Bài viết của học viên người Việt ở Anh quốc
[MINH HUỆ 29-06-2021]
Kính chào Sư phụ tôn kính!
Chào các bạn đồng tu!
Tôi là đệ tử Đại Pháp người Việt hiện đang sinh sống ở Anh. Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 2015.
Sau khi trải qua mấy quan sinh tử và chứng kiến nhiều học viên từ bỏ tu luyện vì quan nạn, tôi đã lấy hết động lực để viết bài chia sẻ về việc mình vượt quan như thế nào. Tôi tin rằng điều quan trọng nhất là chúng ta làm thế nào để giúp đỡ các học viên đang trải qua quan nạn lớn.
Vào tháng 10 năm ngoái, tôi gặp phải quan lớn chưa từng thấy. Tôi nhận ra quan này được an bài bởi cựu thế lực, chúng muốn lợi dụng nợ nghiệp tôi đã phạm trong những đời trước để lấy mạng tôi.
Trước khi ma nạn này xảy đến, tôi đã gặp một quan nghiệp bệnh khác. Tôi có triệu chứng bị cúm, nhức đầu và đau nhức toàn thân, cơ thể tôi như bị châm bởi hàng nghìn mũi kim. Tôi phủ nhận tất cả và nó đã khỏi trong vòng một ngày. Mặc dù cơ thể tôi còn rất yếu, nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức đến trước lãnh sự quán Trung Quốc tĩnh tọa như thường lệ. Tôi chỉ đi theo an bài của Sư phụ [chú thích: Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp]; hết thảy những an bài khác đều không được tính.
Sau khi hoàn thành thời gian tĩnh tọa trước lãnh sự quán, tôi trở về nhà và bắt đầu học Pháp. Bỗng nhiên, tôi thấy chóng mặt và đổ gục xuống. Tôi không còn cảm giác thấy gì và gần như mất hẳn chủ ý thức. Tôi cầu xin Sư phụ giúp mình: “Sư phụ cứu con! Con chỉ đi theo an bài của Sư phụ.”
Sau đó, tôi thấy mình ở giữa hai không gian. Một không gian trong đó đang được trình chiếu như màn hình ti vi. Tôi nhìn thấy đời trước của mình. Ở kiếp sống đó, tôi là một người đàn ông tồi tệ, nhưng lại có một người phụ nữ yêu tôi say đắm (người phụ nữ trong đời này là một đồng tu nam, còn tôi trong đời này là nữ). Tôi đã lợi dụng cô ấy, đứng nhìn cô ấy bị hành hạ và chết trước mặt mình. Mặc dù tôi có thể cứu cô nếu tôi muốn, nhưng tôi đã giữ im lặng và hả hê đứng nhìn cô ấy chết. Tôi đã bị sốc khi chứng kiến những điều khủng khiếp xảy ra với cô ấy. Nỗi đau tôi phải chịu trong thế giới hôm nay chính xác là những gì người phụ nữ kia phải chịu đựng năm xưa. Tim tôi quặn lên đau đớn. Tôi biết mình đang phải trả món nợ đã gây ra trước đây.
May thay, Sư phụ đã xuất hiện. Sư phụ nhìn thẳng vào tôi và Ngài không nói lời nào. Tôi biết Sư phụ đang gánh chịu rất nhiều cho mình, Ngài đánh thức chủ ý thức của tôi và cấp thêm chính niệm cho tôi. Tôi nghĩ: “Mình là một đệ tử Đại Pháp trợ Sư chính Pháp cứu người. Mình không bao giờ từ bỏ mạng sống để hoàn trả cho những món nợ này. Mình phải sống tiếp.”
