Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-08-2020] Vào cuối năm 2019, tôi nói với gia đình rằng đại dịch ở Vũ Hán sẽ bùng phát vào dịp Tết Nguyên Đán và sẽ rất nghiêm trọng. Gia đình tôi không tin, bởi vì Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc nói rằng đại dịch đã được “ngăn chặn và kiểm soát” và sẽ không lây lan từ người sang người. Nhưng ngay sau dịp Tết Nguyên Đán năm nay, virus Trung Cộng đã hoành hành khắp nơi: Các thành phố bị phong toả, cả các làng mạc, khu dân cư, và các con phố cũng như vậy. Điều đó thật đáng sợ. Lần này gia đình tôi có chút sợ hãi và tin rằng điều tôi đã nói với họ là sự thật.

Lần này, tôi nói với mọi người trong gia đình: “Thiên tai dịch bệnh không có liên quan gì đến gia đình chúng ta. Bởi vì gia đình mình tin vào Đại Pháp, chúng ta được Sư phụ Lý Hồng Chí bảo hộ và chúng ta không cần phải lo lắng gì cả.” Tôi cũng nói với họ: “Khi các học viên Pháp Luân Đại Pháp đến đây để đưa danh sách những người đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, xin mọi người hãy giữ các danh sách đó giúp con trong khi con không có nhà. Rất khó để có thể cứu được một người. Làm ơn đừng làm mất chúng.” Gia đình tôi cũng hiểu rằng thật không dễ dàng gì cho các học viên Pháp Luân Đại Pháp giảng chân tướng và cứu người. Gia đình tôi cũng luôn nồng nhiệt chào hỏi các học viên khác khi họ đến nhà tôi. Tôi rất biết ơn Sư phụ Lý đã giúp tôi có một môi trường gia đình hoà thuận.

Các bác sỹ, y tá, và bệnh nhân trong bệnh viện huyện của chúng tôi đã bị lây nhiễm chéo. Bởi vì có một số y tá đã chết, bệnh viện đã bị đóng cửa và những bác sỹ và y tá khác đều bị cách ly. Rất nhiều người trong khu vực chúng tôi đã nhiễm virus và qua đời. Mặc dù lãnh đạo huyện, thành phố, và tỉnh không dám nói lên sự thật, họ cũng không thể giữ được bí mật vì khi người dân từ huyện của chúng tôi đi đến những nơi khác, họ đều không được phép vào. Điều này cũng được biết đến trên toàn quốc. Người ta gọi huyện của chúng tôi là “Vũ Hán” thứ hai. Đến tận ngày 1 tháng 7 năm 2020, lệnh phong toả ở chỗ chúng tôi mới được gỡ bỏ.

Khi tôi đến nhà một học viên để đưa cho cô ấy tạp chí hàng tháng, gia đình cô ấy đã không cho tôi vào. Tôi không hề trách họ, vì tôi hiểu rằng các thành viên trong gia đình cô, những người không tu luyện, đang cảm thấy lo lắng và sợ hãi như thế nào. Tôi chỉ nói với cô rằng: “Xin hãy đến chỗ tôi để lấy tạp chí vì gia đình của tôi đều ổn với chuyện đó.”

Mặc dù tôi nói rằng cô ấy có thể đến nhà tôi, tôi vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Tôi đã sợ rằng khi đại dịch trở nên nghiêm trọng, gia đình tôi sẽ không muốn các học viên đến nhà mình. Nếu sự việc trở thành như thế, nó sẽ làm gián đoạn những việc làm cho các hạng mục Đại Pháp. Sau đó, tôi phát chính niệm để loại trừ can nhiễu, và thỉnh cầu Sư phụ ban cho tôi khả năng thanh trừ tất cả những thế lực tà ác ở không gian khác trong nhà của mình. Tôi cũng học Pháp nhiều hơn để bản thân luôn giữ được chính niệm.

Vào tháng 5, ban biên tập Minh Huệ đã phát hành “Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 2019”. Tôi đã tải xuống bài thông tri, đọc nó thật cẩn thận, in nó ra và gửi cho các học viên khác. Chúng tôi cũng trao đổi với nhau ý nghĩa của việc viết ra những kinh nghiệm tu luyện cá nhân. Chúng tôi hiểu rằng chúng tôi phải viết thật cẩn thận và không thể bỏ lỡ mất cơ hội chia sẻ quý báu.

Những con đường ở huyện chúng tôi đều bị phong toả bằng các kiện rơm. Mỗi khu dân cư chỉ có một lối vào duy nhất và tất cả mọi người đều bị bắt phải đăng ký khi ra vào. Điều này rất bất tiện khi tôi ra vào khu phố của mình. Buổi tối nằm trên giường, tôi nói với Sư phụ: “Thưa Sự phụ, thật khó cho các đồng tu khi họ đến nhà con để gửi đi các bài viết cho Pháp hội. Con muốn dời các kiện rơm to kia đi bằng công năng dịch chuyển tức thời của mình để các đồng tu có thể đến nhà con.”

Vài ngày sau, tôi phải đi mua đồ và đã chuẩn bị để lách qua các kiện rơm như những lần trước đây. Nhưng khi tôi đến lối vào của làn đường, tôi thấy chỉ còn lại ba kiện rơm to. Một cái thậm chí còn được đẩy qua một bên và chừa ra một khoảng rộng khiến tôi có thể đi qua bằng cả xe đạp và xe máy. Tôi đã rất phấn khích và cảm tạ Sư phụ vì đã di chuyển các kiện rơm đi! Tôi nhanh chóng thông báo cho các đồng tu rằng bây giờ họ đã có thể đến nhà tôi mà không gặp phải bất cứ trở ngại nào!

