Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-06-2021] Đây là một câu chuyện có thật về chồng tôi và làm thế nào mà Pháp Luân Đại Pháp đã cứu mạng anh ấy.

Chồng tôi bị tiểu đường đã nhiều năm. Vào tháng 7 năm 2019, bệnh tình của chồng tôi đột ngột trở nặng và đến ngày 28 tháng 7, tinh thần của ông ấy trở nên mất định hướng. Tôi đã gọi cho con trai tôi, lúc đó đang đi du lịch, để trở về nhà. Ngay sau khi con trai tôi về đến nhà, cháu đã gọi xe cấp cứu và đưa chồng tôi đến bệnh viện.

Bác sỹ nói chồng tôi bị biến chứng tiểu đường. Lượng đường trong máu của ông ấy đã vượt quá mức cho phép. Bác sỹ đã đưa ông vào chăm sóc đặc biệt ngay lập tức. Vào ngày 2 tháng 8 năm 2019, bác sỹ yêu cầu chúng tôi đưa ông ấy về nhà và nói rằng họ không thể làm gì cho ông ấy nữa.

Con trai tôi đã gọi đến một bệnh viện khác. Bệnh viện thứ hai cũng không thể xác định mức đường huyết của chồng tôi cao như thế nào. Bàn chân của chồng tôi bị sưng tấy, nó bắt đầu thối rữa và chảy máu. Thịt bốc ra mùi hôi thối và thu hút giòi. Gót chân chỉ còn lại xương và một lớp da. Ông ấy không thể kiểm soát được việc đại tiểu tiện của mình và thường xuyên làm bẩn giường. Chúng tôi thường phải thay ga trải giường của ông ấy nhiều lần trong ngày.

Bác sỹ ở bệnh viện thứ hai nói: “Bệnh của ông ấy không thể chữa khỏi. Ông ấy sẽ không thể đi lại và nằm liệt giường. Chúng tôi tiên lượng ông ấy sẽ không qua khỏi trong năm tháng nữa”. Bệnh viện đã đưa cho chúng tôi ba thông báo về tình trạng bệnh nguy kịch và khẳng định ông ấy vẫn ở lại bệnh viện.

Vài ngày sau, bác sỹ cho chúng tôi biết chồng tôi cần phải cắt cụt chi. Con trai tôi không đồng ý. Chúng tôi đã không nói cho chồng tôi biết tin này.

Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, khối u xơ tử cung của tôi đã biến mất, các bệnh khác cũng vậy. Cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng. Sau khi chứng kiến sự vĩ đại của Đại Pháp, chồng tôi đã ủng hộ việc tu luyện của tôi.

Tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị bắt vào tù vì biểu tình phản đối cuộc bức hại ở Bắc Kinh. Cảnh sát và các đặc vụ cộng đồng thường đến cửa nhà để quấy rối chúng tôi khi tôi trở về. Chồng tôi không hợp tác với họ. Ông ấy đã tranh luận với họ và nói với họ Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Ông ấy nói với họ về những cải thiện về thể chất và tinh thần của tôi kể từ khi tu luyện.

Tôi đã thành lập một trung tâm sản xuất tại nhà để làm các tài liệu thông tin về Đại Pháp. Con trai tôi ủng hộ tôi và mua tài liệu cho tôi. Tôi cũng phân phát tờ rơi Đại Pháp, dán áp phích và treo biểu ngữ. Chồng tôi cũng tình nguyện làm cùng tôi.

Trong khi nghĩ lại tất cả những điều này, tôi nhận ra rằng ông ấy cũng là một sinh mệnh đến đây vì Pháp. Ông ấy sẽ có thể tu luyện Đại Pháp. Tôi cần giúp ông ấy học Pháp và luyện công. Ông không nên cắt cụt chi. Ông ấy sống được hay không là tùy thuộc vào Sư phụ, không phải bác sỹ.”

Một tháng sau, bác sỹ nói rằng chồng tôi đã quá già, lượng đường trong máu quá cao nên phải cắt bỏ chi. Ông ấy bị bệnh nguy kịch. Bác sỹ và y tá đã làm điều này điều kia với ông ấy cả ngày trong bệnh viện để ông không thể nghe các bài giảng của Sư phụ trong ngày. Ông ấy chỉ có thể làm như vậy vào ban đêm.

Con trai tôi và tôi đã phân chia công việc giữa chúng tôi. Tôi chăm sóc chồng tôi vào ban ngày, và con trai tôi chăm sóc ông ấy vào buổi tối, trong khi tôi về nhà học Pháp. Tôi thức dậy lúc 3 giờ sáng để luyện công và phát chính niệm, sau đó đến bệnh viện chăm sóc chồng. Con trai tôi thì đi làm.

