Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan
[MINH HUỆ 25-05-2021] Tôi đã làm việc trong xưởng in của thời báo Đại Kỷ Nguyên được vài năm. Vào đầu năm 2020, có một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi: “Nếu tôi có thể đi giao báo thì thật tuyệt. Như vậy thì xe đi đưa báo sẽ không phải mất thêm một chuyến đến xưởng in để lấy báo nữa”. Thật ngạc nhiên là chỉ sau vài tháng, cơ hội đã xuất hiện.
Một ngày nọ, trụ sở toà báo thông báo rằng họ sẽ thành lập một đội giao báo riêng. Khi nghe được tin này, tôi đã nói đùa với quản lý xưởng in rằng tôi muốn đi giao báo, vì sau khi hoàn thành xong việc in ấn thì tôi có thể về nhà bất cứ lúc nào. Như thế nhóm giao báo có thể tiết kiệm được một chuyến đi đến xưởng in.
Tuy rằng lúc đó bản thân tôi đưa ra ý kiến này nhưng tôi không thực sự nghiêm túc đối đãi với nó. Ngoài công việc ở xưởng in vào ban đêm, tôi còn cần phải lo việc buôn bán ở chợ và chăm sóc gia đình vào ban ngày. Lịch trình của tôi đã dày đặc; vì đang phải đảm đương hai nhiệm vụ cùng một lúc nên tôi đã không có một ngày nào được nghỉ ngơi. Đã rất lâu rồi tôi không được ngủ đủ 5 tiếng mỗi đêm. Hầu hết thời gian, tôi chỉ ngủ từ ba đến bốn tiếng trước khi đi làm. Mặc dù tôi đã nghĩ đến việc tham gia các hoạt động giảng chân tướng khác nhưng tôi thực sự không có thời gian.
Đến tháng 6, người quản lý nói với tôi rằng ước mơ của tôi đã có thể thành hiện thực vì trụ sở chính sẽ thiết lập hệ thống giao báo vào tháng 7 và họ cần tôi giúp đỡ. Lúc đó tôi vẫn còn tâm sợ hãi, lo rằng tôi cần phải dành nhiều thời gian vào việc này. Vì vậy, tôi đã nói với người quản lý rằng nếu như có thêm một học viên có thể san sẻ phân nửa công việc với tôi thì tôi sẽ nhận nhiệm vụ giao báo. Cuối cùng khi một học viên khác nghe được điều này, anh ấy liền đồng ý đảm đương một nửa trách nhiệm vốn thuộc về tôi.
Vì tôi đã ra quyết định như vậy nên tôi chỉ có thể cố gắng tiến về phía trước. Do đó, tôi đã rất nghiêm túc và nghĩ rằng mình sẽ tận dụng thời gian để phát chính niệm, ghi nhớ “Luân Ngữ” của Sư phụ hoặc nghe các bài tâm đắc thể hội tu luyện được chọn lọc và các ca khúc do đồng tu sáng tác trên trang web Minh Huệ. Tôi cố gắng duy trì tư tưởng thuần chính và không nghĩ quá nhiều về những thứ khác. Chỉ tới khi tôi hoàn thành tất cả việc giao báo thì tôi mới nghỉ ngơi trong giây lát. Sau một thời gian làm việc như vậy, tôi phát hiện bản thân đã buông bỏ được nhiều tâm chấp trước.
Bảo trì chính niệm
Trong lúc lái xe, tôi tranh thủ học thuộc “Luận Ngữ” hoặc nghe các bài giao lưu tâm đắc thể hội tu luyện trên chương trình phát thanh Minh Huệ. Lần đầu tiên tôi bắt đầu học thuộc Pháp, tôi đã gặp khó khăn khi học thuộc “Luận Ngữ”, điều mà trước đây tôi nghĩ rằng mình đã rất quen thuộc. Tôi đã lẫn lộn với phiên bản cũ, không thể nhớ từ tiếp theo hoặc ghi nhớ sai các từ. Ngay cả khi tôi cố gắng học chậm lại thì tôi vẫn gặp khó khăn.
