Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại New York

[MINH HUỆ 17-06-2021] Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các đồng tu!

Năm 1997, mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc và tôi đã đắc Pháp nhờ bà. Năm 2002, mẹ tôi và tôi nhập cư đến Hoa Kỳ để đoàn tụ cùng bố tôi.

Năm 2006, một số học viên đã giới thiệu tôi tới Tân Đường Nhân. Tôi vẫn đang đi học nhưng làm việc tình nguyện tại Đài truyền hình Tân Đường Nhân hằng tuần.

Tôi là con một, và bố tôi, người không phải là học viên, rất kỳ vọng vào tôi. Tôi chưa bao giờ dự định làm việc toàn thời gian tại Tân Đường Nhân, bởi vì tôi phải phụ giúp gia đình, và tình hình tài chính của Tân Đường Nhân không được tốt vào lúc đó. Tuy nhiên các đồng nghiệp của tôi đặt nhiều kỳ vọng và hy vọng tôi sẽ trở thành một nhân viên chính thức.

Người điều phối hạng mục của tôi nói với tôi rằng cô ấy đã cố gắng để đảm bảo một vị trí toàn thời gian cho tôi vào đầu năm 2013-điều rất hiếm vào thời điểm đó-sau khi đã thảo luận với một số nhà quản lý. Tuy nhiên, tôi sẽ phải thực tập trong ba tháng. Tôi nói với bố mẹ về việc đó. Mẹ tôi luôn luôn ủng hộ, nhưng bố tôi thì khó chịu. Ông nói rằng tôi đã tình nguyện làm trong 7 năm tại Tân Đường Nhân mà không lấy một đồng lương nào, và chuyển sang làm toàn thời gian có nghĩa là thêm ba tháng nữa làm không lương. Đồng thời, tôi vẫn sẽ không kiếm được nhiều tiền, và ông ấy không đồng ý để tôi nhận cơ hội này.

Thành thực mà nói, tôi cũng có chút không vui, nhưng khi tôi nghĩ về tất cả thời gian và năng lượng mà người điều phối của tôi và các nhà quản lý đã dành để đào tạo tôi và việc mọi người đã trông đợi tôi làm việc toàn thời gian đến thế nào, tôi không thể từ chối. Sau một cuộc tranh luận với bố tôi, tôi đã nhận vị trí toàn thời gian này.

Ba tháng nhanh chóng trôi qua, và ý nghĩ về việc có thể nhận lương sau khi thực tập và làm cách nào để cuối cùng tôi có thể có được sự đồng ý của bố tôi đã mang đến cho tôi một cảm giác tuyệt vời. Tuy nhiên vào tháng 5, vào ngày Pháp hội, đài truyền hình đã thay đổi người lãnh đạo. Một tuần sau, người điều phối chương trình nói với tôi rằng toàn nhóm sẽ giải tán, cô ấy sẽ về nước, tôi sẽ được điều sang một bộ phận mới, và chúng tôi sẽ bắt đầu mọi thứ từ đầu. Tôi nhớ đã hỏi cô ấy bắt đầu từ đầu là gì, và cô ấy bảo tôi rằng tôi sẽ cần làm thêm ba tháng thử việc nữa ở bộ phận mới, và tất cả những hứa hẹn trước đây sẽ không còn ý nghĩa nữa.

Ngày hôm đó tôi đã lên tàu trở về nhà. Tôi bắt đầu nghĩ xem tôi sẽ cần kiếm được bao nhiêu tiền để trốn khỏi nhà, tôi sẽ cần những quần áo nào, và tôi sẽ ở cùng đồng tu nào. Tôi không thể tưởng tượng nổi bố tôi sẽ giận dữ đến mức nào nếu ông ấy biết rằng tôi sẽ phải làm thực tập thêm ba tháng nữa. Khi tôi về nhà, tôi đã không đủ can đảm để nói về điều đó.

