Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-04-2021] Tôi sắp sửa lên xe máy của mình thì có mấy người bất ngờ tiến đến sau lưng, nắm lấy tay tôi, rút chìa khóa xe và hét lên: “Không được động đậy! Bọn ta là cảnh sát!” Rồi họ gọi tên tôi để xác minh tôi là ai. Tôi bị đưa đến đồn cảnh sát gần đó, nơi một viên cảnh sát liên lạc với quản lý chỗ làm của vợ tôi để bảo cô ấy về nhà. Cô ấy cũng bị bắt và bị đưa đến đồn cảnh sát đó.

Tại sao cảnh sát lại bắt chúng tôi? Đó là vì chúng tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi đã bắt đầu thực hành Pháp Luân Đại Pháp khi còn là sinh viên đại học và làm theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Chúng tôi chưa từng làm việc gì sai trái, nhưng cảnh sát lại đối xử với chúng tôi như những tên tội phạm.

Chúng tôi bị đưa về nhà, và cảnh sát đã lục soát nhà chúng tôi. Họ tịch thu các sách Pháp Luân Đại Pháp và vài chiếc máy tính. Sau đó chúng tôi bị đưa trở lại đồn cảnh sát và bị còng tay vào ghế trong những căn phòng riêng biệt.

Bị thẩm vấn

Tôi cố gắng bình tĩnh khi họ bắt đầu thẩm vấn tôi và tôi không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của họ. Một viên cảnh sát ngồi sau máy tính có vẻ đang ghi chép. Các viên cảnh sát khác thì đi ra đi vào. Người thì tát vào mặt tôi và đánh vào người tôi, người thì lăng mạ tôi, và kẻ thì cười vào mặt tôi vì tôi cứ bất động.

Một người thu hút sự chú ý của tôi sáng hôm ấy nhìn có vẻ là người phụ trách. Anh ta nói: “Hắn trông quả là rất trẻ và nhất định chịu đựng được. Cảnh sát chúng ta đây sẽ cho hắn nếm mùi nước ớt và ghế cọp.” Anh ta quay sang tôi và nói: “Cứ đợi ấy cho đến khi chúng tao đưa mày đến trại tạm giam.”

Nhiều học viên Pháp Luân Công đã chết hoặc bị tàn tật do bị tra tấn. Tôi đã thấy sợ hãi. Khi nghĩ đến các học viên mà vẫn có thể bình tĩnh mà giảng chân tướng cho cảnh sát hay lính canh, tôi cảm thấy bản thân mình cách quá xa so với tầng thứ tu luyện của họ.

Tôi quyết định phát chính niệm. Tôi cố gắng tĩnh tâm và đọc đi đọc lại các khẩu quyết. Dần dần, tôi đã có thể bình tĩnh.

Tôi nhận ra rằng mình đã chấp trước vào việc tự bảo vệ bản thân và có tâm tranh đấu. Làm sao tôi có thể cứu người với một tâm thái ích kỷ như vậy?

Đến trưa, giờ ăn trưa, các cảnh sát ngừng thẩm vấn tôi. Một trong số họ hỏi tôi có muốn ăn gì đó không. Tôi lắc đầu và nói: “Không.”

Một thoáng tử tế đằng sau một lời đe dọa

Sau khi họ dùng xong bữa trưa, cá nhân có vẻ là người phụ trách lại nói với tôi: “Chúng tôi đã nói chuyện về cậu trong bữa trưa. Chúng tôi thông cảm vì cậu có con nhỏ. Như thế này nhé? Cậu hợp tác với chúng tôi và trả lời các câu hỏi của chúng tôi, thì chúng tôi sẽ cho cậu một bản án nhẹ nhàng. Trường hợp của cậu có thể bị kết án tới 10 năm tù. Chúng tôi có thể giúp giảm được vài năm, còn vợ cậu sẽ chỉ phải bị 2 năm tại trại cưỡng bức lao động. Hai năm sẽ thoáng qua nhanh thôi.”

