Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-01-2021] Thời gian trước, tôi trở nên chán nản vì việc cứu người không đạt được hiệu quả như tôi mong muốn. Lý do là nhiều người lại bị lừa dối bởi những tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sau khi họ đã nhận thức được chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi đã bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi này và cảm thấy cứu người khó quá.

Khi tôi học Pháp vào buổi sáng, tôi đọc được:

“Đối với các sinh mệnh ở trên bản thể các lạp tử ở tầng thứ khác nhau mà nói, thì lạp tử của tầng lớn hơn một mức chính là các vì sao trên bầu trời của họ, tầng tầng đều như thế”. (Luận Ngữ, Chuyển Pháp Luân)

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy chấn động và gần như rơi lệ. Tất nhiên, Pháp có nội hàm lớn hơn và sâu hơn. Ở tầng thứ hiện tại của tôi, tôi ngộ ra một thực tế rằng, mặc dù các học viên chúng ta sống giữa những người thường, nhưng cảnh giới tư tưởng của chúng ta cao hơn của họ rất nhiều và năng lực của chúng ta cũng lớn hơn của họ rất nhiều. Vậy thì, chúng ta chẳng phải là học viên Đại Pháp là “hành tinh” trên bầu trời của họ sao? Tất cả họ đều đang nhìn chúng ta bằng nhận thức của họ.

Quả thực là chỉ có các học viên Đại Pháp mới có thể mang lại ánh sáng cho chúng sinh trong bóng tối và soi đường cho họ tới tương lai. Trong trường hợp này, vì tầng thứ của các học viên Đại Pháp rất cao, tại sao tôi phải quan tâm đến một số biểu hiện của họ trong quá trình này? Tôi nhận ra rằng tôi chỉ nên cứu họ! Những vật chất bất hảo trong tâm tôi bỗng chốc tiêu tán đi. Khi chính niệm của tôi vững vàng, tôi chuẩn bị tài liệu thông tin và rời khỏi nhà.

Trở lại với Đại Pháp

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa xuân năm 1999. Chỉ mấy tháng sau đó, ĐCSTQ đã bắt đầu bức hại Đại Pháp. Do nhiều chấp trước của con người, tôi đã ngừng tu luyện. Lúc đó tôi đang ở độ tuổi 20.

Vào đầu năm 2007, được Sư phụ điểm hóa, tôi quay trở lại tu luyện Đại Pháp và quyết định trở thành một đệ tử chân chính. Tôi luôn ghi nhớ sứ mệnh của mình và đã tham gia vào các hạng mục cứu người trong suốt 10 năm tu luyện của mình. Bất cứ khi nào tôi gặp khó nạn hoặc gặp rắc rối với tâm tính của mình (ảnh hưởng đến việc cứu người), tôi luôn vượt qua những khó nạn này bằng những nhận thức từ Pháp. Sau khi tâm tính của mình được đề cao, tôi đã phát chính niệm. Tôi đã cứu người trong nhiều năm. Nhìn lại chặng đường tu luyện đã qua, tôi cảm thấy rằng Sư phụ đã luôn ở bên cạnh tôi.

Thể ngộ từ Pháp

Một vài năm trước, một học viên khác trong gia đình tôi đã đưa một đĩa DVD giảng chân tướng cho một nhân viên bảo vệ, người này đã báo cáo anh với chính quyền, và anh ấy đã bị bắt. Điều đó khiến tôi ghét người bảo vệ này. Tôi nghĩ người này thiếu hiểu biết đến mức không thể phân biệt tốt xấu và thậm chí còn bức hại học viên muốn cứu anh ấy. Tôi không còn muốn giảng chân tướng trực diện nữa.

Sư phụ giảng:

“Bởi vì tâm tính vị này đặt trên cơ sở [tâm tính] người thường, công năng cũng là từ truy cầu [rồi có], việc xấu nào vị ấy cũng có thể làm”. (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi chợt nhận ra: “Nhân viên bảo vệ là người thường. Tất nhiên người thường có thể làm những điều xấu. Tại sao tôi lại cư xử như một người thường vậy?” Sự căm ghét của tôi đối với nhân viên bảo vệ biến mất ngay lập tức. Từ đó trở đi, tôi cố gắng hết sức để giảng chân tướng cho mọi người.