Trong vài ngày, tôi đã cố gắng để bình tĩnh. Cuối tháng đang cận kề, nhưng tôi không thể tìm được thời điểm thích hợp và lời lẽ phù hợp. Tôi đã đợi tới đêm của ngày cuối cùng trong tháng và nói với bố mẹ tôi. Phản ứng của bố tôi không có gì là ngạc nhiên, phản ứng của mẹ tôi cũng như dự đoán. Một người nổi cơn lôi đình, còn người kia thì bình tĩnh như thường lệ.

Bố bảo tôi mau tìm một công việc mới và ngừng lãng phí thời gian của mình, nhưng mẹ tôi lại muốn tôi tự mình lựa chọn. Kể từ hôm đó, ngày nào bố tôi cũng hỏi tôi liệu tôi đã bỏ việc hiện tại và tìm một công việc mới hay chưa. Tôi biết tôi muốn làm việc tại Đài truyền hình, nhưng tôi không biết cách nào để thuyết phục ông. Mỗi lần nói chuyện đều kết thúc bằng một cuộc chiến lớn và cả hai chúng tôi đều không muốn nhìn người kia. Tôi ngày càng dành nhiều thời gian ở bên ngoài, chỉ để tránh mặt bố tôi. Trong tuần thì còn được, nhưng cuối tuần tôi đã không dám ở nhà vì sợ bị bố trông thấy. Ngày tháng qua đi, mối quan hệ của tôi với bố trở nên ngày càng căng thẳng. Tôi nhờ mẹ giúp tôi thuyết phục bố, nhưng bà nói đó là quan nạn tôi phải vượt qua, và tôi không thể tránh nó.

Một đêm tôi về nhà muộn. Đứng bên ngoài cửa, tôi nghe thấy bố đang nói với mẹ: “Hãy xem con bé này. Ngày nào nó cũng như một tên trộm, sợ bị bắt quả tang.” Nước mắt ướt nhòa gương mặt tôi lúc đó. Tôi ghét bản thân vì vô dụng đến vậy và cảm thấy như mình không thể quay về nhà. Tôi hành xử không giống như một đệ tử Đại Pháp. Khi tôi đang khóc, Pháp của Sư phụ xuất hiện trong tâm trí tôi:

“…hãy đường đường chính chính mà tu luyện.” (Giảng Pháp trong dịp Tết nguyên tiêu 2003)

Đoạn Pháp này đã cho tôi dũng khí. Tôi mở cửa và bước thẳng về phòng mình. Bố tôi thậm chí quên hỏi tôi về công việc, bởi vì tôi đang khóc rất nhiều. Tôi kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần từ mọi áp lực mà tôi phải đối mặt trong tu luyện. Nằm trên giường tôi chìm trong suy nghĩ và không thể ngủ được, vì vậy tôi trở dậy học Pháp.

Sư phụ đã giảng:

“Dẫu tôi giảng bao nhiêu, con đường tu luyện ấy là chư vị phải tự mình đi. Làm thế nào có thể đi tốt con đường ấy, đi cho đến cuối cùng, đó mới là xuất sắc nhất. Là vì trong quá trình chư vị đi con đường ấy sẽ có khó nạn, sẽ có các chủng các dạng khảo nghiệm, sẽ có ma nạn mà chư vị chưa nghĩ đến, sẽ có các chủng các dạng chấp trước và can nhiễu của ‘tình’ mà chư vị chưa nghĩ đến. Nguồn của những loại can nhiễu ấy là từ gia đình, xã hội, bạn bè thân quyến, thậm chí giữa các đồng tu chư vị với nhau; hơn nữa còn có can nhiễu [từ] hình thế xã hội nhân loại, can nhiễu [từ] quan niệm hình thành trong xã hội nhân loại. Hết thảy hết thảy những điều đó đều có thể lôi kéo chư vị trở về trong chốn người thường. Chư vị có thể xung phá hết thảy điều ấy, thì chư vị có thể bước hướng Thần. Do đó đã là một người tu luyện mà giảng, có thể kiên định bản thân, có thể có được chính niệm kiên định không gì có thể lay động được, đó mới thật là xuất sắc.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốcGiảng Pháp các nơi VII)