Trong thế giới vật chất này, cũng có một số học viên đang phát chính niệm ở bên cạnh tôi. Tôi không nhớ bất cứ chuyện gì diễn ra xung quanh mình. Sau này, các học viên kể lại cho tôi nghe lúc đó tôi liên tục nôn mửa, la hét, gào khóc và co giật. Một học viên khá thân thiết với tôi nói rằng anh ấy đã nắm lấy hai bàn tay của tôi, và hai lần cảm thấy chúng lạnh cóng giống như tay của người chết. Trong đầu anh ấy xuất hiện cảnh đám tang của tôi và một số thứ cần phải chuẩn bị trong trường hợp tôi chết. Anh ấy đã triệt để phủ nhận những ý nghĩ đó và giữ chính niệm kiên định rằng tôi phải sống. Kỳ thực, tôi gần như đã chấp nhận an bài của cựu thế lực hai lần vì cảm giác đau đớn và tội lỗi.
Chúng ta không biết mình đã từng làm bao nhiêu việc xấu trong những đời trước, nhưng cựu thế lực lại đang lợi dụng những tội nghiệp này để can nhiễu chúng ta trợ Sư chính Pháp cứu người. Chúng xảo quyệt khiến chúng ta cảm thấy tội lỗi về những tội nghiệp này, từ đó thừa nhận những quan nạn hiện tại. Điều này nghe có vẻ hợp lý, nhưng nó hoàn toàn sai lầm.
Sự xuất hiện của Sư phụ đã củng cố niềm tin của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp. Con đường tu luyện của chúng ta bao gồm cả việc trừ bỏ toàn bộ chấp trước người thường. Sư phụ đã tiêu trừ rất nhiều tội nghiệp cho chúng ta để chúng ta có thể tu luyện. Khi chúng ta gặp khó nạn, Sư phụ lợi dụng chúng để giúp chúng ta ngộ ra Pháp lý cao hơn; trong khi đó, cựu thế lực lại dẫn dắt chúng ta vào cạm bẫy của chúng và lấy đi sinh mệnh của chúng ta. Do đó, chúng ta cần phải duy trì chính niệm và nhận thức thanh tỉnh cái nào là an bài của Sư phụ và cái nào là cạm bẫy của tà ác.
Dù chúng ta đã phạm bất cứ tội lỗi nào trong quá khứ, hoặc ngay cả trong đời này trước khi bước vào tu luyện, nhưng bây giờ chúng ta đã là đệ tử Đại Pháp, do đó sứ mệnh của chúng ta chỉ có tu luyện cho tốt (trừ bỏ chấp trước) và trợ Sư chính Pháp. Tôi tin rằng nếu chúng ta rời đi trước do nghiệp bệnh, thì nó hoàn toàn không phải là sự an bài của Sư phụ.
Do đó, chính niệm của chúng ta rất quan trọng và nó có thể quyết định chúng ta sống hay chết. Điều này đặc biệt đúng trong những thời khắc chúng ta cảm thấy đau đớn và yếu đuối nhất, khi chủ ý thức của mình không đủ mạnh, vì vậy tôi kiến nghị chúng ta giữ vững một niệm đúng đắn: “Tôi phải sống” và cầu xin Sư phụ trợ giúp. Niệm đầu đó rất chất phác và thuần tịnh, nhưng nó lại là thứ mạnh mẽ nhất. Khi chúng ta giữ vững chính niệm đó, cũng có nghĩa là chúng ta triệt để phủ nhận an bài của tà ác và tin tưởng vào Sư phụ.
Có vài học viên sẽ nói rằng Sư phụ yêu cầu chúng ta thời thời khắc khắc hướng nội tìm, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, chúng ta phải hướng nội tìm xem mình đã sai ở đâu. Tôi hoàn toàn đồng ý về mặt này. Nhưng khi chúng ta ở giữa sự sống và cái chết, có lẽ chủ ý thức và thân thể quá yếu để hướng nội tìm chấp trước. Trong bất cứ trường hợp nào, chúng ta đều phải tránh rơi vào cạm bẫy cảm thấy tội lỗi và thừa nhận an bài của tà ác.