Mặc dù tôi cảm thấy việc này khá kỳ lạ, nhưng nó không ngăn cản được tâm muốn học thuộc Pháp của tôi. Tôi học thuộc một vài đoạn Pháp khoảng mười lần một ngày.
Cách đây không lâu, tôi đã chuyển sang đọc thuộc “Luận Ngữ” mười lần trước khi nghe chương trình phát thanh Minh Huệ. Việc lắng nghe tâm đắc thể hội tu luyện của các đồng tu đã giúp tôi rất nhiều trong việc đề cao tâm tính. Mỗi lần tôi nghe một bài chia sẻ thì cũng đồng dạng như tôi đang giao lưu tâm đắc với đồng tu đó.
Sự khác biệt lớn nhất giữa việc nghe theo cách này và đọc từng bài chia sẻ trực tuyến là những gì tôi nghe được sẽ không bị ảnh hưởng bởi các chấp trước của tôi. Miễn sao tôi tiếp nhận các bài chia sẻ với một tâm thái cởi mở thì nó sẽ không để lại chướng ngại nào trong tu luyện của tôi. Vì vậy, thường khi tôi gặp một số khảo nghiệm tâm tính vào ban ngày thì tôi sẽ nghe được các học viên chia sẻ quá trình đề cao của họ trong phương diện tương tự vào ban đêm.
Chỉ trong vòng vài tháng, tôi đã nghe đến vài trăm bài giao lưu tâm đắc thể hội của các đồng tu. Điều này đã giúp tôi rất nhiều trong việc đề cao tâm tính.
Tuân thủ các quy tắc giao thông
Khi chúng tôi trò chuyện về luật lệ giao thông, nhiều học viên có thể cảm thấy rằng ở đây có điều gì đó cần phải tu luyện. Cách nghĩ của tôi là chúng ta phải tuân theo luật lệ. Tôi nhớ khi tôi vẫn còn là một sinh viên và đi chơi với một nhóm bạn cùng lớp, mọi người đều rẽ phải khi đèn giao thông chuyển màu đỏ [luật giao thông ở Đài Loan không cho phép rẽ phải khi đèn đỏ]. Tôi là người duy nhất dừng lại để chờ đèn xanh, và các bạn đều cảm thấy khó hiểu với hành động của tôi. Họ nói rằng trên đường không có ô tô, tại sao tôi không rẽ luôn? Tôi chỉ nói với các bạn rằng tôi không muốn vi phạm luật giao thông. Sau đó, mọi người nhận thấy thực tế là tôi sẽ không đi theo họ khi đèn chuyển sang màu đỏ, nên tất cả đều dừng lại để chờ tôi.
Vì vậy, tôi luôn nghĩ rằng tôi không có sai sót gì trong vấn đề này. Chỉ đến khi bắt đầu đi giao báo vào ban đêm, tôi mới phát hiện ra ý thức tuân thủ luật lệ giao thông này không dễ dàng để duy trì. Ví dụ: khi tôi băng qua ngã ba đường và không có xe nào khác trong tầm nhìn, tôi sẽ quay đầu xe hoặc đợi đèn báo rẽ trái bật sáng.
Sau đó tôi ngộ được rằng việc tuân thủ pháp luật trong thế giới người thường chính là tuân theo phương thức sinh hoạt ở cảnh giới thấp nhất của vũ trụ – vì vậy các học viên Đại Pháp nên tuân thủ các luật lệ này.
Từ quan điểm của người thường, dường như việc không mất thời gian chờ đợi sẽ khiến tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ giao hàng sớm hơn và được trở về nhà nghỉ ngơi sớm hơn. Tuy nhiên khi đối chiếu với Pháp, tôi thấy rằng đây là biểu hiện của tâm nóng vội, thiếu kiên nhẫn và vội vàng truy cầu sự hoàn thành.
Tự ngã của bản thân và không quan tâm đến sự an toàn của các tài xế khác đã khiến tôi tuy minh bạch Pháp lý nhưng không áp dụng được vào thực tế. Mỗi đêm, tôi phải trải qua rất nhiều đấu tranh trong tư tưởng để xem nên hành xử theo người tu luyện hay người thường. Dần dần tôi đã loại bỏ được chấp trước nóng vội. Một ngày nọ, tôi phát hiện ra rằng khi người khác tuýt còi xe để thúc giục tôi thì tôi cũng không cảm thấy khó chịu nữa.