Hướng nội

Hướng nội, tôi nhận thấy tâm mình không thuần tịnh. Tôi đã tham gia vào đài truyền hình một phần vì tình cảm con người, và tôi không hiểu và nhận ra tầm quan trọng của hạng mục truyền thông trong việc trợ Sư chính Pháp. Thứ hai, tôi có đủ mọi loại chấp trước: phàn nàn, đố kỵ, so sánh bản thân mình với người khác, và muốn thể hiện bản thân. Một số người tham gia kênh truyền thông cùng thời gian với tôi, hoặc thậm chí sau tôi, đều đã được trả lương, nhưng tôi vẫn không nhận được đồng nào. Khi tôi nghe thấy một đồng nghiệp cùng trình độ như tôi lại kiếm được nhiều tiền hơn tôi, tâm đố kỵ của tôi lại nổi lên.

Khi tôi bị bố mắng, tôi cảm thấy bị oan sai, và tôi bắt đầu phàn nàn về người điều phối đã không có trách nhiệm với tôi. Thứ ba, tôi cũng có tâm sợ hãi và ích kỷ: mỗi lần nói chuyện với bố, tôi đã áp đặt ý kiến của mình với ông-tôi luôn đúng, tôi không nghĩ về cảm nhận của ông khi nói đến một số vấn đề nhất định.

Tôi nghĩ rằng bố đang theo dõi để bắt quả tang tôi làm việc gì đó sai, nhưng từ quan điểm của ông, ông đang đợi con gái trở về nhà bởi vì ông lo lắng về an toàn của tôi. Sau khi tôi nghĩ về mọi thứ từ cả hai phía bố tôi và tôi, tôi nhận ra rằng tôi thậm chí không tốt bằng một người thường, bởi vì bố tôi luôn nghĩ cho tôi, nhưng tôi chỉ nghĩ về bản thân mình. Cuối cùng, khi các mâu thuẫn xảy ra, tôi luôn cố gắng né tránh. Nó là sơ hở lớn của tôi vì không có chính niệm mạnh và học Pháp không vững chắc.

Bây giờ khi tìm ra chấp trước của mình, tôi bắt đầu đứng dậy và tu luyện một cách kiên định. Sau vài ngày, tôi nói chuyện với bố lần nữa. Tôi liên tục nhẩm: “Chân-Thiện-Nhẫn” trong tâm để không mất kiểm soát. Dĩ nhiên, cuộc nói chuyện của chúng tôi trở nên tốt hơn trước, và bố đã hiểu tôi hơn. Tôi cũng có thể ngộ sâu sắc hơn về việc có một chính tâm và chính niệm.

Năm 2013, tôi tham gia Ban tin tức Trung Quốc và chuyển sang một Ban khác năm 2019, và bố tôi là khán giả trung thành nhất của tôi. Ông đã xem các tin tức đúng giờ hàng ngày và thường cho tôi phản hồi. Nếu bố không nghe thấy tên tôi trong bản tin, hoặc có ít tin bài hơn (chúng tôi có số lượng cố định các tin bài mỗi ngày), ông sẽ là người đầu tiên hỏi tôi có đi làm không. Qua năm tháng, bố tôi đã từ chỗ tránh đề cập đến công việc của tôi, giờ đã kể khắp với bạn bè và người thân, quảng bá Tân Đường Nhân cho hàng xóm, và thậm chí là giảng chân tướng cho bạn bè của ông. Tôi luôn cảm thấy điều này đến từ sức mạnh to lớn của Pháp và lòng từ bi bao la của Sư phụ.

