ở đó đều nói không ai đánh rơi cả, thế là tôi đã giữ nó. Lúc tan ca, một nữ đồng nghiệp đến nói với tôi đó là tiền của cô ấy. Tôi bèn nói, sao lúc tôi hỏi ai đánh rơi tiền, cô lại không lên tiếng? Tôi từ chối đưa tiền cho cô, kết quả là cô ấy không vui rời đi. Bây giờ tôi đã học Đại Pháp, tôi thấy rất hối hận về việc mình đối đãi với đồng nghiệp trước đây, do vậy tôi đã chạy đến công ty để trả lại tiền cho người ta, và trịnh trọng xin lỗi cô ấy: “Tôi xin lỗi, lúc đó là tôi không đúng.” Nhiều người trong công ty đều biết chuyện tôi trả lại tiền cho đồng nghiệp.

Thuận theo không ngừng học Pháp, đối chiếu ngôn hành của bản thân, tôi lại phát hiện ra một vấn đề, đó là tôi đã lấy bông vải trong xưởng dệt mang về nhà. Lúc bình thường, mọi người tiện tay lấy bông vải mang về, và tôi cũng lấy nó, hơn nữa tôi còn lấy nhiều đến mức có thể làm được cả chăn bông. Vì mọi người đều lấy nên tôi không nghĩ việc mình làm là không đúng. Nhưng bây giờ tôi đã học Pháp, tôi phải chiểu theo Pháp lý trong sách mà làm, nếu không thì chẳng phải phí công đọc sách hay sao? Tâm tính không đề cao, luyện công cũng vô ích! Do đó, tôi đã chọn ra một ngày không quá bận việc, tranh thủ chạy về nhà, lấy số bông vải đã mang về cho vào một bao tải lớn, sau đó cột vào phía sau xe đạp, rồi chở đến công xưởng. Trên đường đi, tôi thấy hơi sợ, lo lắng bị người khác bắt gặp. Bây giờ nghĩ lại thấy hơi buồn cười, lúc lấy từ xưởng về nhà thì không sợ, hôm nay mang trả thì lại thấy sợ! May là không có ai nhìn thấy, tôi đã trả hết bông vải cho xưởng dệt. Kể từ lần đó, trong tâm tôi cũng bình ổn.

Đến tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân và tà đảng Trung Cộng bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công, báo chí, đài truyền hình và đài phát thanh cả ngày phát sóng nội dung công kích Đại Pháp, do vậy lãnh đạo và công nhân ở công ty tôi cũng theo đó nói xấu Đại Pháp. Nhưng họ đều biết tôi là người như thế nào, họ không những không bức hại tôi, mà còn luôn rất ủng hộ tôi. Bất kể gặp ai, tôi đều nói với họ: “Pháp Luân Đại Pháp là tốt, đừng nghe những gì trên TV nói, chúng đều là nói dối, mọi người đã nhìn thấy tôi là người thế nào rồi, đây mới là chân thật.” Do đó, mọi người bắt đầu dần dần minh bạch chân tướng. Về sau còn có vụ tự thiêu giả mạo, gặp ai tôi cũng nói vụ tự thiêu là giả, sau đó tôi phân tích từng cảnh cho mọi người nghe. Như vậy, lãnh đạo xưởng dệt ngày càng công nhận tôi, họ còn tăng lương cho tôi, công việc ngày càng thuận lợi; sau đó, xưởng dệt còn đề bạt tôi làm cán bộ quản lý chuyên trách.

Làm quản lý không cần phải làm việc sản xuất, nhưng tôi cũng không nhàn rỗi, hễ có thời gian thì tôi giúp mọi người quét nhà, nấu nước; lúc mọi người bận việc không rảnh tay, thì tôi hâm cơm giúp mọi người. Mỗi ngày tôi đều nhắc nhở bản thân, nhất định chiểu theo tiêu chuẩn của Đại Pháp yêu cầu chính mình. Trong quản lý, người khác không tốt chỗ nào chính là bản thân mình làm không tốt, nếu có xung đột lời lẽ thì tôi lập tức xin lỗi đối phương. Đồng thời, từ đầu đến cuối tôi cũng không quên giảng chân tướng Đại Pháp cho mọi người. Bất kể là công nhân, kỹ sư hay là Bí thư Đảng ủy, bất kể họ biết hay không biết, bất kể là ở nơi sửa chữa hay đi lên căn-tin lấy cơm, hễ gặp bất cứ ai thì tôi đều nói chuyện với họ, không thể để cho tà đảng Trung Cộng lừa đảo người ta thù hận Đại Pháp Chân-Thiện-Nhẫn.