Tôi biết đó là một lời đe dọa, nhưng tôi cũng biết rằng anh ta vẫn còn tử tế. Sự tử tế của anh ta gần như là không thể nhận ra được, và tôi có một mong muốn mãnh liệt là có thể nói chuyện với phía mặt tử tế của anh ta. Nếu không, anh ta có thể cho rằng tôi không công bình–“Tôi đã tử tế với học viên đó, nhưng anh ta đã không hồi đáp’–và nghĩ một cách tiêu cực. Phải chăng điều đó sẽ làm anh ta đối đầu với tôi hơn?

Sư phụ đã giảng:

“Tôi nói với chư vị rằng, hiện nay hết thảy các sinh mệnh ở thế gian này đều đã vì Pháp mà đến.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003, Giảng Pháp tại các nơi IV )

Chúng ta không thể bỏ qua nỗ lực cứu người chỉ vì họ đã làm điều sai trái. Tôi quay lại, nhìn thẳng anh ta, và nói: “OK. Cứ tiếp tục đi.”

Anh ta có vẻ phấn khích và đẩy ghế lại gần tôi. Anh ta ngồi xuống và nói: “Hãy nói tôi biết anh báo cáo cho ai và ai báo cáo cho anh?”

Tôi thấy câu hỏi của anh ta thật nực cười. Những con người này đã bị tuyên truyền của đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đầu độc một cách sâu sắc. Tôi đáp: “Những người tu luyện chúng tôi không có cơ cấu tổ chức kiểu như thế.”

Anh ta đứng bật dậy, chỉ vào tôi và nói: “Mày đợi đấy mà xem.” Rồi anh ta bỏ đi. Tôi không bao giờ gặp anh ta nữa. Và trong suốt thời gian còn lại ở tại trung tâm tẩy não, không ai thẩm vấn tôi nữa.

Hy vọng cho cảnh sát

Nhờ các nỗ lực giải cứu và phát chính niệm của các học viên, vợ tôi và tôi đã được thả vô điều kiện trong 33 ngày.

Kể từ đó nhiều năm đã trôi qua. Mỗi lần nghĩ về thời gian đó, tôi thấy ngạc nhiên với ý nghĩ của mình là tôi cần phải đáp lại sự tử tế của viên cảnh sát đó. Ý tưởng đó đã đến bất chợt. Trước đó tôi chưa từng nghĩ về điều đó, nên tôi cảm thấy rằng nó hoàn toàn không phải từ trong tâm mình. Thông điệp của người thường có thể bất ổn, và chúng ta không thể quá để tâm về hành vi của họ.

Có thể ý nghĩ đó đến từ chân ngã của tôi, phần mà tôi đã tu luyện được và không bị hạn chế bởi những quan niệm của con người. Vì tôi liên tục phát chính niệm, chính là Đại Pháp đã tịnh hóa tôi và môi trường của tôi. Chính là Đại Pháp đã thay đổi tôi và kéo tôi thoát khỏi thế bị động, vì thế tôi đã có thể giúp người thường từ bỏ những niệm đầu tà ác của họ và ngừng làm những việc bất hảo.

Mặc dù sau đó tôi đã không giúp viên cảnh sát đó tiếp nhận chân tướng về Đại Pháp, anh ta đã có lựa chọn của chính mình là không tiếp tục bức hại tôi nữa. Tôi tin rằng đó cũng là nhờ chính niệm mạnh mẽ và việc giảng chân tướng của các đồng tu của chúng ta đối với những cảnh sát này, bao gồm cả anh ta.

Những nỗ lực của chúng tôi đã ngăn được anh ta theo đuổi vụ án của chúng tôi. Nhờ thế, anh ta có thể đã có cơ hội nghe nhiều hơn về Pháp Luân Đại Pháp và chấp nhận Đại Pháp trong tương lai.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/4/16/-423425.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/20/193756.html

Đăng ngày 11-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share