Buông bỏ tâm an dật, nâng cao kỹ năng chuyên môn

Những người làm việc trong Ban tin tức đều biết rằng công việc rất vất vả. Hàng ngày hối hả hoàn thành các bài tin và đảm bảo mọi thứ thông suốt khi phát sóng. Tin tức truyền hình khác với tin tức báo chí. Mỗi bước đều liên quan đến một lượng lớn nhân lực và năng lượng, từ lên kịch bản, dịch, chỉnh sửa kịch bản, tường thuật, tìm cảnh quay và hiệu chỉnh video, chiết xuất và tải lên video cuối cùng.

Tôi bắt đầu với việc dịch các bài báo ở ban tin tức Trung Quốc. Biên tập viên giao cho tôi các chủ đề khác nhau mỗi ngày, phụ thuộc vào tin tức nóng hổi. Ngoài việc cập nhật tin tức hàng ngày, các nhà báo đều cần phải cải thiện kỹ năng của mình.

Một lần, sếp của tôi đến nói chuyện với tôi. Cô ấy đã dành 10 phút để cố gắng nói với tôi hãy tham gia một thử thách mới và học một số kỹ năng mới ngoài công việc. Tôi mất 30 phút để giải thích với cô ấy về khối lượng công việc thường xuyên và hạn chế về thời gian của mình và lịch sự từ chối đề nghị của cô ấy.

Sau cuộc trò chuyện của chúng tôi, cô ấy mở cửa phòng và đi ra ngoài. Ngay khi tôi đang mừng thầm vì có thể tránh một tránh nhiệm to lớn, thì chồng tôi, cũng là một học viên, tình cờ đi ngang qua. Anh ấy nói với sếp của tôi: “Vợ tôi xem phim Hàn Quốc ở nhà sau giờ làm việc. Chị nên giao cho cô ấy nhiều việc hơn để làm!” Anh ấy nói lớn đến mức mọi người quanh chúng tôi đều nghe thấy anh ấy nói và bật cười. Tôi ở bên cạnh và nhìn anh không nói một lời nào. Sau khi về nhà, tôi bắt đầu chiến tranh lạnh với anh ấy, nhưng chỉ là từ phía tôi mà thôi. Thấy tôi có vẻ bình tĩnh, chồng tôi nghĩ tôi đã đề cao và đang bảo trì tâm tính, chứ không nhận ra rằng tôi sẽ không nói chuyện với anh nếu anh không xin lỗi trước.

Ngày hôm sau, sếp của tôi lại đến gặp tôi và đề nghị tôi xem xét lại những gì chúng tôi đã nói chuyện trước đó. Để giữ thể diện, tôi đồng ý, nhưng tôi không bỏ qua việc chồng tôi đã khiến tôi bẽ mặt. Giữ thái độ lạnh lùng với ai đó thực sự là rất mệt mỏi, đặc biệt là khi người ta lại không nhận ra điều đó. Việc này khiến tôi thậm chí còn thấy vô lý hơn. Sau khi về nhà, tôi bắt đầu nghiên cứu, nhưng không thể không cảm thấy ngày càng giận dữ và tức tối, vì vậy tôi đã tranh luận với chồng.

Anh đã thấy tôi giận dữ tới mức nào, vì vậy anh nói trước tiên chúng tôi nên cùng nhau học Pháp rồi sau đó nói chuyện. Sau khi học Pháp, tôi đã bớt giận dữ. Anh bắt đầu chia sẻ với tôi từ quan điểm của Pháp. Tôi nhận ra rằng thỉnh thoảng tôi xem tivi tại nhà, nhưng chỉ là để xem cách người khác làm tin tức, chỉ có điều sau một thời gian lại chuyển thành xem phim Hàn Quốc. Dù anh nói bất cứ điều gì, tôi luôn tìm lý do phản bác lại anh. Cuối cùng anh cười, và tôi cũng cười. Tôi đã tìm thấy quá nhiều chấp trước, làm sao tôi có thể không vui chứ?

