[MINH HUỆ 22-11-2006]

Tôi từ tỉnh Hà Bắc (Hà Bắc), tôi yếu đuối và ốm đau từ khi là một đứa trẻ. Tôi đã phẫu thuật cắt bỏ một khối u tuyến giáp khi tôi 18 tuổi; năm 40 tuổi, tôi bị viêm túi mật; bước sang tuổi 42, tôi bị cắt bỏ tử cung, đến năm 1996, ngực bên phải tôi phải cắt bỏ vì ung thư. Thời gian đó, chị chồng tôi khuyên tôi tập Pháp Luân Công, nhưng tôi không đồng ý vì tôi không tin. Khối ung thư lan rộng vào năm 1998, và ngực bên trái tôi cũng phải cắt bỏ. Tệ hơn, trong khi thử phẫu thuật lại, tôi phát hiện ra bệnh đái tháo đường, cần đến ba mũi tiêm hoá học trong một ngày. Hoá học trị liệu sau khi phẫu thuật gần như đã giết chết tôi. Tôi nằm trên giường hàng ngày và thậm chí không đủ sức để ngồi dậy. Tôi cảm thấy tôi thà chết sau mỗi lần hoá học trị liệu. Hơn một năm, hoá đơn cho phẫu thuật và điều trị đã lấy hết tiền tiết kiệm của gia đình chúng tôi. Một lần điều trị hoá học trị liệu giá 3, 700 đồng nhân dân tệ, nhiều hơn khả năng chúng tôi có. Tôi cảm thấy giống như tôi đã gần với cái chết. Vì hoàn cảnh gia đình, con trai lớn của tôi, đến tuổi lấy vợ, thậm chí không thể tìm được một người bạn gái. Ngoài sự tuyệt vọng, tôi nghĩ đến cái chết. Tôi nghĩ rằng gia đình tôi sẽ được giải thoát nếu tôi chết. Sau khi tôi chuẩn bị tinh thần, tôi dừng điều trị và đợi đến thời cơ thuận lợi tôi sẽ tự làm điện giật để chết khi không có ai ở đó.

Mẹ chồng tôi đọc được suy nghĩ của tôi và nói với chị chồng tôi, “Con nói rằng Pháp Luân Công là rất tốt, vậy sao không bảo em dâu con tập.” Chị chồng tôi không bận tâm đến tôi thời gian này, nhưng hàng ngày chị ngồi bên cạnh và đọc cuốn Chuyển Pháp Luân cho tôi nghe. Mới đầu tôi không nghe và nằm đó cố gắng ngủ khi chị đọc. Nhưng tôi đã nghe khi tôi không thể ngủ.

Ngày thứ bẩy, sau khi chị bắt đầu đọc cho tôi nghe, tôi đã có một giấc mơ trong đó tôi trông thấy một vị Phật to lớn, rực rỡ ánh vàng kim. Tôi lập tức tỉnh dậy và nói với chị, “Chắc là Sư phụ của chị đã tới bảo vệ em, em muốn tập ngay lập tức.”

Đầu tiên chị chỉ cho tôi cách ngồi thiền, và tôi có thể ngồi trong 15 phút lần đầu tiên tôi tập. Tôi đã bị kích động bởi tôi đã không bao giờ cảm thấy rất tốt kể từ khi tôi bị ốm. Tôi nghĩ tôi đã có một cơ hội để được bảo vệ, vì thế tôi ngừng nghĩ về việc tự vẫn và bắt đầu trên con đường tu luyện.

Sư phụ tôn kính giảng trong Chuyển Pháp Luân:
”…vị ấy nếu mang tâm muốn tu luyện, chính là Phật tính xuất hiện, [thì] cái tâm ấy là trân quý nhất, mọi người sẽ giúp đỡ vị ấy. Con người ở trong hoàn cảnh khổ như thế này mà chưa bị mê mất, còn muốn quay trở về, do đó mọi người sẽ giúp đỡ vị ấy, giúp đỡ một cách vô điều kiện, việc gì cũng có thể giúp được”

Ngày thứ hai sau khi tôi ra viện, tôi muốn tới một điểm luyện công. Có hai nơi. Một nơi là ở nhà một đệ tử lớn tuổi nơi gặp gỡ của nhiều đệ tử lâu năm. Một nơi là ở bên ngoài, xa hơn nhà tôi một chút. Tháng 3 bên ngoài vẫn lạnh. Một ngày tôi gặp chị chồng khi tôi bước ra cửa. Tôi hỏi chị đang đi đâu, và chị nói chị muốn tới một điểm luyện công. Không chần chừ, tôi nói, “Em cũng sẽ tới đó”. Chị hỏi, “Em vẫn còn yếu. Em có chịu được không?” Tôi trả lời, “Tất nhiên” Chúng tôi cùng nhau tới điểm luyện công.

Trước đó, tôi chỉ có thể nằm trên giường, đứng không vững. Nhưng hôm đó tôi đã tập trong một giờ đồng hồ và cảm thấy chưa bao giờ tốt hơn. Đó là một phép màu! Sau đó sức khoẻ của tôi cải thiện từng ngày, Chẳng mấy chốc cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng, tinh thần thoải mái.

