Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 02-12-2020] Tôi là một giáo viên và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998. Kể từ năm 2017, năm nào tôi cũng bị nhân viên cộng đồng khu dân cư địa phương sách nhiễu. Năm nay, cụ thể là từ ngày 20 tháng 10 đến 20 tháng 11, tôi đã bị sách nhiễu bốn lần. Trải qua những sự cố này với sự giúp đỡ của các đồng tu đã khiến tôi nhận ra rằng đây là cuộc chiến giữa thiện và ác. Tôi đã thật sự nhìn thấy được sự tà ác, ngu xuẩn và lố bịch của tà đảng Trung Cộng.
Bí thư Đảng uỷ của trường đã gọi cho tôi vào sáng ngày 20 tháng 10 năm 2020 khi tôi vừa dạy xong lớp thứ hai. Cô ấy nói rằng một người từ Uỷ ban Chính trị và Pháp luật của quận muốn nói chuyện với tôi. Vì đã từng trải qua “cuộc nói chuyện” tương tự trong quá khứ và tôi đã bị bắt đến một trại tẩy não ngay sau đó, tôi biết chuyện gì đang xảy ra và không hề sợ hãi. Tôi nói với cô ấy trải nghiệm lần trước và quyết định gặp những người này sau khi cô ấy đảm bảo rằng tôi sẽ được an toàn. Tôi muốn cho họ thấy sự lý trí, điềm đạm, tốt bụng, và quả quyết của một học viên Đại Pháp và thể hiện sự từ bi và uy nghiêm của Đại Pháp.
Khi tôi đến phòng họp nhỏ, hiệu trưởng, phó hiệu tưởng cùng với Bí thư Đảng uỷ đã đợi sẵn ở đó. Phó thư ký Uỷ ban Chính trị và Pháp luật quận, trưởng Phòng 610 thành phố, và trưởng cộng đồng khu dân cư cũng có mặt. Còn một người nữa mà tôi không biết là ai vì anh ấy không nói gì cả.
Tôi lịch sự chào hỏi mọi người trước khi ngồi xuống. Khi người đàn ông trông giống như một quan chức bắt đầu nói, tôi đã ngắt lời anh ta: “Xin lỗi ông. Tôi nên gọi ông là gì đây?” Bí thư Đảng uỷ trường tôi giới thiệu tên tuổi và chức vụ của ông ấy và sau đó giới thiệu từng người một có mặt trong phòng. Vẻ hung ác của những người này dường như giảm bớt đi khi tôi biết danh tính của họ. Phó thư kí Uỷ ban Chính trị và Pháp luật quận nói chuyện có chút lịch sự hơn sau khi được giới thiệu.
Mục đích cuộc gặp gỡ này là để bắt tôi kí vào một thứ gọi là ba tuyên bố. Trong suốt cuộc trò chuyện, họ đã đe doạ sẽ giới hạn việc đi lại của tôi, tương lai của con cái tôi, những gì liên quan đến đơn vị công tác của tôi, và nhiều thứ khác nữa. Nhắc đến các con tôi, tôi nói: “Người xưa Trung Quốc có câu rằng thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Tôi chưa từng làm điều gì xấu xa ảnh hưởng đến tương lai của các con mình. Tôi tin vào Thiên lý. Những ai bức hại người tốt hãy nhớ rằng việc làm của họ sẽ mang đến tai hoạ cho chính các con của mình.”
Tôi nói với họ tại sao tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và nói rõ rằng tôi không hề làm điều gì sai trái và không có lý do gì mà tôi phải bị “chuyển hoá”.
Vào buổi chiều ngày tiếp theo, tức ngày 21 tháng 10 năm 2020, tôi bị gọi lên lần nữa để gặp một người trong Bộ giáo dục, cũng là cấp trên của trường tôi. Chúng tôi cũng có một cuộc nói chuyện tương tự và lần này công việc của tôi bị đe doạ. Tôi không hề sợ hãi. Cuộc đời của mỗi học viên là do Sư phụ an bài. Không ai có thể thay đổi nó.
Đại hội thể thao học đường hàng năm bắt đầu vào ngày 28 tháng 10 năm 2020. Buổi sáng hôm đó, Bí thư Đảng uỷ trường nói với tôi rằng người của Uỷ ban Chính trị và Pháp luật cùng Bộ Giáo dục sẽ tới để nói chuyện với tôi lần nữa và họ yêu cầu rằng chồng tôi cũng phải có mặt hôm đó.
Tôi hỏi vì sao họ muốn nói chuyện với chồng tôi và nói rằng họ không có quyền sách nhiễu anh ấy. Mới hôm trước chồng tôi hỏi rằng liệu tôi có đang gặp rắc rối gì ở trường hay không. Bí thư Đảng uỷ ở chỗ làm của anh đã hỏi xin số điện thoại của anh từ những đồng nghiệp khác. Tôi nói chồng mình không được đưa số điện thoại của anh cho đồng nghiệp và tôi sẽ tự giải quyết những vấn đề trong tu luyện của mình. “Anh đừng hợp tác với họ”, tôi nói. “Và đừng làm gì cho em mà hãy nói những lời công bằng nếu cần thiết”.
Tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ: “Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác.” (“Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực,” Tinh tấn yếu chỉ II)
Tôi tắt nguồn điện thoại. Bởi vì ba ngày tiếp theo là đại hội thể thao nên tôi không phải đứng lớp, tôi sợ rằng mình có thể sẽ bị bắt vào một lớp tẩy não. Những quan niệm người thường này đã can nhiễu tôi, khiến tôi thậm chí còn nghĩ đến việc rời khỏi nhà trong vài ngày. Tôi chia sẻ những suy nghĩ của mình với các đồng tu và biết rằng việc này không đúng với Pháp. Tôi đã nhờ các đồng tu phát chính niệm hỗ trợ cho mình. Tôi cũng đã phát chính niệm trong thời gian dài.
Vào buổi chiều hôm đó, tôi gửi một tin nhắn cho nhà trường và yêu cầu được nghỉ phép ngắn hạn. Sau đó tôi tiếp tục tắt nguồn điện thoại. Tôi bình tĩnh lại và cẩn thận đọc bài viết “Các điểm pháp lý và chiến lược ứng phó đối với hành vi quấy rối.” Càng đọc tôi càng cảm thấy bớt lo lắng và sợ hãi. Chính niệm của tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi nghĩ: “Không ai có thể đụng đến ta!” Tôi đã thay đổi một vài điều so với bài viết gốc và đặt tựa đề là “Quấy rối bất hợp pháp và các điểm bất hợp pháp”.
Ngày hôm sau, tôi in bài viết này cùng với Thư xác nhận của Công chức Thực hiện các Nhiệm vụ Chính thức và gửi chúng cho Bí thư Đảng uỷ của trường tôi. Từ đó họ không bao giờ sách nhiễu tôi ở trường nữa. Họ cũng không còn sách nhiễu chồng tôi. Tôi nhận ra rằng khi chúng ta dùng luật pháp để chống lại sự bức hại trong không gian người thường này, thì phần Thần của chúng ta sẽ khởi tác dụng diệt trừ tà ác ở không gian khác. Khi tà ác ở không gian khác bị tiêu diệt, thì người thường ở không gian này sẽ không thể hành ác được nữa. Lần thứ tư tôi bị sách nhiễu là vào ngày 2 tháng 11 năm 2020. Một lần nữa, tôi được báo rằng người của Uỷ ban Chính trị và Pháp luật muốn nói chuyện với tôi. Tôi có thể lựa chọn địa điểm và thời gian. Tôi không hề sợ hãi và đã hẹn gặp họ ở văn phòng của Bí thư Đảng uỷ của trường tôi.
Tôi nhờ các đồng tu phát chính niệm để ngăn cản những người của ĐCSTQ phỉ báng Đại Pháp. Chúng tôi biết rằng có rất nhiều tà ác tập trung ở không gian khác khi một người tính làm một việc xấu nào đó. Chúng tôi có thể nắm bắt cơ hội để tập trung vào tiêu diệt chúng bằng cách phát chính niệm. Chúng có thể đến nhưng sẽ không thể quay đầu.
Người của Uỷ ban Chính trị và Pháp luật Phòng 610 đến. Anh ấy nói điều gì đó không liên quan và cho tôi xem một bài viết về gia đình của mình. Anh ấy thậm chí còn không nói rõ lý do tại sao anh đến đây. Rõ ràng là sự có mặt của anh chỉ là một hình thức.
Khi tôi yêu cầu anh ký vào “Thư xác nhận của Công chức Thực hiện các Nhiệm vụ Chính thức”, anh ấy đã từ chối vì anh cần phải có sự cho phép của cấp trên. Tôi hỏi anh liệu có luật nào nói rằng tu luyện Pháp Luân Công là phạm pháp hay không. Anh ấy trả lời rằng không có luật nào nêu rõ ràng cả. “Vậy có nghĩa là không có điều luật nào như thế”, tôi đáp. Tôi đã dự định nói về việc Bí thư Đảng uỷ đã tích cực hợp tác trong các vụ sách nhiễu này.
Sau đó tôi hướng nội xem liệu bản thân còn quan niệm người thường nào để cho tà ác có cơ hội dùi vào sơ hở hay không và tôi đã tìm ra ba điều. Thứ nhất, tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian vào việc đọc các tin tức người thường thay vì dành thời gian đó để làm ba việc. Thứ hai, tâm tôi không tĩnh khi luyện các bài công pháp. Thứ ba, thỉnh thoảng tôi đã bỏ việc luyện công vào sáng sớm vì tôi muốn được thoải mái. Hơn nữa, tôi biết rằng tôi nên từ bỏ ham muốn vào những thứ mới lạ và tống khứ chấp trước vào các sự kiện xã hội và vào việc Chính Pháp kết thúc. Tôi biết rằng mình nên loại bỏ thói quen xấu là tật trì hoãn, gia trì chính niệm, và thực tu bản thân một cách tinh tấn và vững chắc.
Tôi nhận ra rằng, nếu chính niệm và trái tim của chúng ta kiên định không lay động, thì những nhân tố tà ác không thể làm gì được. Ngược lại, chúng ta có thể loại bỏ tâm người thường và diệt trừ tà ác.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/2/414984.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/21/188918.html
Đăng ngày 02-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.