Khi chúng ta đã qua khỏi thời khắc khó khăn nhất, thân thể chúng ta đỡ hơn một chút, chủ ý thức cũng thanh tỉnh hơn, lúc đó, chúng ta sẽ hướng nội tìm và loại bỏ những chấp trước ẩn sâu bên trong. Trong trường hợp của tôi, vài ngày sau thời khắc khó khăn nhất, tôi vẫn không thể ăn uống và bạn đồng tu phải đút từng muỗng nước cho tôi. Tôi không thể làm gì vì toàn thân đau đớn và bị khó thở. Có một lúc khi tâm trí tôi không được tỉnh táo, tôi đã nhìn thấy bầu trời xanh thẳm tuyệt đẹp qua khung cửa sổ và muốn rời khỏi thể xác của mình để bay lên trời.
Đột nhiên, một luồng sức mạnh nâng tôi lên và đưa tôi đến phía bên kia của chiếc giường, ở chỗ đó tôi không thể nhìn thấy bầu trời nữa. Tôi thấy tỉnh táo hơn, và tôi đã tự nói với mình: “Tôi phải ở lại. Tôi vẫn chưa hoàn thành sứ mệnh và làm tròn lời thệ ước của mình.” Tôi tin rằng Sư phụ đã kéo tôi lên, vì lúc đó tôi không thể cử động và bị suy hô hấp. Làm sao tôi có thể tự nâng mình lên được? Chỉ có Sư phụ mới có thể giúp tôi!
Tôi nhận ra cựu thế lực muốn cài bẫy tôi về phương diện tìm kiếm giải thoát khỏi sự đau đớn.
Sau khi cơn đau lui dần và chủ ý thức của tôi mạnh hơn, tôi đã tìm ra tâm chấp trước. Tôi không có Thiện đối với người học viên đã từng là người phụ nữ yêu tôi trong đời trước. Tôi luôn cảm thấy cuộc đời bất công và tự hỏi vì sao học viên đó cư xử rất lạ với mình và đã làm rạn nứt tình bạn giữa chúng tôi. Tôi xem anh ấy như người bạn tốt, nhưng anh ấy thường xuyên đối xử tệ bạc với tôi mà không có lý do. Do đó, tôi dễ nổi cáu và không có Thiện với anh ấy.
Nguyên nhân căn bản chính là nỗi đau tôi đã gây ra cho anh ấy trong đời trước. Tôi có thể nhìn thấy nguyên do và trừ bỏ chấp trước. Bây giờ tôi là một đệ tử Đại Pháp, tôi không được có cái tình đó nữa và tôi cần phải đối đãi với mọi người bằng tâm Đại Thiện ngay cả khi họ làm sai với mình, hoặc là nếu tôi đang hoàn trả nợ nghiệp.
Chúng ta giúp đỡ những học viên khác như thế nào khi vượt quan
Tôi thật may mắn vì sự an bài từ bi của Sư phụ để cho tôi nghe mẹ chia sẻ về chuyện bà đã giúp đỡ một học viên vượt qua quan nạn như thế nào. Học viên đó bị chẩn đoán ung thư phổi giai đoạn cuối, và bác sỹ bảo ông ấy không còn hy vọng sống sót nữa.
Mẹ tôi nói với ông ấy: “Anh không nên nghe những học viên khác chia sẻ hướng nội tìm ra chấp trước thế nào. Việc anh cần làm bây giờ là tin tưởng vào Sư phụ và giữ vững chính niệm dù thế nào đi nữa mình vẫn phải sống sót. Nếu anh đi đến bệnh viện hoặc rớt khảo nghiệm tâm tính thì cũng không sao. Sư phụ sẽ cho chúng ta cơ hội khác để làm tốt hơn, nhưng chúng ta phải giữ được thân người này để đón nhận cơ hội khác.”