Một lần nọ, mẹ chồng bảo tôi mua cho bà chiếc áo bông, tôi đã mua nó nhưng bà nói không thích. Vì vậy, tôi đã đi đổi cho bà cái áo khác. Tuy lần này bà vẫn không thích nhưng cũng không nói gì. Hơn nửa năm sau, mẹ chồng nói không cần áo nữa, bà đưa nó cho tôi mặc. Tôi nhận lấy không chút do dự, nhưng làm sao tôi mặc vừa nó? Mẹ chồng mặc sai nhỏ, còn tôi mặc sai lớn. Tôi nghĩ hay là mình mang áo bông ra cửa hàng may quần áo trong khu phố để người ta sửa giúp, sau đó tôi đã mặc vừa nó.

Một hôm, mẹ chồng đột nhiên nói với tôi, bà không tìm thấy 10 nghìn tệ ở trong áo bông. Vì tôi đã giúp bà phơi áo, nên bà nghĩ liệu tôi có lấy tiền không. Tôi nói với mẹ tôi không có lấy. Bà nói tôi thử tìm xem có rơi dưới đất không? Bà nói 10 nghìn tệ là một xấp tiền, rớt xuống đất lẽ nào không nhìn thấy? Sau đó, bà còn nói mấy lời nữa, nghe rất chua ngoa. Mẹ chồng tôi xuất thân là giáo viên, cách dùng từ của bà thực sự khiến người ta khó chịu! Nhưng tôi nhẫn chịu được, hơn nữa tôi còn kể cho bà nghe một câu chuyện: Vào thời cổ đại, một vị thầy thuốc khám bệnh cho người ta xong liền trở về nhà. Sau đó, anh con trai của bệnh nhân tìm đến tận nhà thầy thuốc, nói rằng nhà anh đã mất mười lượng bạc, anh còn nói không có ai khác đến nhà mình ngoại trừ người thầy thuốc kia. Thầy thuốc nhận là ông đã lấy nó, sau đó ông đưa cho anh ấy mười lượng bạc. Vài ngày sau, con trai của bệnh nhân đó lại đến nhà thầy thuốc, nói là đã tìm thấy mười lượng bạc rồi. Rốt cuộc, người thầy thuốc kia không có lấy tiền, chỉ là anh con trai nói oan cho ông. Sau đó, anh ấy đã trả lại mười lượng bạc cho thầy thuốc.

Kể chuyện xong, tôi nói với mẹ chồng: “Bây giờ chúng ta đừng tìm, chờ con trai mẹ về rồi hãy tìm cũng được.” Sau khi chồng tôi đi làm về, nghe kể chuyện này xong, anh đã tìm thấy trong tủ quần áo của mẹ. Mẹ chồng nói với tôi: “Lần này không liên quan đến con.” Hơn nửa tháng sau, bà đột nhiên hỏi tôi, lỡ như lần đó không tìm ra tiền thì tôi sẽ làm thế nào? Tôi nói: Con sẽ nhận là con lấy tiền, sau đó con về nhà mẹ đẻ lấy 10 nghìn tệ đưa cho mẹ. Chuyện này đã qua nhiều năm, mặc dù lúc đó trong tâm không cân bằng cho lắm, nhưng tôi đã chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp mà làm, vả lại cũng có thể nhẫn được vững.

Nhà chồng tôi có bốn anh em, chồng tôi là lớn nhất. Mặc dù có bốn anh em, nhưng chăm sóc bố mẹ chồng gần như là việc của một mình tôi. Hơn 20 năm, việc trong việc ngoài, giặt giũ nấu cơm, tôi đều làm hết, không chờ đợi và dựa dẫm vào ai. Vả lại, không oán không hận, chưa bao giờ đòi hỏi tiền bạc từ anh em bên chồng, họ chuẩn bị tiền đưa cho tôi nhưng tôi không lấy, vì tôi đã học Đại Pháp. Năm 2005, bố chồng qua đời, trước khi chết, bố nói với tôi: “Con tốt với bố cũng như con đẻ vậy!” Bố chồng hưởng thọ 83 tuổi, tôi đưa tiễn bố, sau đó lại chăm sóc mẹ chồng, mãi cho đến khi bà qua đời vào năm ngoái, hưởng thọ 96 tuổi.

