Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp Hân Vũ tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 16-09-2021] Tôi là một sinh viên đại học năm thứ nhất. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tôi giờ đã bước sang tuổi 19. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ luôn từ bi bảo hộ, nhờ vậy tôi đã có thể bảo trì được tâm thái thiện lương giữa xã hội hiện đại đầy hỗn loạn này. Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã ban cho tặng cho tôi quá nhiều, không từ ngữ nào có thể diễn tả hết lòng cảm ân của tôi với Sư tôn.

Chứng kiến những thần tích

Tôi được ông bà nuôi nấng từ nhỏ, họ đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ trước khi tôi được sinh ra.

Tôi đã được Sư phụ từ bi bảo hộ ngay từ khi ra đời. Trong trí nhớ của tôi, ông bà tôi và tôi hiếm khi bị ốm. Đôi khi tôi bị cảm cúm hoặc sốt nhưng tôi nhanh chóng phục hồi sức khỏe mà không cần phải uống thuốc. Điều kỳ lạ là mỗi khi tôi bị sốt, đó đều là những ngày cuối tuần và sang đầu tuần sau đó tôi đã khỏi ốm nên không hề ảnh hưởng đến việc học ở trường.

Ban đầu tôi coi việc này là chuyện bình thường và không mảy may suy nghĩ thêm. Mãi cho tới sau này khi tôi nghe các bạn cùng lớp nói rằng cơn sốt có thể kéo dài đến vài ngày và họ sẽ bị sốt nặng hơn nếu không uống thuốc. Từ lúc đó tôi mới hiểu rằng gia đình tôi luôn được khỏe mạnh như vậy là nhờ có Sư phụ luôn bảo hộ. Tôi nhận thấy Đại Pháp thật tuyệt vời và trong thâm tâm tôi vô cùng biết ơn Sư phụ.

Từ lúc tôi còn nhỏ, bà nội đã dạy tôi học thuộc những bài thơ trong Hồng Ngâm. Khi tôi học mẫu giáo, tôi đã nhiều lần đọc những bài thơ này cho giáo viên và bạn cùng lớp nghe. Họ đều thích thú lắng nghe và luôn khen ngợi tôi thông minh, đáng yêu. Tôi cũng thích hát các bài hát do các đệ tử Đại Pháp sáng tác. Những khi đi trên đường, tôi thường hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Tuy nhiên, sau này khi trưởng thành, do lười biếng nên tôi đã không còn học Pháp hay luyện công nữa. Bà nội luôn căn dặn tôi đừng quên Pháp Luân Đại Pháp hảo.

Mỗi khi có việc gì quan trọng, tôi luôn cầu xin Sư phụ gia trì cho mình, dẫu tôi không thực sự hoàn toàn tin tưởng điều đó vì tôi biết mình đã không học Pháp và luyện công. Mặc dù vậy, những điều kỳ diệu vẫn luôn xảy đến với tôi, cho nên tôi biết rằng Sư phụ đã không bỏ rơi mình.

Hai ngày trước bài thi tiếng Anh trong kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi đã trở nên suy sụp, vì khi làm bài luyện tập tôi luôn bị sai ba, bốn câu, có khi sai đến năm, sáu câu. Tôi ngồi nhà và khóc, vì trình độ tiếng Anh không tốt nên tôi sợ mình sẽ không vượt qua bài kiểm tra lần này. Ông bà tôi an ủi: “Không sao đâu, chúng ta có Sư phụ và Đại Pháp ở đây rồi.” Bà nội nói, nếu cháu thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” kỳ tích sẽ xuất hiện. Nghe được những lời này, tôi thấy bình tâm hơn. Tôi bắt đầu liên tục niệm những chữ này và không lo lắng về điểm số nữa.

Vào ngày thi, chúng tôi không thể bắt được taxi nên tôi cảm thấy rất lo lắng. Bà nội tôi nói: “Sao lúc này con không xin Sư phụ giúp đỡ?” Sau đó trong tâm tôi thầm cầu xin Sư phụ. Chưa đến 1 phút sau, một chiếc taxi đã dừng lại ở trước mặt.

