Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Nội Mông Cổ, Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-05-2021] Vào cuối năm tôi 20 tuổi, không may tôi bị chẩn đoán mắc cả bệnh thấp tim và viêm cơ tim. Tôi đã đến nhiều bệnh viện lớn để điều trị, thậm chí còn thử nhiều thuốc Đông y và Tây y nhưng tình trạng của tôi vẫn tiếp tục xấu đi.

Mỗi khi trời trở lạnh hoặc khi gặp căng thẳng thì tình trạng của tôi sẽ chuyển biến tệ hơn. Tim tôi đập nhanh và gây ra hồi hộp, ảnh hưởng đến tuần hoàn máu và hô hấp. Tôi sẽ bị phù nề tập trung ở tay, chân, và khuôn mặt – chúng bị sưng, căng cứng và khô rát. Tôi hầu như không ngủ và yếu đến mức không thể tự chăm sóc được bản thân.

Lúc đó con trai tôi chỉ mới 5, 6 tuổi. Tình trạng sức khỏe của tôi đã buộc cháu phải lớn sớm. Cháu biết cách đưa thuốc cho tôi. Khi tôi ói mửa, cháu biết lau dọn chỗ bẩn. Chồng tôi phải lo liệu hết mọi việc nhà. Anh ấy vừa phải làm việc ngoài đồng vừa phải chăm sóc cho tôi và con trai. Lòng tôi đau đớn. Tôi lo lắng không biết chồng tôi có thể tự mình đảm đương hết mọi việc hay không và nếu như tôi có thể giúp gì được cho anh ấy.

Bà cụ hàng xóm rất quan tâm đến tôi. Bà ước rằng có thể gánh chịu bệnh thay tôi để tôi được khỏe mạnh.

Lúc đó, cơ thể tôi quá yếu ớt để chống chọi với bệnh tật. Tôi thường bị cảm lạnh, thiếu máu và đau nhức toàn thân. Nhiều bệnh viện đã tiên lượng tình huống xấu có thể xảy ra. Tôi mất hết hy vọng.

Một cuốn sách đã chữa lành căn bệnh hiểm nghèo cho tôi

Một hôm, chồng tôi bảo rằng anh ấy nghe nói nhiều người khỏi bệnh nặng nhờ tu luyện khí công. Anh ấy muốn tôi thử vì cũng chẳng mất gì. Lúc đó, tôi đã không tin. Ngay cả kỹ thuật y học hiện đại còn không thể chữa được bệnh cho tôi thì làm sao một môn khí công có thể chữa khỏi được? Điều này dường như là chuyện đùa nên tôi đã không coi trọng lời anh ấy nói.

Vài ngày sau, cháu dâu đến thăm tôi. Cháu kể với tôi rằng mẹ cháu đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp để rèn luyện sức khỏe. Cả nhà tôi cũng khuyến khích tôi học. Khi đến nhà cháu dâu, tôi quá yếu để ngồi thẳng nên phải dựa vào giường của cháu. Cháu bảo tôi có một cuốn sách mà tôi nên đọc một mạch từ đầu đến cuối, không nên bỏ giữa chừng hoặc nhảy đoạn. Rồi cháu bắt đầu đọc cuốn sách đó cho tôi nghe.

Tôi chăm chú lắng nghe và cảm thấy thích thú. Sau khi cháu đọc xong hai đoạn, tôi bắt đầu đọc sách cùng cháu. Dần dần, tôi đã có thể ngồi thẳng lưng. Tôi nhận ra đây là cuốn sách chỉ dạy con người trở thành người tốt; là cuốn sách độ nhân. Tôi tiếp tục đọc. Càng đọc, tôi càng muốn cười. Thậm chí cháu dâu phải thúc nhẹ vào người tôi và nhắc tôi phải nghiêm túc. Cháu không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy vui vẻ đến thế. Nhưng tôi không thể nhịn được cười vì đó là niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng.

Tối hôm đó, chúng tôi đọc đến tận 9 giờ tối, tôi muốn mượn cuốn sách nhưng cháu dâu chỉ có một cuốn. Tôi về nhà và cảm thấy đói bụng. Chồng tôi vui mừng, liền chuẩn bị món ăn cho tôi. Tôi ăn hết một tô lớn thức ăn và cảm thấy buồn ngủ ngay sau đó. Lần đầu tiên trong một thời gian rất lâu rồi tôi mới ngủ được ngon giấc đến vậy.