Sư phụ đã giảng:

“Chúng ta thông thường khi đụng phải bất kể chuyện gì thì đều là hướng ngoại mà nhìn, tại sao anh lại đối với tôi như vậy? Trong tâm có một loại cảm giác bất công, không nghĩ về mình, đây chính là một chướng ngại lớn nhất, chí mạng của tất cả sinh mệnh.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore)

Để tu luyện vững chắc, chúng ta cần đề cao cảnh giới của mình, thay đổi tư duy, và ước thúc bản thân theo Pháp của Sư phụ và các nguyên lý trong tu luyện. Vào ngày thứ ba, tôi đến xin lỗi sếp của tôi và kể cho cô ấy về những chấp trước mà tôi đã tìm thấy khi hướng nội, chấp trước lớn nhất là tâm an dật, còn cả không muốn đau khổ hay chịu đựng và nỗi lo sợ rằng tôi không thể làm tốt mọi việc và do đó phá hủy ấn tượng tốt của cô ấy về tôi.

Sư phụ đã giảng:

“Trong quá trình thực thi cái được nhìn là nhân tâm chư vị, chứ không nhìn bản thân sự thành công của chư vị. Trong quá trình chư vị thực hiện thì hãy cứu người ta! Trong quá trình chư vị thực hiện thì là quá trình chư vị tu luyện đề cao, đồng thời khởi tác dụng cứu độ chúng sinh! Không hề nói rằng chư vị thực thi việc đó thành công thì chư vị mới có thể khởi tác dụng cứu độ chúng sinh.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York)

Sếp của tôi cũng chia sẻ với tôi kinh nghiệm làm việc của cô ấy trong hãng truyền thông trong hơn 20 năm. Nhiều người trong chúng tôi không có nền tảng về báo chí lúc chúng tôi mới tham gia hãng truyền thông. So với hãng truyền thông thông thường, chúng tôi đi sau ở phương diện này. Để đạt tiêu chuẩn của ngành, cần thiết phải học hỏi bên ngoài công việc và nâng cao các kỹ năng chuyên môn của chúng tôi. Trở thành số một trên thế giới không đạt được bằng hô hào khẩu hiệu; chúng tôi thực sự phải rất nỗ lực để đạt được kết quả.

Tôi đã đặt ra một mục tiêu nhỏ cho mình: Dù tôi bận đến thế nào, mỗi ngày khi về nhà, tôi đều dành thời gian để phân tích kỹ một bài tin từ truyền thông dòng chính, bao gồm cả cấu trúc câu chuyện và cách trình chiếu video. Thông thường, tôi phải xem nó hơn cả chục lần để nắm bắt được ý chính. Sau một thời gian, tôi có thể dễ dàng biết được cảnh quay nào là hay, và làm thế nào để tạo ra một câu chuyện hấp dẫn. Sau khi sếp của tôi thấy tôi đã thay đổi, cô ấy bắt đầu dạy tôi trực tiếp mỗi tuần về cách viết tin tức. Cô ấy cũng đã cùng tôi tiến hành nghiên cứu tình huống để giúp tôi tiến bộ nhanh chóng. Tôi đã rất bận rộn mỗi ngày, nhưng tôi biết ơn an bài cẩn thận của Sư phụ và sự đào tạo chu đáo của sếp tôi-đây quả là một cơ hội học tập quý giá.

Hòa hợp cùng chỉnh thể

Trong hồng lưu của chính Pháp, các yêu cầu đối với một người tu luyện cũng ngày càng cao hơn, và tôi có thể cảm thấy bản thân mình được đẩy về phía trước. Khi tôi tiến bộ lên một chút xíu thôi, đã có những yêu cầu mới, nhưng tốc độ tiến bộ của tôi lại không bắt kịp với những yêu cầu đã cao hơn.