Cuối cùng chúng tôi đã đến kịp giờ dự thi. Trong suốt ngày thi hôm đó tôi hồi hộp đến vã mồ hôi. Tôi thầm cầu xin Sư phụ giúp đỡ và thật thần kỳ, tôi đã đủ điểm vượt qua.

Lúc đó là mùa đông. Tất cả chúng tôi phải để cặp sách phía ngoài phòng thi. Hôm đó tuyết rơi và ba lô của mọi người bị ướt nhưng riêng túi của tôi hoàn toàn khô ráo từ trong ra ngoài. Tôi đã hiểu được rằng Sư phụ vẫn không hề bỏ rơi tôi và tôi không còn mảy may nghi ngờ gì nữa, Sư phụ vẫn đang gia trì cho tôi. Tôi thầm nghĩ: “Một lần nữa con lại được chứng kiến thần tích của Đại Pháp và lòng từ bi của Sư phụ. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi đã luôn khích lệ con!”

Vào một buổi thi khác, tôi lại không thể gọi được taxi. Lần này tôi lại thầm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Điều thần kỳ lại xảy đến, chưa đầy một phút sau, một chiếc taxi tiến sát đến chỗ tôi và tôi lại kịp tới dự thi đúng giờ.

Tôi nghĩ mình làm bài rất kém nên sau khi về đến nhà tôi đã khóc. Bà nội nói: “Đừng lo lắng, cháu chỉ cần cố gắng hết mình là được rồi, còn chuyện gì phải đến sẽ đến. Cho dù thế nào, chúng ta cũng phải tín Sư tín Pháp và tin rằng những gì Sư phụ an bài là tốt nhất.”

Lúc đó tôi không tin những gì bà nội nói. Nhưng rồi tôi chợt nghĩ: “Có thể đây chính là một khảo nghiệm để xem mình có thực sự tín Sư tín Pháp nữa không. Chỉ những ai thực sự kiên định vào Đại Pháp mới đắc được phúc lành của Đại Pháp mà thôi.” Cuối cùng, tôi vẫn giữ một niệm kiên định và sự lo lắng từ từ tan biến. Tôi không còn tự tạo áp lực cho bản thân nữa, để cho mọi việc tùy kỳ tự nhiên, tin tưởng rằng an bài của Sư phụ mới là tốt nhất.

Vào ngày thi tiếp theo, ban đầu tôi có chút lo lắng bởi vì có một số câu hỏi tôi không thể trả lời được. Tôi đã mau chóng chính lại bản thân, thầm niệm 9 chữ chân ngôn và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Chỉ một lát sau, tâm trí tôi trở nên tĩnh lặng, trí tuệ bỗng tuôn trào và tôi nhanh chóng hoàn thành những câu hỏi mà lúc đầu tôi vẫn không chắc chắn.

Cuối cùng tôi đã hoàn thành tất cả các bài thi, trong khi làm bài, tôi luôn thầm niệm 9 chữ vàng. Kết quả là, tâm trí tôi trở nên sáng suốt và tôi đã làm tốt bài thi của mình.

Tôi hoàn thành kỳ thi với điểm số cao chưa từng có, cả gia đình đều rất vui mừng. Nhờ vậy tôi đã được nhận vào một trường đại học danh tiếng.

Tôi hào hứng nói với mọi người trong nhà: “Con chưa bao giờ nghĩ mình có thể làm bài thi tốt đến thế. Chính là Đại Pháp đã ban cho con may mắn này! Con xin cảm tạ Sư tôn!