Trước khi tỉnh dậy, tôi nhìn thấy hai vị Đại Phật và Bồ Tát Quán Âm xuất hiện ngay góc phải đầu giường của tôi. Bồ Tát Quán Âm, mặc trang phục màu trắng và đang cầm chiếc bình trong tay. Bồ Tát Quán Âm lấy nhành liễu từ trong chiếc bình và vẫy lên tôi. Tôi cảm thấy rất dễ chịu và yên lặng nhìn họ. Nhưng khi tôi muốn nhìn kỹ hơn một chút và chớp mắt một cái thì mọi thứ đều biến mất.

Lúc đó tôi nhận ra mình phải nhanh chóng đọc cuốn sách; tôi thức dậy và bắt đầu tìm cuốn sách cháu dâu đã đọc cho tôi, nhưng cuốn sách đó phải đặt mua thì mới có. Cuối cùng sau hai tuần, tôi mới nhận được cuốn sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi có sách, tôi đọc không ngừng nghỉ. Dần dần, tất cả các căn bệnh của tôi đều khỏi. Vị giác của tôi cải thiện. Tôi hồi phục sinh lực và có thể đi làm trở lại!

Cơ thể tôi được tịnh hóa

Một lần khi tôi đến thăm mẹ thì mắc những triệu chứng hệt như cảm mạo nặng. Tôi bị sốt trong ba ngày. Dù đã đắp hai, ba cái mền nhưng tôi vẫn thấy lạnh. Mẹ tôi vô cùng lo sợ vì bà biết trước đây tôi đã mắc bệnh nặng đến thế nào. Bà liền giục tôi đến bệnh viện. Nhưng tôi bảo rằng tôi sẽ không sao, chỉ là khát nước và muốn uống một ít sữa chua. Tôi uống hết ba chai lớn trong một đêm. Đến ngày thứ năm, cuối cùng tôi đã có thể ngủ được.

Trong thời gian đó, tôi cảm thấy như thể có một đường rạch giữa ngực, dài khoảng 12cm (5 inch). Khi tôi lấy tay chạm vào chỗ đó thì thấy đau. Tôi cũng cảm thấy có một bàn tay lớn đưa vào và lấy ra thứ gì đó. Lúc đó, tôi rõ ràng cảm nhận Pháp Luân đang xoay trong ngực tôi.

Không lâu sau, một cái mụn bọc to, tím thẫm xuất hiện trên lưng tôi gần bằng một cái dĩa. Mẹ tôi vui mừng khi nhìn thấy điều này vì bà nghĩ rằng những thứ thuộc về tính âm đang được phế xuất ra ngoài. Bà kinh ngạc khi thấy sức khỏe của tôi cải thiện và cơ thể tôi đã trải qua quá trình tịnh hóa ra sao. Rồi bà cũng muốn học Pháp Luân Đại Pháp.

Gia đình tôi và những người bà con khác thảy đều chứng kiến những sự thay đổi lớn của tôi. Tất cả họ đều ủng hộ tôi tu luyện và thậm chí còn giúp tôi phân phát những cuốn sách nhỏ Đại Pháp. Tất cả họ đều đã nhận phúc báo.

Sư phụ từ bi bảo hộ tôi

Có lần, tôi bị một chiếc xe máy tông, hất văng lên 8m rồi rớt xuống đất bất tỉnh. Khi tỉnh lại, trên thái dương của tôi có một vết sưng to như quả trứng. Tôi nói với người tài xế rằng tôi không sao và nhờ họ đưa tôi về nhà. Họ khăng khăng đòi đưa tôi đến bệnh viện nhưng tôi từ chối và về nhà. Trước khi rời đi, tôi bảo họ không phải lo lắng cho tôi: tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên sẽ không sao.

Người thân đến gặp tôi và thuyết phục tôi đến bệnh viện. Họ thất vọng khi tôi để tài xế đi khỏi. Bởi vì tôi từ chối đi bệnh viện nên cuối cùng họ cũng bỏ đi.

Lúc tôi muốn uống một chút gì đó thì phát hiện ra cơ thể không thể cử động. Cơ đau thấu xương và ruột gan tôi như đặt trên đống lửa. Điện thoại di động tôi mới mua đã bị vỡ tan tành. Cuối cùng tôi đến nhà chị gái vì cả chồng và con trai tôi đều làm việc ở ngoài tỉnh. Tôi ở nhà chị khoảng hai tuần. Trong thời gian này, tôi chỉ có thể húp một ít cháo vì vết sưng trên thái dương khiến tôi khó mở miệng được.

Khi mẹ tôi đến thăm, tôi đã bình phục. Tôi bảo bà rằng tôi ổn và tôi đã niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” mỗi ngày.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã từ bi khổ độ!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/4/422743.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/24/193308.html

Đăng ngày 16-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share