Trong một thời gian khi tôi đi phát tài liệu giảng chân tướng, tôi đã rất hoảng sợ và không thể buông bỏ chấp trước. Một ngày nọ, trước khi bước ra ngoài, tôi để tâm mình bình tĩnh lại và học Pháp trước.

Sư phụ giảng:

“…người tu luyện trì chú có thể được sinh mệnh cao cấp bảo hộ”. (Luận thuật của Phật giáo là bộ phận nhỏ yếu nhất của Phật Pháp, Tinh tấn yếu chỉ)

Kể từ đó, tôi bình tĩnh khi phát tài liệu, tôi tiếp tục phát chính niệm và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Phân phát tài liệu Đại Pháp

Tôi đã đi bộ rất nhiều mỗi ngày để phân phát tài liệu. Đôi khi gót chân tôi đau và cơ thể thì nhức mỏi. Một ngày nọ tôi muốn nghỉ ngơi và không ra ngoài, tôi định học Pháp vào ngày hôm đó.

Sư phụ giảng:

“Thích Ca Mâu Ni [đưa mắt] nhìn vị ấy và nói: ‘Điều ta bảo con là hãy đi dọn sạch bồn tắm’. Vị đệ tử này giật mình tỉnh ngộ, lập tức dọn sạch bồn tắm”. (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ ra và ứa nước mắt. Một câu nói hiện lên trong tâm trí tôi: “Điều ta yêu cầu con làm là đi cứu người!” Tôi nghĩ: “Đúng vậy, tôi sẽ làm những gì mà Sư phụ yêu cầu tôi làm. Tại sao tôi có rất nhiều lý do, chẳng hạn như gót chân của tôi bị đau và tôi đau khắp người? Nó cũng giống như đệ tử của Thích Ca Mâu Ni — khi sư phụ bảo anh ta dọn bồn tắm, lẽ ra anh ta phải làm sạch nó. Tại sao anh ta lại chất vấn sư phụ của mình hai lần?” Khi nhận ra điều này, tôi ngay lập tức đi phát tài liệu giảng chân tướng.

Nhận thức

Khi tôi đi làm vài năm trước, đồng nghiệp của tôi kiếm được nhiều tiền hơn bằng cách có được năng suất lao động nhiều hơn định mức. Nhưng tôi chỉ muốn đạt đủ chỉ tiêu cơ bản để có thể về nhà sớm hơn và làm các công tác Đại Pháp. Sau đó, tôi nhận một công việc khác và làm việc nhanh hơn một chút.

Khi người giám sát của tôi tính toán sản lượng của tôi, anh ấy nói rằng tôi đã vượt quá định mức và sẽ kiếm được thêm 100 nhân dân tệ. Tôi rất vui, nghĩ rằng tôi sẽ không đi sớm để phát tài liệu giảng chân tướng trong tháng này, mà tôi sẽ làm việc lâu hơn một chút mỗi ngày và kiếm được hơn 200 nhân dân tệ vào cuối tháng.

Tối hôm đó về nhà, tôi phát hiện đường ống nước nhà mình bị vỡ. Để sửa nó, tôi phải mua nguyên vật liệu, cộng với giá nhân công, tôi tốn hơn 100 nhân dân tệ. Và quần áo của tôi bị ướt sũng. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trước khi đi ngủ, tôi học Pháp.

Sư phụ giảng:

“Có một số người khi luyện công, tư tưởng không đúng đắn, khi phù hợp với cách nghĩ của chúng, chúng liền đến dạy chư vị. Nhất chính áp bách tà, khi chư vị không truy cầu, thì không ai dám động đến chư vị. Nếu chư vị sinh ra tà niệm, truy cầu những thứ không tốt, chúng sẽ đến giúp chư vị, chư vị sẽ tu theo ma đạo; sẽ xuất hiện vấn đề này”. (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã bị sốc: “Tôi không đi cứu người mà lại muốn làm thêm việc để kiếm được nhiều tiền hơn. Đây có phải là một ý nghĩ xấu xa không? Thảo nào đường ống nước bị vỡ”. Sư phụ đã điểm hóa cho tôi bằng một gậy bổng hát: “Hãy buông bỏ chấp trước vào lợi ích”. Ngày hôm sau, tôi quyết định không làm vượt quá định mức nữa cho dù người khác có nói gì. Tôi cố gắng hoàn thành tốt công việc được giao. Sau đó, tôi tan làm và đi ra ngoài cứu người.