Đối diện với bức hại bằng dũng khí và sức mạnh

Tôi lớn lên giữa thời kỳ các học viên Pháp Luân Đại Pháp bị bức hại. Khi tôi còn nhỏ, bà nội đã nhiều lần bị bắt cóc và giam giữ phi pháp trong trại tạm giam. Vì lúc đó tôi còn quá nhỏ nên không hiểu được những gì đã xảy ra với bà. Tuy nhiên, tôi vẫn còn nhớ vẻ buồn bã và đau đớn trên khuôn mặt ông tôi. Tôi cũng rất buồn bởi vì một khoảng thời gian lâu không được gặp bà nội. Tôi không thể hiểu nổi làm thế nào mà cảnh sát có thể bắt bớ một người tốt như bà nội. Chẳng phải cảnh sát chỉ bắt giữ kẻ xấu thôi sao? Tại sao họ lại bắt người tốt? Không ai trả lời những câu hỏi đó cho tôi. Tôi biết bà nội là người tốt nên tự nhủ mình cần đứng về phía bà và ủng hộ bà nội.

Khi tôi 7 tuổi, một buổi sáng bà nội và tôi đến một trung tâm thương mại lớn để giảng chân tướng cho mọi người. Khi chúng tôi về nhà, một viên cảnh sát bước đến. 2 viên cảnh sát khác nhảy ra và bắt đầu kéo lôi bà nội vào xe cảnh sát. Họ nói bà bị người ta báo cáo vì nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp.

Nhìn thấy cảnh bà nội bị cảnh sát kéo đi, tôi nghĩ: “Mình sẽ không cho phép cảnh sát bắt bà đi một lần nữa!” Tôi khóc lớn trong khi hai tay ôm chặt lấy chân bà nội. Người cảnh sát quát tháo vào mặt tôi trong khi lôi bà nội đi về phía chiếc xe. Bất luận họ dọa nạt thế nào, tôi vẫn bám chặt lấy chân bà và không để họ kéo bà đi!

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy mình mạnh mẽ như một đại lực sĩ. Bà nội cũng không thỏa hiệp với cảnh sát, bà hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp dạy tôi làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn. Các anh nên đi bắt kẻ xấu thay vì bắt giữ người tốt! Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp có gì là sai?” Cảnh sát không chịu nghe và tiếp tục lôi bà nội ra xe cảnh sát.

Tiếng khóc của tôi và tiếng hô lớn của bà nhanh chóng thu hút đám đông tới xem. Khi cảnh sát nhìn thấy ngày càng nhiều người hơn nữa kéo đến thì họ buông bà tôi ra, giận dữ chửi rủa chúng tôi và bỏ đi.

Sau khi về đến nhà, bà nội nói: “Cháu quả là một cô bé can đảm. Cháu hãy nhớ, Sư phụ đã ban cho cháu dũng khí và lòng kiên định này. Chúng ta phải thật sự cảm tạ ân đức của Sư phụ.” Tôi nghĩ lại và tự nhủ làm thế nào lúc đó tôi lại có được sức mạnh và dũng khí như vậy? Bà nội nói đúng, chỉ có thể là Sư phụ đã giúp tôi, tôi liền thầm cảm tạ Sư phụ.

Khi tôi 15 tuổi, một buổi tối nọ có ai đó gõ cửa nhà tôi. 3 người đàn ông trẻ đẩy cửa vào và yêu cầu gặp bà tôi. Tôi giữ vững một niệm trong tâm: Ta không cho phép những kẻ tà ác này bức hại bà nội một lần nữa.

Tôi đứng trước mặt họ, cương quyết không cho họ bước lên một bước. Họ hỏi: “Bà ấy đâu (ý hỏi bà nội tôi)?” Tôi không ngần ngại đáp: “Chính là tôi!” Họ nói: “Không phải, người mà chúng tôi đang tìm sinh năm 1952.” Tôi quát to vào mặt họ: “Các anh là ai?” với hy vọng bà nội lúc này trong phòng ngủ có thể nghe thấy tiếng của tôi. Họ đáp: “Chúng tôi đến từ đồn cảnh sát.”

