Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-06-2021] Bắt đầu từ đầu năm nay, sau khi tôi bắt đầu ngồi song bàn đả tọa thì chân đặt phía trên của tôi nhanh chóng bị trượt xuống. Tôi đã hướng nội để xem liệu mình có chấp trước nào cần loại bỏ hay không. Nhưng tình hình vẫn không được cải thiện, vì vậy tôi phải buộc chân của mình bằng ống quần để không cho nó bị trượt trong khi ngồi đả tọa.

Cách đây vài tuần, tôi đã đọc một bài chia sẻ của một học viên trên trang web Minh Huệ, bài viết này nhắc các học viên không nên sử dụng WeChat hay các ứng dụng tiếng Trung khác. Tôi đã xóa WeChat và Alipay ra khỏi điện thoại của mình nhưng vẫn giữ Taobao, do tôi ích kỷ thiếu hiểu biết cho là ổn và không muốn xóa.

Tôi đã sử dụng một số phần mềm trò chuyện để liên lạc với con gái mình, vốn sống ở xa. Khi phần mềm bị chặn, tôi đã tìm một ứng dụng thay thế. Sau đó, tôi cảm thấy không ổn và quyết định chỉ gọi điện trực tiếp hoặc gửi tin nhắn văn bản. Nhưng tôi không muốn bỏ Taobao. Tuy nhiên, tôi đã xóa Taobao ngay lập tức sau khi đọc bài chia sẻ của học viên.

Cuối buổi sáng hôm đó, tôi đã quên buộc chân khi luyện bài công pháp thứ năm. Khi đả tọa xong, tôi thấy chân mình vẫn nguyên vị trí. Và điều duy nhất tôi đã làm là xóa Taobao. Tôi không ngờ việc xóa ứng dụng lại mang lại kết quả như vậy.

Sự việc này cho tôi thấy rằng: Trên con đường tu luyện, bất cứ điều gì sư phụ bảo chúng ta làm đều có lý do của nó. Là đệ tử, chúng ta cần làm những gì Sư phụ yêu cầu và không được lơ là bất cứ điều gì.

Sư phụ giảng:

“Việc tu luyện chân chính đều dựa vào cái tâm của chư vị mà tu; chỉ cần chư vị có thể tu, chỉ cần chư vị có thể tu một cách vững bước tinh tấn và kiên định, thì chúng tôi sẽ dẫn dắt chư vị như là đệ tử; [nếu] chẳng đối xử như thế thì không thể được.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Như thế nào là “tinh tấn và kiên định”? Tôi tin rằng điều đó có nghĩa là tuyệt đối chiểu theo yêu cầu của Sư phụ trong hành vi của chúng ta mà không lơ là bỏ qua bất cứ điều gì. Tôi hướng nội và thấy mình có chấp trước vào việc tự cho mình là đúng và chấp trước vào sự tiện lợi. Trên bề mặt, chân của tôi bị trượt, nhưng thực ra, việc tu luyện của tôi đang bị tuột dốc.

Một số học viên xung quanh tôi vẫn sử dụng WeChat. Có người nói: “Cứ kệ đi. Không sao đâu.” Một học viên khác nói: “Không sao đâu. Chúng tôi chỉ sử dụng nó để liên lạc với một vài người thân của chúng tôi”, một người khác nữa lại nói “Công việc của tôi bắt buộc phải có.” Tôi nghĩ họ đang trốn tránh và thiếu trách nhiệm trong việc tu luyện của chính họ.

Tôi tin rằng việc xóa WeChat là một phần của tu luyện. Nó thực sự đã tác động đến tôi trong suốt quá trình.

Nơi làm việc của tôi sử dụng WeChat để gửi thông báo và báo cáo. Sau khi đánh giá cẩn thận, tôi quyết định làm theo đề xuất trên Minh Huệ và xóa WeChat. Quản lý của tôi đã chỉ trích và phạt tôi. Tôi không nói gì nhiều nhưng từ chối khôi phục ứng dụng bất kể anh ấy có nói gì đi chăng nữa. Anh ấy ngừng ép tôi phải sử dụng ứng dụng.

Công ty của tôi là một công ty đại chúng. Sau đó, tôi bị chuyển đến một công ty con nhỏ hơn và tôi nghĩ mình sẽ không gặp vấn đề với WeChat. Thật bất ngờ, người quản lý đã yêu cầu mọi người báo cáo tình trạng sức khỏe của mình qua WeChat khi chúng tôi ở nhà trong giai đoạn phong tỏa vì vi-rút Trung cộng.

Tôi nói với cô ấy rằng “Tôi không có WeChat.” Cô ấy nói bằng giọng bức xúc: “Chị phải sử dụng WeChat.“ Tôi không tranh cãi với cô ấy, mà nói một cách bình tĩnh: “Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể làm theo. Tôi không thể sử dụng WeChat.” Sau một lúc dừng lại, cô ấy nói: “Thôi bỏ đi. Khi nào trở lại văn phòng chúng ta nói sau.”

Tôi là trưởng chi nhánh và cần liên hệ nhiều tuyến tại địa phương và các vùng lân cận. Có rất nhiều cuộc họp, thông báo và các yêu cầu công việc cần được trao đổi. Quả thật là bất tiện nếu không có WeChat.

Tôi đã phải thực hiện “cuộc thảo luận về WeChat” mỗi khi thay đổi người quản lý của mình, nhưng tôi đã vượt qua được. Bây giờ quản lý của tôi kiêm nhiệm việc giao tiếp qua WeChat cho tôi.

Có lần, một quản lý tuyến quận đến kiểm tra tại hiện trường. Anh ấy không thể tin rằng tôi không sử dụng WeChat. Anh ấy hỏi: “Chị có sử dụng nó để liên lạc với gia đình mình không?” Tôi trả lời: “Không.” Anh ta đã lấy điện thoại di động của tôi để xem và thấy rằng nó không có WeChat. Anh ta không nói được điều gì. Vấn đề đã được giải quyết khi tâm của tôi kiên định.

Tôi muốn chia sẻ với các đồng tu rằng chúng ta phải vượt qua mọi đối đãi hà khắc và bất công ở nơi làm việc vì chúng ta tu Đại Pháp.

Nhiều học viên đã nghỉ hưu và ở nhà. Sao một người có thể cảm thấy có thể tiếp tục sử dụng WeChat chỉ để tiện liên lạc với người thân trong gia đình khi bất cẩn và gây rủi ro cho sự an toàn của môi trường tu luyện của chúng ta?

Cũng có một số người không chú ý an toàn khi sử dụng điện thoại di động của họ. Một số học viên lớn tuổi sẽ nói về bất kỳ điều gì trên điện thoại, chẳng hạn như ‘ai đó làm gì đó…,’ hay ‘ai đó không giao Tuần báo Minh Huệ’ cho bà ấy. Khi có học viên nhắc nhở bà ấy cần phải cẩn thận, bà liền dõng dạc nói: “Không sao. Chính niệm chính hành.”

Đây chẳng phải là không lý trí sao? Khi một học viên không thận trọng nói điều gì đó trên điện thoại, làm sao chúng ta có thể đảm bảo an toàn cho những người đang mạo hiểm mạng sống làm công tác Đại Pháp? Tình hình ở Trung Quốc rất phức tạp. Chúng ta cần chú ý đến an toàn của các đồng tu.

Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/24/427292.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/7/16/194101.html

Đăng ngày 05-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share