Tôi nghĩ: “Tôi là một học viên Đại Pháp. Tôi cần phải chăm sóc chồng mình thật tốt, nhưng việc giảng chân tướng và cứu người không thể chậm trễ. Chỉ cần chồng tôi muốn tu luyện, Sư phụ sẽ an bài mọi thứ cho ông ấy. Tôi chỉ cần làm theo yêu cầu của Sư phụ thì mọi thứ sẽ suôn sẻ.”

Tôi chạy đi lại giữa nhà và bệnh viện mỗi ngày. Tuy nhiên, tôi đã không bị tụt lại phía sau trong ba việc. Tôi bắt taxi ba bánh vào buổi sáng và buổi tối đến và đi từ bệnh viện và giảng chân tướng cho người lái xe về việc thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi đi chợ mua đồ khi chồng đang truyền dịch. Tôi đã nói với những người nông dân và những người may mắn khác sự thật về Đại Pháp. Tôi phát các bài giảng của Sư phụ trên máy MP3 cho chồng tôi vào buổi tối khi con trai tôi đến.

Con trai tôi nói với chồng tôi: “Bây giờ, chỉ có Sư phụ mới có thể cứu cha. Nằm viện mấy tháng rồi, cha có khỏe được không? Tiền tiết kiệm của gia đình chúng ta đã gần hết. Chúng ta không thể chữa khỏi căn bệnh của cha như thế này, ngay cả khi phải bán nhà đi chăng nữa. Cha cần phải suy nghĩ lại; cha sẽ tin vào Đại Pháp hay vào bệnh viện?”

Các đồng tu cũng đến thăm ông ấy và khuyến khích ông ấy tu luyện Đại Pháp. Một ngày nọ, con trai tôi nói với tôi rằng, khi nó đang ngủ, nó nghe thấy chồng tôi nói: “Sư phụ, con không muốn ở lại bệnh viện. Con muốn về nhà, học Pháp và luyện công. Con muốn theo Ngài về nhà.” Giọng nói của chồng tôi đánh thức con trai tôi.

Chồng tôi nói với bác sỹ rằng ông ấy muốn được xuất viện. Bác sỹ không đồng ý, nói rằng bệnh quá nặng, mỗi ngày phải truyền ba chai lớn và cần nhiều thuốc.

Tôi nghĩ: “Cứ để ông ấy về nhà. Tất cả đều do Sư phụ. Những gì bác sỹ nói không tính.”

Cuối cùng bác sỹ cũng đồng ý cho chúng tôi về quê khi Tết Nguyên Đán đã gần kề, nhưng chỉ trong ba ngày. Tôi nói với Sư phụ: “Những gì bác sỹ nói không tính. Tất cả là tùy thuộc vào Sư phụ.”

Chồng tôi không bao giờ trở lại bệnh viện. Virus Trung Cộng bùng nổ ở Vũ Hán chỉ một ngày sau khi chồng tôi về nhà.

Họ đã cách ly các cộng đồng nhỏ, nhưng không thể ngăn các học viên nói với mọi người chân tướng về Đại Pháp và cứu người. Vào ngày mồng hai Tết, các học viên khác và tôi bắt đầu phân phát tài liệu Đại Pháp, giảng chân tướng và kêu gọi mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Bất kể thời tiết như nào, chúng tôi đã không dừng lại một ngày nào.

Chồng tôi đã nghe các bài giảng của Sư phụ, niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và nghe nhạc của các học viên Đại Pháp và chương trình phát sóng của Minh Huệ. Chân ông bắt đầu mọc da thịt, da dẻ hồng hào. Sau đó, ông đã có thể đi lại bằng cách sử dụng xe lăn như một chiếc xe tập đi. Sức khỏe của ông ngày càng tốt hơn. Ông ấy đã tăng cân và có thể đi lại mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào.

Bác sỹ của ông ấy đã rất kinh ngạc về điều kỳ diệu này. Người thân, bạn bè đến thăm, ông ấy nói với họ về Đại Pháp và rằng Sư phụ đã cứu mạng ông. Ông cũng bảo họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức của nó. Tất cả đều đã làm như vậy.

Chồng tôi đã thoát chết và có được cuộc sống mới. Sư phụ đã cứu ông ấy. Cả gia đình chúng tôi đang đắm chìm trong lòng từ bi hồng đại của Sư phụ. Chúng ta sẽ bước đi tốt trên con đường mà Sư phụ đã an bài cho chúng ta, cứu nhiều người hơn và theo Sư phụ về nhà.

Chúng con xin cảm ơn Sư phụ.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/8/426740.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/7/2/193913.html

Đăng ngày 30-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share