Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-12-2020] Tôi là một giáo viên trung học đã bị sách nhiễu vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, vì có đức tin mạnh mẽ và kiên định vào Đại Pháp nên tôi đã không nhượng bộ trước áp lực to lớn của chính quyền.
Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi chiểu theo những nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và luôn coi mình là người luyện công.
Dưới sự từ bi bảo hộ của Sư phụ, tôi đã vượt qua nhiều khổ nạn. Tôi chưa bao giờ cúi đầu trước tà ác dù là ở trung tâm tẩy não, trại tạm giam hoặc trại lao động cưỡng bức.
Tôi biết mình là đệ tử Đại Pháp và tôi phải xứng với danh hiệu vĩ đại nhất trong vũ trụ. Trong công việc, tôi được đánh giá cao trong hệ thống giáo dục cũng như trong quận.
Bị bức hại vì tu luyện Đại Pháp
Tuy nhiên, tôi liên tục bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sách nhiễu và bức hại vì đức tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Điều này đặc biệt xảy ra sau Tết Nguyên đán vừa qua.
Những người từ ban giám hiệu nhà trường, cộng đồng khu dân cư, Phòng An ninh Nội địa và Ủy ban Chính trị và Pháp luật đến nói chuyện với tôi. Họ tận dụng từng cơ hội để sách nhiễu tôi và cố gắng gây áp lực buộc tôi phải từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Họ thậm chí còn gây khó dễ cho con trai tôi. Khi cháu tốt nghiệp, họ khiến cháu phải trải qua một cuộc “thẩm vấn chính trị” cho công việc của cháu. Điều này cũng diễn ra cùng lúc khi nhà trường và phòng giáo dục quận làm đánh giá để đạt được “thành tích cuối năm.”
Có nhiều ví dụ như vậy nhưng tôi sẽ không đề cập hết tất cả ra đây. Đối diện với đủ loại bức hại và sách nhiễu, lúc đầu tôi chịu đựng với tâm thái tiêu cực, nhưng bây giờ tôi đã có thể bình tĩnh xử lý chúng.
Tôi rất may mắn khi có cơ hội đắc Pháp, nghe theo chỉ dẫn của Sư phụ và cùng các học viên trên toàn thế giới giải thể tà ác trong cuộc chiến chính tà này.
Dưới đây là chia sẻ của tôi về việc tôi đã cải biến tâm thái trong quá trình tu luyện.
Sư phụ giảng:
“Người luyện công trong khi tu luyện sẽ gặp các nạn; khi nạn ấy đến có thể thể hiện là khi xích mích giữa người và người, sẽ xuất hiện những sự tình đấu tranh lục đục, v.v.; ảnh hưởng trực tiếp đến những thứ trên tâm tính của chư vị; phương diện này tương đối nhiều. Còn gặp những gì nữa? Thân thể chúng ta đột nhiên cảm thấy không thoải mái; bởi vì hoàn [trả] nghiệp, nó sẽ thể hiện tại các phương diện khác nhau. Đến một thời kỳ nhất định còn làm cho chư vị [thấy] thật không thật, giả không giả; làm cho chư vị cảm giác cái công ấy không biết tồn tại không, có thể tu được không, rốt cuộc có thể tu luyện đến đích không, có Phật hay không; thật có giả có. Tương lai còn làm chư vị xuất hiện tình huống ấy, làm chư vị tạo thành [cảm] giác sai như thế, làm chư vị cảm giác như chúng hệt như không tồn tại, đều là giả hết, chính là để xem chư vị có thể kiên định hay không. Chư vị nói rằng chư vị cần phải kiên định không lay động, với tâm như thế, đến lúc ấy chư vị thật sự có thể kiên định không lay động, thì chư vị tự nhiên làm được tốt, bởi vì tâm tính chư vị đã đề cao lên.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Đối diện khảo nghiệm
Tôi nghĩ tất cả các sách nhiễu đều là khảo nghiệm cho học viên. Chúng ta có thể gặp đủ loại khảo nghiệm khác nhau trong quá trình tu luyện.