Bà nội nghe thấy cuộc nói chuyện và bình tĩnh mở cửa bước ra. Cảnh sát hỏi bà: “Có phải bà là học viên Pháp Luân Đại Pháp không?” Bà nội đáp: “Phải.” Tôi òa khóc và hét lớn: “Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì có gì sai chứ?” Bà nội trấn an tôi: “Đừng khóc nào. Chúng ta có quyền tự do tín ngưỡng. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và làm một người tốt không có gì sai cả. Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Đừng sợ, bà sẽ ổn thôi.”

Bà nội nghiêm nghị nói với cảnh sát: “Nhìn xem các anh đã làm gì. Các anh vẫn tiếp tục khủng bố chúng tôi, dọa cháu tôi khiếp sợ. Các anh cũng có con cái phải không? Nếu chuyện này xảy ra với gia đình các anh, với các con mình thì các anh cảm thấy thế nào? Tôi hy vọng trong tương lai các anh sẽ không làm những việc xấu ác như thế này nữa.” Sau khi nghe xong, cảnh sát vội vàng bỏ đi.

Quay trở lại con đường tu luyện

Ngày còn bé, đầu óc tôi rất đơn giản và thuần tịnh. Sau này khi trưởng thành, tôi không còn học Pháp. Không có Pháp chỉ đạo và bị ảnh hưởng bởi những tiêu chuẩn đạo đức suy đồi của xã hội hiện đại, tư tưởng của tôi dần trở nên phức tạp.

Ngày còn học ở trường trung học, các giáo viên tẩy não học sinh bằng cách lặp lại những tuyên truyền dối trá của nhà nước về Pháp Luân Đại Pháp. Họ ép buộc học sinh chúng tôi phỉ báng Đại Pháp. Tôi cảm thấy bất lực mỗi khi bị buộc phải tham gia vào những cuộc thảo luận này.

Tôi sợ rằng mình sẽ đứng sang phía đối lập với các bạn trong lớp. Tôi sợ mình bị cô lập và bị người khác phân biệt đối xử.

Tuy nhiên, tâm tôi không thể nói ra bất cứ điều gì chống lại Đại Pháp vì tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp. Tôi không biết phải xử lý việc này như thế nào, thực sự cảm thấy bất lực.

Tôi đã lo lắng quá nhiều về việc người khác sẽ nghĩ tôi thế nào, tôi lo sợ bị phán xét và cô lập. Dần dần, tôi cải trang bản thân dưới vỏ bọc “một người thường.”

Sau đó, một sự việc đã xảy ra

Một ngày nọ, bà nội giảng chân tướng cho một phụ nữ, người này lại chính là mẹ của người bạn ngồi cùng bàn với tôi ở trường. Rất nhanh sau đó, mọi người trong lớp đều biết ông bà tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhận thấy sự thay đổi của những bạn cùng lớp với tôi. Họ buông những lời chế giễu, ánh nhìn lạ lùng và cố tình tránh mặt tôi, những điều này làm tổn thương trái tim mong manh của tôi. Áp lực quá lớn dường như khiến tôi quỵ ngã.

Thế nhưng từ trong thâm tâm một tiếng nói cất lên trong tôi: “Tôi không thể gục ngã! Pháp Luân Đại Pháp hảo, ông bà nội tôi là những người tốt.” Đôi khi, sự kiên định vào Đại Pháp và nỗi sợ hãi trong tôi đấu tranh với nhau một cách dữ dội.

Tôi có thói quen viết nhật ký. Một lần tôi viết: “Tôi thường cảm thấy thật khó hiểu. Tôi không hiểu con người ta sống là vì điều gì, tại sao nhiều người gặp bất hạnh, và tại sao con người lại có quá nhiều những dục vọng xấu xa như thế. Tôi có một khao khát mãnh liệt trong tâm: Tôi không muốn làm người xấu. Tôi thường muốn mình đứng về phía chính diện và làm một người tốt. Tuy nhiên, dường như đôi khi tôi lực bất tòng tâm, tôi không thể kiểm soát được tâm trí mình, như thể tôi đã dùng hết sức bình sinh để đẩy một vật rất nặng nhưng nó vẫn bất động.