Mẹ tôi nói hầu hết những học viên đến giúp ông ấy, họ đều nói: “Ông phải học Pháp nhiều hơn để tìm ra chấp trước của mình. Có lẽ là ông làm sai chỗ nào đó nên mới có quan nạn này. Ông phải phát chính niệm để loại bỏ toàn bộ chấp trước” … Lời khuyên này đúng, nhưng chúng ta cần phải xem xét nó có thể giúp đỡ học viên trong trường hợp họ quá yếu đến nỗi cảm giác tội lỗi có thể dẫn dắt họ rơi vào cạm bẫy của cựu thế lực hay không. Ý chí của họ không đủ mạnh trong những lúc đó.
Sau khi nghe mẹ chia sẻ, người học viên đó đã dùng máy thở. Ông ấy cảm thấy khỏe hơn và bắt đầu học Pháp, rồi luyện công. Sau đó, ông ấy đã rời khỏi bệnh viện trước sự ngạc nhiên của mọi người. Ông ấy nói sau khi nghe mẹ tôi chia sẻ, ông ấy bớt cảm thấy tội lỗi và chịu dùng máy thở. Ông chia sẻ: “Tôi nghĩ trước hết mình cần phải hít thở, sau đó mình mới có thể học Pháp.”
Mẹ tôi nói vì ông ấy là người đang phải vượt quan, những học viên khác chỉ nên phát chính niệm cho ông và giữ chắc một niệm: “Ông ấy cần phải sống.” Bà nói tiếp, ngay cả khi chúng ta có thể nhìn ra chấp trước của ông, thì việc đầu tiên chúng ta cần làm là hoàn toàn phủ nhận chúng. Chúng ta có thể chia sẻ một cách thiện ý và tích cực để ông ấy có thể trừ bỏ chấp trước thông qua tu luyện. Chúng ta nên khích lệ ông ấy mà không làm cho ông cảm thấy tội lỗi hay bị hãm vào trong cách nghĩ tiêu cực.
Mẹ đã chia sẻ kinh nghiệm này với tôi ngay trước khi tôi vượt quan. Tôi biết đó là an bài của Sư phụ giúp mình giữ vững chính niệm dù cho ý thức tôi có thanh tỉnh hay không. Tôi thật sự rất biết ơn các bạn đồng tu đã giúp đỡ mình trong suốt thời gian này. Tuy vậy, họ chưa từng có kinh nghiệm về giúp đỡ đồng tu vượt quan, nên họ chưa thể bình tĩnh và nói cho tôi biết là tôi đã sai ở đâu mới dẫn đến quan này.
Mặc dù tôi đã chuẩn bị tinh thần sau khi nghe mẹ chia sẻ, nhưng lúc ý chí không đủ mạnh, cảm giác tội lỗi bóp nghẹt lấy tim tôi và nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi. Tôi gần như đã thừa nhận lỗi lầm và rơi vào an bài của cựu thế lực. May thay, Sư phụ đã an bài một học viên người Việt đưa tôi về nhà của anh ấy và chăm sóc tôi vô điều kiện.
Anh ấy là một học viên mới. Anh ấy không muốn biết quan của tôi là gì và nguyên do của nó là thế nào. Anh ấy chỉ dùng cái tâm thuần tịnh để đối đãi và muốn chăm sóc cho người khác.
Từ đó về sau, tôi nhận ra cách tốt nhất chúng ta có thể giúp đỡ đồng tu đang vượt quan chính là giữ vững chính niệm về họ, giữ lấy một niệm đơn giản đó, quan tâm đến họ, học Pháp cùng họ v.v.
Sư phụ giảng:
”… chư vị không nghĩ việc tốt, thì cũng không thể nghĩ việc xấu” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi ngộ ra chúng ta không nên nghĩ về những sai sót của đồng tu đã từng làm.
Giúp đỡ những học viên khác cũng là một phần trong tu luyện của chúng ta. Trong các không gian khác, chúng ta đang cùng nhau chiến đấu với tà ác, giữ lấy sinh mệnh của mình để trợ Sư chính Pháp cứu người. Nếu chúng ta có thể giữ vững một niệm chân chính thì nó sẽ rất hiệu quả, có lẽ đó là điều tốt nhất chúng ta có thể làm.