Năm nay, tôi đã gặp sách nhiễu liên tục, điều này cũng xảy ra cho nhiều đồng tu ở các địa phương khác.
Ngay sau Tết Nguyên đán, một nhân viên Phòng An ninh Nội địa đã gọi điện cho tôi và hỏi gần đây tôi có đi đâu không. Trước khi kỳ nghỉ đông kết thúc, hiệu trưởng nhà trường đã gọi cho tôi. Ông ấy nói: “Năm nay sẽ có một chiến dịch lớn hơn trước đây, nhắm vào các học viên Pháp Luân Đại Pháp, bao gồm cả anh nữa.” Ngay sau kỳ nghỉ đông, các nhân viên từ văn phòng dân phố, đồn cảnh sát, Phòng Giáo dục, v.v. đến nói chuyện với tôi.
Tất cả họ đều cố bảo tôi “nên hiểu rõ tình huống,” để không “ảnh hưởng đến tương lai con trai,” và để không bị “mất việc.” Tôi vẫn kiên định trong mỗi trường hợp và nói: “Tôi sẽ không viết gì hết.” Tuy nhiên, tôi vẫn lo lắng cho tình hình tài chính của bản thân.
Thiếu chính niệm
Tôi sợ mất việc và lo lắng cho tương lai của con trai nếu cháu không đạt “điều tra lý lịch chính trị.” Tôi nghĩ mình đã không hoàn toàn tự tin trong mỗi tình huống, điều này cho thấy tôi thực sự thiếu chính niệm.
Việc thiếu chính niệm đã dẫn đến nhiều vấn đề về thể chất. Tôi luôn thấy khát mỗi khi bày tỏ ý kiến, mệt mỏi khi đi lại, là những điều vốn trước đây chưa từng xảy ra.
Việc sách nhiễu kéo dài đến tháng 8. Hơn 10 viên chức từ Ủy ban Chính trị và Pháp luật liên tục đến nói chuyện với tôi.
Một giám đốc phòng ban đã nói nhiều điều bất hảo về Đại Pháp và những người khác cũng như vậy. Tôi nói: “Chúng tôi chỉ muốn làm người tốt theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Ở đâu cũng là người tốt.”
Họ nói: “Chúng tôi không cần người tốt như anh. Chúng tôi muốn anh viết ba bản tuyên bố. Nếu không viết, anh sẽ phải nghỉ việc và không được giảng dạy nữa.” Tôi biết mình nên chứng thực Pháp dù ở hoàn cảnh nào, nhưng để kết thúc cuộc nói chuyện cho nhanh, tôi đã không nói gì. Cuối cùng, họ đã rời đi.
Sau đó, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Vài ngày sau, tôi đến bệnh viện khám tổng quát gồm cả nội soi dạ dày. Bác sĩ nói: “Có vấn đề lớn và anh cần làm sinh thiết.” Tôi đành phải làm theo. Lúc đợi kết quả, tâm trạng tôi vô cùng tồi tệ.
Một hôm, tôi chợt nhận ra mình là học viên Đại Pháp và nên hành xử như một học viên chân chính. Sao tôi có thể hành xử như vậy! Tôi rất hối tiếc vì bản thân đã không làm tốt. Tối hôm đó, tôi có một giấc mơ, ở một nơi mà có người bảo rằng tôi không mắc bệnh gì cả. Sáng hôm sau, tôi luyện đủ năm bài rồi đến bệnh viện để lấy kết quả.
Bác sĩ chuyên khoa bảo tôi hoàn toàn khỏe mạnh. Trải qua vụ việc này, tôi ngộ ra rằng, là một học viên vốn đã là siêu thường thì tôi nên phải hành xử dựa trên những nguyên lý siêu thường.