“Tôi luôn cố gắng để làm một người tốt và rộng lượng. Bây giờ, tôi nhận ra sẽ là không đủ nếu chỉ cố gắng làm một người tốt hay tỏ ra mình là một người tốt. Tôi cần phải thay đổi và tịnh hóa bản thân từ bên trong và nghĩ cho người khác. Nhân vô thập toàn, nhưng tôi có thể rèn luyện để trở thành người tốt hơn bằng cách tự mình tích cực cố gắng và luôn luôn bảo trì thiện lương trong tâm.”

Sư phụ từ bi vẫn dõi theo tôi trong mọi thời khắc. Trong khi tôi đối diện với khó khăn để vượt qua nỗi sợ hãi và cảm giác bất lực, một học viên đã kể câu chuyện làm thế nào con cô ấy đã có thể từ chối gia nhập Đoàn Thanh niên Cộng sản. Chuyện này dường như rất nhẹ nhàng và đơn giản đối với người con của học viên ấy. Trải nghiệm đó đã thức tỉnh chính niệm trong tôi.

Bỗng nhiên tôi nhận ra rằng chính tâm sợ hãi và hoang tưởng đã gây ra quan nạn này. Chính tôi đã tự phóng đại khổ nạn đó. Thực ra, không ai quan tâm chuyện gì đã xảy ra với gia đình tôi, và cũng không ai giám sát tôi cả.

Tôi nhận ra rằng mình cần phải có trách nhiệm với bản thân và tự bước đi trên con đường của mình. Tôi nhắc nhở bản thân sẽ không nhượng bộ ngay cả khi đối mặt với áp lực to lớn ở trường học. Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì trái với lương tâm.

Vấn đề trở nên phức tạp là bởi vì tôi nghĩ nó rất phức tạp. Tôi đã rơi vào cái bẫy do chính mình tạo ra, vậy nên chính tôi phải tìm lối thoát.

Tôi đã bình tĩnh lại và hướng nội tìm. Tôi biết mình phải tu tâm. Bất luận trong hoàn cảnh nào, tôi cần phải kiên định đức tin của mình. Những người không hiểu chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, chính họ đang sống trong mê. Mặt khác, tôi đã được thụ ích từ Đại Pháp, vì vậy tôi không bao giờ nên có những suy nghĩ và hành động bất kính với Đại Pháp.

Nghĩ đến đây, tâm trí tôi trở nên rộng mở. Tôi không còn quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình, và cuối cùng tôi đã đối diện với khảo nghiệm này với dũng khí và lòng kiên định.

Lấy ví dụ, khi tôi học trung học, nhiều lần giáo viên trong lớp yêu cầu tôi gia nhập Đoàn Thanh niên Cộng sản, tôi đã từ chối thẳng thắn.

Tôi đã từ chối tham gia tất cả những hoạt động phỉ báng Đại Pháp ở trong trường. Trong bài kiểm tra, tôi bỏ trống những câu hỏi vu khống Đại Pháp. Mặc dù tôi mất điểm ở những phần đó, bài kiểm tra của tôi vẫn đạt điểm cao. Tôi ngộ được rằng Sư phụ từ bi vẫn luôn dõi theo tôi trong mọi thời mọi khắc.

Đại Pháp đã ban cho tôi quá nhiều điều tốt và còn rất nhiều điều mà tôi còn muốn tỏ bày. Bao nhiêu ngôn từ cũng không thể đủ để bày tỏ lòng cảm ân đối với Sư tôn. Tôi chỉ có thể báo đáp Sư phụ bằng những việc làm của mình. Tôi sẽ vượt qua tâm lười biếng, học tập thật tốt và làm một người tốt theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi nguyện đi theo con đường cứu độ của Sư phụ. Con xin tạ ân Sư phụ từ bi!

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/7/7/一个十九岁女孩的感恩-427823.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/6/194460.html

Đăng ngày 30-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share