Khoảng một tháng sau khi tôi đắc Pháp, chồng tôi vẫn không tự tin và dành 3, 700 nhân dân tệ khác vào thuốc hoá học trị liệu cho tôi và bảo tôi điều trị. Tôi nói với anh, “Chúng ta đã dành mười nghìn nhân dân tệ trả cho bệnh viện, và vẫn chưa dành lại được sức khoẻ cho em. Thay vì đó, em gần như đã mất cả cuộc đời. Chỉ một tháng kể từ khi em tập Pháp Luân Công, Tất cả những đau đớn của em đã biến mất. Bây giờ em cảm thấy ăn được và có sức sống, vậy tại sao em phải cần đến điều trị?” Pháp Luân Đại Pháp đã bảo vệ cuộc sống của tôi và gia đình tôi.

Thông qua học Pháp, tôi nhận ra nguyên nhân thực sự của những nỗi đau khổ của mình. Bây giờ tôi tin rằng chỉ Đại Pháp mới có thể đem lại niềm hạnh phúc cho tôi.

Ba tháng sau khi tôi đắc Pháp, Đảng cộng sản Trung Quốc lao vào cuộc bức hại khủng khiếp chống lại Đại Pháp. Tất cả quá đột ngột, cả bầu trời dường như sụp xuống, và tôi đã khóc từ tận đáy lòng mình ở bậc cửa. Khi mọi người hỏi tôi khóc vì cái gì, tôi nói, “Pháp Luân Công đã bảo vệ cuộc đời tôi, và chính phủ sẽ không cho tôi tập. Tại sao vậy?”

Cảnh sát địa phương và các cơ quan từ chính quyền quận tới nhà tôi và hỏi, ” Có bà Vương (Wang) ở nhà không?” Tôi trả lời, “Không!” Sau đó họ hỏi, “Bà là ai?” Tôi nói với họ, “Tôi là Vương ‘Hoàn Dương’ (Wang ‘Huanyang’)!” Tôi vào nói với họ rằng Đại Pháp đã làm cho tôi những gì. Sau khi nghe về hoàn cảnh của tôi, họ nói, “Chúng tôi cũng biết rằng Pháp Luân Công là tốt, nhưng chúng tôi không thể làm gì.” Trước khi bước ra cửa, họ nói, “Thưa bà, nếu bà nghĩ nó là tốt, hãy tập ở nhà.”

Hai ngày sau, một nhóm khác tới, bảo tôi viết cam kết rằng tôi sẽ không tập Pháp Luân Công. Nhìn thẳng vào mắt họ, tôi hét lên, “Tôi sẽ tập! Tôi sẽ tập! Tôi sẽ tập! Tôi sẽ tập nó trong quãng đời còn lại của mình!” Chính niệm của tôi mạnh mẽ làm chôn vùi họ, và họ rời đi, nản lòng. Vài ngày sau, họ lại tới, bảo tôi theo họ xem cuốn băng vu khống Đại Pháp. Tôi từ chối đi cùng họ, nhưng họ không chịu và khăng khăng đòi tôi đi. Bất ngờ tôi kéo áo mình lên, để lộ vết sẹo bên trái từ hai lần phẫu thuật, và hét vào mặt họ, “Nếu tôi đi với ông và có điều gì đó xảy ra với tôi, ông sẽ chịu trách nhiệm chứ?”

Từ đó họ không bao giờ tới làm phiền tôi nữa. Tôi có một niềm tin thép rằng tu luyện Đại Pháp là con đường duy nhất đưa tôi trở lại nguồn gốc và con người đích thực của mình.

Sư phụ đã chăm sóc tôi kể từ khi tôi bước vào con đường tu luyện Đại Pháp. Một ngày, vào khoảng 10h sáng, cánh tay trái tôi trở nên sưng phồng, sẫm màu và bắt đầu bỏng. Thậm chí chị chồng tôi, người luôn luôn giúp đỡ tôi, không biết phải làm gì. Tất cả mọi người trong nhà đều giục tôi tới một bệnh viện. Nhưng tôi có một niềm tin mạnh mẽ vào Sư phụ và luôn luôn nghe những bài giảng của Sư phụ, loại trừ mọi can nhiễu. Bất kể mọi người trong gia đình tôi nói gì, tôi vẫn không thay đổi trong tâm, và không có một niệm đầu nào trong tâm trí tôi rằng tôi sẽ đi bệnh viện. Gần 4h chiều, các triệu chứng đều biến mất. Một lần nữa tôi và gia đình được kiểm chứng tác dụng mạnh mẽ và kì diệu của Đại Pháp. Thêm hai người trong gia đình bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Một ngày khác khi tôi đang đi mua đồ bằng xe đạp, tôi bị một chiếc ô tô đâm và văng xa nhiều mét. Chiếc xe đạp của tôi bị hư hỏng, và tôi thậm chí không bị trầy xước. Tôi biết rằng một lần nữa Sư phụ lại bảo vệ cuộc sống của tôi.

Qua nhiều năm tôi đã đi một con đường dài trong niềm tin vào Sư phụ và chính niệm theo Đại Pháp. Tôi đã chứng thực Pháp một cách hiệu quả bằng việc nói với mọi người những sự thật qua những kinh nghiệm của bản thân. Tôi đã nói với mọi người về sự nguy nga của Đại Pháp và phơi bày tội ác cùng cực của tà linh Trung Cộng trong cuộc bức hại chống lại Đại Pháp.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/11/22/142968.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/12/5/80592.html

Đăng ngày 18-12-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share