Hành xử dựa trên những nguyên lý siêu thường
Sư phụ giảng:
“Hỡi các đệ tử chân tu, tôi dạy chư vị là Pháp tu Phật tu Đạo, vậy mà chư vị lại kể khổ với tôi vì những tổn thất về lợi ích nơi người thường, chứ không thấy khổ não vì tâm chấp trước nơi người thường của bản thân vẫn chưa buông bỏ được, đó là tu luyện sao? Có thể buông bỏ tâm người thường hay không, đó là ‘tử quan’6 dẫn tới người siêu thường chân chính. Đệ tử chân tu ai ai cũng phải vượt qua, đó là giới tuyến giữa người tu luyện và người thường.
Kỳ thực, khi chư vị cảm thấy danh-lợi-tình nơi người thường đang chịu phương hại mà khổ não, thì đã là tâm chấp trước người thường đang chưa buông bỏ được đó. Chư vị hãy nhớ cho kỹ! Tu luyện tự nó không hề khổ, điểm chốt là không buông bỏ được chấp trước người thường. Khi danh-lợi-tình của chư vị cần buông bỏ thì mới cảm thấy khổ.” (Chân Tu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Tôi ngộ ra tôi quên mất bản thân là người luyện công và cảm thấy đau khổ chỉ vì tôi không thể buông bỏ chấp trước vào danh, lợi, tình. Chỉ khi tôi buông bỏ hết thảy chúng thì tôi mới có thể đề cao.
Sau khi ngộ ra điều này và thực sự buông bỏ các chấp trước, tôi thấy mình lại là một người tu luyện khỏe mạnh và siêu thường. Sau khi đề cao tâm tính, tôi đã có thể làm tốt hơn mỗi khi gặp khảo nghiệm.
Bảo trì tâm tính bất chấp cuộc bức hại
Hơn 10 viên chức, gồm cả lãnh đạo nhà trường lại đến nói chuyện với tôi vào tháng 9. Họ cũng đặt một cái máy ở giữa phòng. Tôi biết đó hẳn là máy thu âm hoặc thu hình. Họ để tôi nói hiểu biết của tôi về Pháp Luân Đại Pháp.
Nhận ra những gì tôi nói sẽ bị phát sóng, tôi biết đây là cơ hội để tôi chứng thực Đại Pháp. Tôi nói: “Để giúp cha mẹ khỏe mạnh, tôi đã chọn Pháp Luân Đại Pháp trong số các môn khí công. Sau khi tu luyện pháp môn này, tôi cố gắng trở thành một giáo viên tốt bằng cách chiểu theo những tiêu chuẩn của Đại Pháp.
“Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, tôi đã đến Bắc Kinh để bày tỏ quan điểm của mình. Tôi bị tra tấn và vẫn còn bị nhiều vết sẹo từ lần khổ nạn đó. Lúc đó vợ tôi đang đợi tôi trở về. Cô ấy còn không biết tôi sống chết ra sao.
“Đối với công việc, tôi có được vị trí như ngày nay là vì tôi đã nỗ lực học tập và được nhận vào trường đại học, rồi tốt nghiệp, và đáp ứng đủ tiêu chuẩn cho vị trí đó. Cha mẹ tôi đã chịu nhiều vất vả để chu cấp cho tôi khi tôi học đại học.
“Tôi có được công việc không phải vì bất kỳ tổ chức chính phủ nào hoặc ai đó cấp cho tôi.”
Nước mắt tôi chảy dài khi tôi nói. Một số viên chức cũng xúc động khóc theo.
Tôi nói: “Các bậc thánh hiền thời xưa đã dạy rằng một người ngay chính sẽ không từ bỏ sự theo đuổi công bằng và chính nghĩa chỉ bởi vì ảnh hưởng của quyền lực chính trị.”
Sau buổi nói chuyện, một lãnh đạo nhà trường bí mật nói với tôi rằng ông ấy cảm động và tin rằng tôi đúng, nhưng ông ấy biết tôi sẽ mất đi nhiều thứ.
Kể từ đó, tôi không còn được dạy học nữa nhưng vẫn tham gia vào việc quản lý học sinh. Khi các học sinh gặp tôi ở trường, các em đều vui vẻ chào tôi.