Tân Đường Nhân bắt đầu thành lập nhóm bản tin tiếng Anh vào đầu năm 2017. Tôi được chuyển sang nhóm tiếng Anh năm 2019. Chúng tôi phải bắt đầu từ đầu, nhưng đây không phải là lương của chúng tôi trở về con số không, mà là chúng tôi bắt tay vào một khởi đầu hoàn toàn mới. Ba tháng sau, sếp của tôi yêu cầu tôi đảm nhận một chương trình tin tức vì có thay đổi nhân sự. Dù tôi có kinh nghiệm trong nhóm tin Trung Quốc, nhưng tôi không chắc liệu tôi có làm được không, vì tôi chưa quen với môi trường làm việc mới. Trong cuộc nói chuyện của tôi với sếp, ý nghĩ về việc từ chối công việc lại đến với tôi, nhưng những lời thốt ra từ miệng tôi lại là “Tôi sẽ cố gắng.” Tôi không biết tôi lấy đâu ra dũng khí, có lẽ phần biết của tôi đã hiểu được trách nhiệm này lớn lao ra sao.

Môi trường mới, nhóm mới, đồng nghiệp mới, khó khăn mới, thậm chí cả những sai lầm cũng mới mỗi ngày, và không có tham chiếu. Kinh nghiệm của tôi làm truyền hình trực tiếp cùng nhóm Trung Quốc đã giúp tôi bắt đầu nhanh chóng, nhưng quản lý một nhóm là một thách thức mới với tôi. Trước khi quản lý người khác, tôi thực sự cần tự mình đảm nhận nhiều trách nhiệm hơn. Tôi đã từng tự mình làm bản tin, vì vậy tôi chỉ phải đảm bảo là mình không mắc lỗi. Bây giờ tôi là nhà sản xuất và tôi chịu trách nhiệm cho bất kỳ vấn đề nào với chương trình: Các phóng viên có tải video bị lỗi không? Người dẫn chương trình có ăn vặt sô-cô-la giữa các bài đọc không? Người kể chuyện có đọc nhầm kịch bản không? Có sử dụng sai cảnh quay thô không? Vân vân và vân vân-mọi vấn đề mà tôi không biết gì trước đó thì giờ trở thành trách nhiệm của tôi. Nếu một ngày có ai đó đột nhiên hỏi xin nghỉ phép hoặc tôi gặp phải sự việc đột xuất ở bất kỳ khâu nào trong những bước này, tôi cần tự mình biến thành “keo dính đa năng” để trám vào lỗ hổng.

Một đồng tu có lần đã hỏi tôi tại sao cô ấy hiếm khi thấy tôi giận dữ hay thất vọng. Tôi nói với cô ấy đôi khi tôi cũng muốn giận dữ, nhưng khi đã đến giờ phát sóng, tôi không còn thời gian cho việc đó, và khi chương trình đã thực hiện xong và mọi thứ diễn ra tốt đẹp, tôi không còn tức giận nữa.

Sư phụ đã giảng:

“…hướng nội là Pháp bảo” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC)

Bất cứ khi nào chúng ta gặp vấn đề, chúng ta trước tiên nên nghĩ về việc tại sao tâm chúng ta bị động và chấp trước nào đã bị kích hoạt. Tóm lại, cách mà cả nhóm phối hợp và cách chúng ta xử lý tốt mọi việc là sự phản ánh trạng thái tu luyện của chúng ta. Chỉ bằng cách tu luyện tinh tấn, chúng ta mới có thể theo kịp tiến trình Chính Pháp.

Năm nay đánh dấu 15 năm tôi cùng với Tân Đường Nhân. Có rất nhiều kỷ niệm và hồi ức trên chặng đường này. Tôi muốn cảm tạ Sư phụ đã cho tôi một cơ hội được tham gia trong các hạng mục truyền thông và sự cứu độ từ bi của Ngài. Tôi sẽ nỗ lực để đạt được điều Sư phụ muốn, trợ Sư chính Pháp, cứu chúng sinh, và hoàn thành thệ ước của mình.

Cảm ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Pháp hội quốc tế trực tuyến năm 2021).

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/17/427089.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/20/193762.html

Đăng ngày 10-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share