Cầu xin giúp đỡ khi cần thiết
Chúng ta nhận ra một số học viên rời đi trước đã né tránh yêu cầu trợ giúp từ người khác, vì họ đang cố gắng nghĩ cho người khác và tránh làm mất thời gian của học viên khác. Điều này nghe có vẻ đúng, nhưng theo hiểu biết của tôi, nó sẽ gây khó khăn cho nỗ lực của các học viên để đạt được kết quả tốt.
Suy nghĩ làm mất thời gian của học viên khác là một biểu hiện của tình, nó là thứ chúng ta cần phải vứt bỏ. Chúng ta nên nhớ rằng mọi thứ đều được an bài bởi Sư phụ và người nào có thể đến giúp đỡ bạn cũng đều là an bài của Sư phụ. Chúng ta phải biết trân quý nó và cùng nhau duy trì chính niệm để vượt qua quan này. Đó là cách chúng ta phối hợp và phá vỡ an bài của cựu thế lực.
Cựu thế lực rất xảo quyệt. Trên bề mặt, chúng ta có thể cho rằng mình không muốn làm mất thời gian của đồng tu, rằng chúng ta là người tốt và nghĩ cho người khác trước tiên. Nhưng nếu nhìn vấn đề một cách lý trí, cựu thế lực có thể lợi dụng nhân tố “tình” để ngăn cản các học viên phối hợp với nhau.
Do đó, tôi muốn nhắc nhở các bạn đồng tu rằng nếu chúng ta cần giúp đỡ, thì chúng ta cứ nhận nó, bớt suy nghĩ, chấp nhận sự trợ giúp từ các đồng tu, và cùng nhau vượt quan. Làm như vậy chúng ta có thể đi theo an bài của Sư phụ và không uổng phí sự trợ giúp của các bạn đồng tu.
Tóm lại, tất cả chúng ta đều biết rằng hiện nay đã tới cuối cùng của cuối cùng rồi, cựu thế lực đang điên cuồng phá hoại vũ trụ này và Đại Pháp. Nhiều học viên đã rời đi trước với quan nghiệp bệnh như ung thư. Đó là an bài của cựu thế lực. Sư phụ sẽ không bao giờ để cho chúng ta rời đi với quan nghiệp bệnh, vì chúng ta là những đệ tử Đại Pháp. Nếu chúng ta rớt khảo nghiệm và đi đến bệnh viện thì cũng không sao. Chúng ta không nên cảm thấy tội lỗi, bởi vì mỗi người chúng ta có tầng thứ khác nhau và cách chúng ta xử lý vấn đề có lẽ cũng khác nhau.
Ngay cả khi chúng ta đi đến bệnh viện, thì chúng ta cũng phải ghi nhớ mình là đệ tử Đại Pháp. Nếu chúng ta rớt khảo nghiệm, thì chúng ta cần phải xem nó như một bài học giáo huấn và lần tới sẽ làm tốt hơn. Nếu chúng ta tin vào Đại Pháp, thì Sư phụ sẽ ban cho chúng ta cơ hội khác. Chúng ta không được cảm thấy thất vọng và tiêu cực, vì chúng ta không thể vượt quan thành công với cách nghĩ đó.
Ngay cả những học viên đã từng phản bội Đại Pháp trong cuộc đàn áp, Sư phụ vẫn ban cho chúng ta nhiều cơ hội để làm tốt hơn. Như là một người tu luyện chân chính, chúng ta cần phải đi theo Sư phụ và hoàn thành thệ ước của mình.
Mong quý đồng tu chỉ rõ nếu bài chia sẻ của tôi có chỗ nào chưa dựa trên Pháp.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/29/193873.html
Đăng ngày 07-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.