Vào tháng 10, một viên chức từ Ủy ban Chính trị và Pháp luật và những người khác từ chính quyền quận, Phòng Giáo dục và các cơ quan khác đến nói chuyện với tôi.
Ông ấy nói không thể hiểu được tại sao rất nhiều người nói lời tốt cho tôi, mặc dù tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp “ngoan cố nhất.”
Tôi muốn nói lý lẽ với ông ấy, nhưng ông ấy nói: “Chúng tôi không bao giờ muốn nói lý lẽ với các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi chỉ cần anh viết ba bản tuyên bố. Nếu anh không làm, tất cả đại diện từ chính quyền, Phòng Giáo dục, và những người lãnh đạo của nhà trường có mặt hôm nay đều phải từ chức, và anh sẽ phải về nhà.”
Sau đó tôi phát chính niệm và cuộc nói chuyện đã kết thúc sớm.
Khi tôi bước ra khỏi phòng họp, tôi nhìn thấy nhiều người đang đứng bên ngoài. Tôi nghĩ họ là thư ký của các lãnh đạo trong phòng họp. Tôi đi ngang qua họ một cách ung dung tự tại. Tôi biết tôi vừa làm một điều vĩ đại và không nên cúi đầu.
Hai ngày sau, lãnh đạo từ Ủy ban Chính trị và Pháp luật của tỉnh đã đến nói chuyện với tôi. Chúng tôi đã có một buổi nói chuyện tốt đẹp. Tôi giải thích vì sao tôi kiên định đức tin vào Đại Pháp cũng như đối với pháp luật. Anh ấy bảo ban lãnh đạo nhà trường rằng tôi có sự hiểu biết sâu sắc và rất khó thay đổi tôi.
Ban giám hiệu nhà trường nói tôi không thể dạy học nữa và tiền lương của tôi sẽ bị ngừng, nhưng tôi vẫn phải đến văn phòng nhà trường mỗi ngày. Tôi biết con đường tu luyện của tôi không nên an bài bởi tà ác và tôi nên phủ nhận tất cả các dạng bức hại.
Tôi đến văn phòng mỗi ngày và chỉ đọc các sách Đại Pháp và phát chính niệm. Kết quả là không ai can nhiễu tôi và tôi vẫn được trả lương.
Chúng ta cần bảo trì tâm tính khi đối diện bức hại.
Sư phụ giảng:
“…gặp sự việc gì cũng không để trong tâm, hết thảy những sự việc nơi người thường đều hoàn toàn không để tâm, đều là vui vẻ thoải mái; chịu thiệt thòi lớn đến mấy, vẫn cứ vui vẻ thoải mái. [Nếu] thật sự có thể làm được vậy, thì chư vị đã đạt đến quả vị sơ cấp của La Hán.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Chúng ta không nên sợ hãi trước thế lực áp đảo của tà ác. Chúng ta nên nghe theo lời Sư phụ giảng và tín Sư tín Pháp.
Sư phụ giảng:
“Hỡi các đệ tử Đại Pháp, chư vị là ánh vàng kim nơi thế gian dơ bẩn, là hy vọng của con người thế gian, là đồ đệ của Pháp đang trợ giúp Sư phụ, là các Pháp Vương của tương lai. Hãy tinh tấn, hỡi các Giác Giả đang ở thế gian; hết thảy mọi thứ hiện nay đều sẽ là huy hoàng của tương lai!” (Lời chúc, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Tôi viết ra trải nghiệm của mình để nhắc nhở các đồng tu rằng trạng thái dao động và không tinh tấn của chúng ta có thể mang lại nhiều rắc rối cho thể chất và cuộc sống của chúng ta, và còn có thể tạo ra nhiều khó khăn trong tu luyện.
Chỉ khi chúng ta quay lại tinh tấn và kiên định thì mới có thể vượt qua tất cả khó khăn và khảo nghiệm!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/13/416162.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/6/190280.html
Đăng ngày 11-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.