Vì để ngăn ngừa dịch bệnh, khu dân cư đã chỉ định ra rất nhiều người đi tuần trên các con đường mỗi ngày để đề phòng người ngoài ra vào. Tôi sống ở gần trục đường. Họ ngồi gần nhà tôi và nói chuyện mỗi ngày, và họ có thể dễ dàng nhìn thấy nhà tôi chỉ trong nháy mắt. Mặc dù vậy, nhờ sự chăm sóc từ bi của Sư phụ và sự giúp đỡ của gia đình tôi, đại dịch cứ như thể là không tồn tại ở nhà tôi vậy. Các đồng tu có thể gửi đi các bài viết của mình đúng thời hạn và tôi đã đã gửi chúng đến cho trang Minh Huệ.

Vào 3 giờ chiều ngày 29 tháng 4, khi tôi đang chuẩn bị ra ngoài thì có điện thoại tới. Đó là cuộc gọi từ trưởng ủy ban khu phố. Cô ấy nói: “Chính quyền thành phố đã ban sắc lệnh rằng nếu chị ký tên vào tuyên bố đảm bảo không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tên của chị sẽ được xoá khỏi mạng lưới an ninh công cộng.” Tôi nói với cô về những trải nghiệm trong tu luyện của mình trong 20 năm qua và chính quyền đã sách nhiễu gia đình tôi như thế nào. Tôi nói: “Tôi nhỏ người và không được ăn học đàng hoàng, và tôi không biết cô muốn nghe những gì. Tôi sẽ không ký vào bất kỳ tuyên bố đảm bảo nào hết. Cô cứ làm những gì mà cô thích – thậm chí là mạng sống của tôi – nhưng tôi sẽ không ký tên!”

Mẹ tôi hỏi có chuyện gì vậy. Tôi nói với mẹ rằng họ bảo tôi ký tên vào một tuyên bố đảm bảo rằng tôi sẽ không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi đã từ chối. Mẹ tôi đồng ý rằng tôi không nên ký tên vào những đảm bảo đó!

Tôi nhớ lại cuộc hội thoại giữa tôi và trưởng tổ dân phố và tôi nhớ từng câu mà mình đã nói. Tôi chợt nhận ra câu: “Cô có thể làm bất cứ điều gì cô thích – kể cả mạng sống của tôi” là sai lầm. Tôi nói trước bức ảnh của Sư phụ: “Thưa Sư phụ, điều con vừa nói thật sai lầm. Con là đệ tử của Sư phụ và sinh mệnh của con là do Ngài ban cho. Chỉ có Sư phụ mới có thể chăm sóc cho đệ tử và không để cho tà ác bức hại con. Chỉ có Sư phụ là người quyết định cuối cùng. Mặc dù con có tâm tranh đấu, nhưng cuối cùng con sẽ từ bỏ chấp trước này. Xin Sư phụ hãy yên tâm, không ai có thể làm lung lay chính tín của con đối với Sư phụ và Đại Pháp. Con muốn trở thành một đệ tử Đại Pháp đạt tiêu chuẩn.”

Tối hôm đó, tôi đọc các bài chia sẻ tâm đắc thể hội được đăng trong ngày trên trang Minh Huệ. Có một bài viết có tựa đề là “Trải nghiệm về chính niệm chính hành trong đại dịch”. Tác giả đã mô tả việc mình nhận thức được can nhiễu khi cứu người trong đại dịch. Khi điều này xảy ra cô ấy sẽ nhẩm đoạn Pháp của Sư phụ trong “Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles”:

“Người tu luyện giảng là chính niệm. [Khi] chính niệm rất mạnh mẽ, chư vị sẽ là không gì cản trở được, và điều gì cũng làm được. Vì chư vị là người tu luyện, chư vị là người đang trên đường trở thành Thần, chư vị là người không bị các nhân tố của người thường và Pháp Lý ở tầng thấp khống chế.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles**)

Tôi đã học thuộc đoạn Pháp này nhiều lần, nước mắt tôi lăn dài trên má và tôi cảm nhận rất rõ một dòng chảy ấm áp đang chảy khắp cơ thể mình. Tôi rất biết ơn Sư phụ. Tôi cũng cảm ơn người học viên vì những chia sẻ đầy cảm hứng của cô ấy!

Bất cứ khi nào có thời gian, tôi đều nhẩm đoạn Pháp trong Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles và những bài giảng khác của Sư phụ như là “Chính niệm”, “Chính Pháp”, “Phạ xá”, “Sư đồ ân”, “Thần tại thế”. Điều này giúp tôi loại bỏ tất cả sợ hãi và những suy nghĩ không đúng đắn trong tư tưởng. Khi tất cả những ý niệm của tôi đều dựa trên Pháp, tôi có thể bài trừ hết thảy bức hại của tà ác. Tôi đã gửi thư chúc mừng của các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp gửi đến Sư phụ Lý cho trang Minh Huệ để được đăng tải.

Sư phụ đã giảng:

“Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Hơn 21 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nếu không có sự chăm sóc và bảo hộ ân cần của Sư phụ thì tôi đã không thể đi được cho đến ngày hôm nay. Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi và phúc lành của Ngài! Con sẽ bước đi thật tốt chặng đường tu luyện còn lại và sẽ không làm Sư phụ thất vọng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/28/411061.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/30/190165.html

Đăng ngày 10-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share