Tu bỏ chấp trước vào lợi ích
Tôi nhớ rằng vào một tối thứ sáu khi đi giao báo, cánh cửa của điểm giao báo cuối cùng không thể mở được. Tôi nghĩ rằng có thể ban ngày chủ nhà đã thay chìa khoá. Tôi thực sự mất kiên nhẫn vì lúc này đã gần 1 giờ sáng rồi. Tôi đã cố gắng liên lạc với các học viên khác nhưng không ai bắt máy. Cuối cùng, tôi đành đặt chồng báo ở ngay lối ra vào.
Tôi đã rất lưỡng lự về việc đứng đợi tiếp ở đó cho đến khi có học viên đến lấy báo hay để chồng báo ở đó và rời đi. Tôi cần về nhà để nghỉ ngơi và sau đó đi làm lúc 4:30 sáng. Công việc kinh doanh của tôi thuận lợi nhất vào sáng thứ Bảy. Chỉ cần làm việc bốn tiếng vào sáng thứ bảy là tôi đã có thể kiếm đủ tiền sinh hoạt cho gia đình trong một tuần. Số tiền này rất quan trọng đối với tôi.
Xét từ một góc độ khác thì tôi đã hoàn thành phần việc của mình là giao báo đến địa điểm được chỉ định. Chỉ là vì cánh cửa không mở được nên tôi không thể đem báo vào bên trong. Tôi đã đi đi lại lại một vài lần.
Ngay sau đó, tôi nhìn những tờ báo này và nghĩ rằng chúng chứa đựng tâm huyết của rất nhiều học viên và có rất nhiều khách hàng đang chờ được nhận báo. Tôi phải có trách nhiệm bảo quản chúng cho tốt và đảm bảo rằng chúng không bị đánh cắp. Tiền bạc và giấc ngủ của tôi khi đem ra so sánh với trách nhiệm này thì không còn thực sự quan trọng nữa.
Khi buông bỏ được chấp trước vào lợi ích, tôi đã lấy điện thoại ra để học Pháp. Tôi nghĩ rằng dù có phải đợi bao lâu thì tôi cũng sẽ không rời đi, ngay cả khi công việc kinh doanh của tôi vào buổi sáng hôm sau không tiến hành được. Không đến năm phút sau khi tôi bắt đầu học Pháp thì có một cư dân đã ra mở cửa. Sự việc này đích thị là một khảo nghiệm tâm tính đối với tôi.
Tu bỏ chấp trước vào thời gian
Mỗi ngày tôi đi từ xưởng in về nhà sau nửa đêm và phải dậy sớm vào sáng hôm sau để lo việc cá nhân. Vài đêm trong tuần tôi chỉ có thể ngủ ít hơn ba tiếng. Khi trạng thái tu luyện của tôi không tốt, tôi sẽ cho rằng mình ngủ quá ít. Đôi khi tôi còn phải chăm sóc người cha bị bệnh sau khi về đến nhà lúc nửa đêm. Vì vậy, tôi rất trân quý thời gian được ngủ của mình.
Đôi lúc tôi nghe đồng nghiệp ở xưởng in nói rằng họ sẽ ngủ đến khoảng 8 giờ sáng. Tôi nói rằng vào lúc họ thức dậy thì tôi đã gần như hoàn thành công việc thứ hai của mình. Khi tôi nghĩ về chuyện này tôi nhận thấy mình đang tật đố với họ. Tâm tật đố khiến tôi không thể lý giải sâu hơn Pháp lý “Đường tu luyện khác nhau”. (Vô trở, Hồng Ngâm II)
Ban đầu, khi tôi thảo luận về việc liệu tôi có thể đảm nhận công việc giao báo hay không, tôi đã được thông báo rằng tôi chỉ cần đi đến ba nơi và sẽ mất khoảng một giờ. Sau khi cân nhắc thời gian cần thiết, tôi chỉ cần bớt một giờ ngủ mỗi đêm thì không có vấn đề gì. Vậy nên tôi đã đồng ý nhận công việc này. Tuy nhiên, trong thâm tâm tôi biết rằng thời gian cần thiết cho công việc này có thể tăng lên bất cứ lúc nào vì sẽ cần nhiều địa điểm giao báo hơn.