Đối diện nhà tôi có hai vợ chồng già, ông bà không có con cái. Ông cụ đã qua đời lúc ngoài 80 tuổi, chỉ còn lại bà cụ sống một mình, bình thường rất ít người đến thăm nom, bà cụ sống rất cô độc. Do đó, tôi luôn giúp đỡ bà ấy, hễ lĩnh lương xong, tôi liền đi mua một số quần áo, đồ dùng hàng ngày như chăn nệm để tặng cho bà. Nhiều năm như vậy, tôi cũng không biết đã mua cho bà biết bao nhiêu thứ. Mặc dù là làm việc tốt, nhưng tôi không để mẹ chồng và chồng tôi biết chuyện, bởi vì mẹ chồng thường hay gây lộn với bà cụ và chồng tôi cũng không hiểu cho bà. Năm nay, tôi không cần mua đồ cho bà cụ nữa vì bà đã vào viện dưỡng lão.

Mùa đông năm ngoái, trời lạnh bất thường, nghe nói là lạnh nhất trong vòng mấy chục năm qua. Sang năm mới, một hôm tôi ra ngoài giảng chân tướng, gặp phải một người đàn ông ngoài 60 tuổi đang đẩy chiếc xe máy. Tôi giảng chân tướng cho ông, mới biết xe máy của ông bị hỏng, tìm không ra chỗ sửa. Ông ấy không đeo găng tay, mà trời lại lạnh thế này. Tôi vội vàng tháo đôi găng tay của mình đưa cho ông, lúc đó ông ấy rất cảm động.

Một lần nọ, tôi giảng chân tướng cho một bà lão ở công viên, sau khi giảng xong, bà nói chiếc nón của tôi trông rất đẹp, bà rất thích nó, tôi không chút do dự đưa nó cho bà. Bà trả tiền cho tôi, nhưng tôi nói không cần. Tôi nói bà lớn tuổi thế này, bà thích thì tôi tặng bà.

Còn có một lần khác, tôi lái xe đạp băng ngang qua đường, đã bị một chiếc xe hơi đâm trúng. Tôi liền cố gắng đứng dậy, nhưng cảm thấy không duỗi lưng được, tài xế bèn chở tôi đến bệnh viện chụp CT, trong ảnh nhìn thấy xương lưng bị gãy. Tôi nói mình không sao, sau đó chúng tôi ra về. Vả lại, tôi nói chuyện với người tài xế đã gây tai nạn, bảo ông không cần lo lắng, tôi không sao đâu. Chồng tôi rất giận, lúc về đến nhà, anh đã mắng tôi một trận trước mặt người thân bên nhà mẹ đẻ, và người thân cũng mắng tôi. Tôi không nói câu nào, trong tâm nhẩm thuộc Pháp của Sư phụ. Mặc dù đi vệ sinh và lên xuống giường gặp khó khăn, nhưng tôi không kêu đau, cũng không cần chồng giúp đỡ, suốt đêm không ngừng đọc thuộc Pháp:

”Đại Pháp bất ly thân
Tâm tồn Chân Thiện Nhẫn
Thế gian đại La Hán
Thần quỷ cụ thập phân.”
(Uy đức, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

Đại Pháp chẳng ly thân
Trong tâm: Chân Thiện Nhẫn
Đại La Hán cõi người
Quỷ thần sợ mười phần

Sáng hôm sau, tôi luyện bài công pháp thứ nhất, sau đó làm cơm cho chồng như mọi khi, rồi đi giặt quần áo, căn bản là tôi không nghĩ tới chuyện gãy xương. Tôi hồi phục rất mau. Tôi đã trả lại tiền cho người tài xế và giảng chân tướng Đại Pháp cho ông. Tài xế xúc động nói, lúc về nhà, ông nhất định sẽ nói cho người trong làng biết: Pháp Luân Đại Pháp là tốt!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2021/9/11/修大法讓我的人生處處閃光-427995.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/9/21/195537.html

Đăng ngày 14-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share