Chính niệm

Một học viên trong gia đình tôi đã bị bắt. Các đồng tu yêu cầu tôi đến đồn cảnh sát để giảng chân tướng. Tôi biết rằng tôi nên đi, nhưng tôi nghĩ: “Nếu tôi làm vậy, tôi sẽ bị yêu cầu xuất trình giấy tờ tùy thân của mình hoặc họ sẽ không cho tôi vào”. Tôi không biết phải làm gì vì sợ bị phát hiện. Nhưng nếu tôi không đi, sẽ không còn ai trong gia đình tôi đi cả. Tôi nên làm gì đây?

Sư phụ giảng:

“Nếu dốc lòng quyết tâm, khó khăn nào cũng không ngăn được, [thì] tôi nói rằng, [nó sẽ] không thành vấn đề”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Chính niệm của tôi đột nhiên xuất hiện và tôi nghĩ: “Tôi chưa buông bỏ được sinh tử”. Sau khi tìm ra chấp trước của mình, tôi nhảy ra khỏi giường và cất giấy tờ tùy thân vào túi và nghĩ: “Tôi có thể đến đồn cảnh sát một mình, và các học viên khác có thể phát chính niệm ở bên ngoài”.

Tại đồn cảnh sát, tôi trưởng đồn để đưa cho anh ta thẻ căn cước và số điện thoại của tôi để anh ta có thể liên lạc với tôi nếu cần. Tôi nói anh ấy đừng liên lạc với bố mẹ tôi nữa vì họ đã già cả ốm yếu. Nhưng người này không chịu lấy số điện thoại của tôi. Sau đó, tôi giảng chân tướng cho anh ta. Tôi nói với anh ta rằng gia đình tôi đã thay đổi tốt hơn như thế nào sau khi tu luyện Đại Pháp, và cuộc bức hại mà họ đã phải chịu đựng trong tù. Anh ta đã bày tỏ sự thông cảm của mình.

Ngay sau dịp Tết Nguyên đán 2020, dịch bệnh coronavirus bùng phát. Tôi nghĩ: “Là một học viên Đại Pháp, tôi phải đi cứu mọi người và mang lai hy vọng cho họ”. Tôi quyết định đi phát các tờ dán chân tướng vì các học viên khác đã phân phát rất nhiều tài liệu giảng chân tướng, và tôi sẽ khuyên họ rằng: “Vào thời điểm then chốt này, các bạn hãy niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!“

Sau khi phát các tờ dán chân tướng được vài ngày, tôi bắt đầu cảm thấy lo ngại: Vì dịch bệnh đang lan rộng, xe cảnh sát thường xuyên đi tuần tra, và các nhân viên cộng đồng cũng bận rộn qua lại. Ít người đi bộ ra ngoài, và nhiều người ở nhà, nhìn ra cửa sổ. Tôi bị áp lực rất lớn và rất lo lắng, căng thẳng. Tôi sợ rằng mình sẽ bị chú ý khi đến những khu dân cư khác.

Sau đó, những lời giảng Pháp của Sư phụ đã xuất hiện trong tâm trí tôi:

“Do đó, về chuyện này chư vị không cần coi trọng quá; nếu chư vị để tâm thái quá thì cũng thuộc về chấp trước”. (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Lời giảng Pháp này đã giúp tôi trút bỏ mọi lo lắng, và tôi đã cố gắng hết sức để phân phát càng nhiều giấy dán càng tốt — hơn 1.000 tờ dán chân tướng đã được phát.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2021/1/23/418967.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/7/3/193929.html

Đăng ngày 04-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share