Lần đầu tiên tôi được thông báo rằng các điểm giao báo sẽ tăng lên, tâm tôi bắt đầu lo lắng. Nó khiến tôi phiền não suốt cả đêm. Đủ loại tư tưởng xuất hiện trong đầu, chẳng hạn như tại sao số điểm giao báo lại khác với thương lượng ban đầu mà không ai thảo luận trước với tôi, như vậy thì thời gian ngủ của tôi lại bị rút ngắn thêm. Tôi cũng đã nghĩ về chi phí vận chuyển. Mặc dù trong thâm tâm tôi hiểu rằng tôi cần phải hoàn thành tất cả khối lượng công việc được giao, đó cũng là cơ hội tốt để tôi đề cao tâm tính của mình, nhưng quá trình tu luyện tâm tính thực sự không dễ dàng.
Tất nhiên, tu luyện có nghĩa là tôi phải luôn hướng nội. Tôi cảm thấy tồi tệ khi tôi vẫn còn tồn tại những chấp trước đó. Tôi biết rõ rằng việc tăng địa điểm giao báo đồng nghĩa với việc tăng lượng khách hàng đăng ký. Đây là một điều tốt, nhưng những tư tưởng bất hảo này cứ quẩn quanh trong đầu tôi suốt và tôi không thể xác định được tại sao lại có những thứ bất hảo này, sau khi nghĩ lại thì đó chỉ là lý do cá nhân. Bởi vì tôi luôn quan niệm rằng đó là thời gian của riêng tôi sau khi hết giờ làm. Nhưng tôi lại có một suy nghĩ khác là việc tăng điểm giao báo đồng nghĩa với việc tôi phải làm thêm giờ, điều này là cưỡng chế lên tôi và sẽ cố định là như thế. Nói một cách đơn giản, tôi có cảm giác thời gian nghỉ ngơi thuộc quyền sở hữu của cá nhân tôi và đang bị cướp đi. Tuy nhiên, tôi hiểu rằng là một học viên, tôi nên đặt lợi ích của người khác lên trước bản thân mình. Nhưng tôi thực sự cảm thấy tệ vì thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của mình ngày càng bị rút ngắn.
Mặc dù tôi đã nhận thức được đạo lý đó nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu đựng. Tâm thái của tôi không phải lập tức có thể chuyển biến theo hướng tốt đẹp được. Nên tôi đã nghĩ ra một cách giúp loại bỏ dần cảm giác tiêu cực. Vì tôi đã đoán trước về việc điểm giao báo sẽ tăng lên nên tôi đã dự trù sẵn một khoảng thời gian trống. Tôi không đi ngủ ngay sau khi tôi về đến nhà sau nửa đêm. Tôi học Pháp, luyện công hoặc đọc các bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của các học viên để trì hoãn thời gian ngủ của mình, coi đó như một sự chuẩn bị về tinh thần và thể chất để tăng cường giao báo.
Một ngày nọ, tôi đột nhiên nhận thấy sự thay đổi trong quan niệm của mình khi tôi đang đặt báo thức trên điện thoại di động. Tôi không còn suy nghĩ muốn mau mau đi ngủ vì chỉ còn hai giờ nữa là phải thức dậy. Thay vào đó, tôi có một cảm giác hài lòng vì tôi vẫn còn khoảng hai giờ để ngủ.
Lời kết
Trên con đường tu luyện, chỉ có Sư phụ mới biết rõ nhất chúng ta đang thiếu sót ở đâu. Miễn là chúng ta kiên trì học Pháp và không ngừng hướng nội, Sư phụ sẽ sử dụng các chủng hình thức để điểm ngộ cho chúng ta. Trên đây chỉ là một vài ví dụ cùng giao lưu với các đồng tu. Tôi hy vọng rằng bản thân có thể tu luyện tinh tấn và cộng đồng cùng đề cao.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/25/426165.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/10/194542.html
Đăng ngày 24-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.