Bài viết của chồng một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 14-12-2020] Một hôm vào đầu thu, tôi đi công tác xa nhà. Tôi gọi điện cho vợ vào buổi trưa và muốn báo cho cô ấy biết lịch trình của tôi đã thay đổi. Tuy nhiên cô ấy không bắt máy. “Có thể cô ấy đang ở ngoài để giảng chân tướng Pháp Luân Công cho mọi người như thường lệ,” tôi nghĩ.

Sau đó tôi gọi lại cho vợ vào lúc 4 giờ chiều nhưng cô ấy vẫn không bắt máy. Tôi có chút lo lắng. Hai tiếng sau, tôi vẫn không thể liên lạc được với vợ. Tôi bắt đầu lo lắng đến mức không biết phải làm gì. Điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra là gọi điện cho mẹ tôi và bảo bà cất các sách Pháp Luân Công vào một nơi an toàn.

Sau khi tôi gọi điện cho mẹ, tim tôi đập mạnh và tay tôi không ngừng run rẩy. Đứng giữa đường ở một thành phố xa lạ, cảm xúc của tôi lẫn lộn. Tôi không biết mình đang đau buồn hay là gì, thời gian dường như dừng lại!

Là một học viên Pháp Luân Công, vợ tôi có thể bị đưa đi bất cứ lúc nào vì giữ vững đức tin hoặc nói cho mọi người biết về cuộc bức hại. Tôi không thể không nghĩ về chuyện gì có thể xảy ra cho vợ tôi. Có thể cô ấy bị báo cảnh sát khi đang giảng chân tướng Pháp Luân Công. Hoặc điều gì khác có thể xảy ra cho cô ấy? Tôi cố gắng gạt bỏ tất cả những suy nghĩ tiêu cực nhưng không thể và bắt đầu khóc.

Tôi quyết định quay về nhà ngay lập tức. Tôi đến nhà ga nhưng không cách nào để về nhà trong đêm. Thời gian sớm nhất tôi có thể về đến nhà là 10 giờ sáng hôm sau.

Nửa tiếng sau, người nhà gọi cho tôi và nói vợ tôi đã về nhà và không có chuyện gì xảy ra. Không hiểu sao tim tôi lại đập nhanh hơn mặc dù đó chỉ là báo động giả. Tôi cảm thấy như thể tôi đang bị đau tim. Trước khi có bất kỳ rủi ro nào xảy ra, tôi liền thông báo cho mẹ tôi về tình trạng sức khỏe của tôi và nhờ bà giúp. Bà cố gắng trấn an tôi và nói rằng chỉ là do tôi quá căng thẳng mà thôi, nếu tôi cầu xin Sư phụ và niệm cụm từ “Pháp Luân Đại Pháp hảo,” thì tình trạng của tôi có thể sẽ tốt hơn. Tôi làm theo đề nghị của bà và nửa tiếng sau trạng thái đã trở lại bình thường.

Mặc dù chuyến công tác của tôi dự kiến sẽ kéo dài 3 ngày, nhưng tôi đã quay về nhà vào ngày hôm sau. Sau khi nhìn thấy vợ tôi vào buổi tối, tôi có rất nhiều điều muốn nói nhưng không hiểu sao lại không nói được lời nào!

Việc như vậy đã xảy ra nhiều năm nhưng tại sao phản ứng của tôi vẫn quá dữ dội như thế? Là do tôi sợ hãi chăng? Có vẻ không phải. Vợ tôi đã bị giam ở trại lao động cưỡng bức vì đức tin của cô ấy. Sau khi cô ấy được trả tự do cách đây 7 năm, tôi đã giúp cô ấy giải cứu các học viên khác.

Trải qua những năm đó, có rất nhiều trải nghiệm căng thẳng và đáng sợ, và cũng có một số trải nghiệm cảm động. Có vài lần tôi thậm chí đã mạo hiểm công việc, gia đình, thậm chí cả tính mạng để giải cứu các học viên, nhưng cuối cùng, tôi không gặp nguy hiểm hay tổn hại gì. Tôi tin rằng tất cả là do tôi luôn được Sư phụ của Đại Pháp từ bi bảo hộ.

Từ chối hợp tác với chiến dịch “xóa xổ”

ĐCSTQ đã bắt đầu chiến dịch “xóa xổ” trên toàn quốc nhằm buộc các học viên phải từ bỏ đức tin của họ. Tôi nhận được những cuộc gọi từ đồn cảnh sát và ban quản lý khu dân cư. Họ bảo tôi rằng họ sẽ ngừng sách nhiễu tôi nếu tôi có thể giúp họ khiến vợ tôi ký vào bản tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công và quay một đoạn video cảnh cô ấy tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công.

Tôi trả lời họ: “Việc vợ tôi tu luyện Pháp Luân Công thì có gì sai chứ? Cô ấy là một công dân bình thường không làm hại ai cũng không vi phạm pháp luật. Cô ấy chỉ đơn giản là luyện các động tác và tu luyện tâm tính để có một sức khỏe tốt và trở thành một người tốt. Tôi không hiểu xã hội kiểu gì lại không thể dung chứa những công dân tốt như thế? Lừa dối và trộm cướp mới là tốt sao? Tôi sẽ không thuyết phục cô ấy ký vào biên bản hay quay đoạn video như vậy, đừng bao giờ gọi cho tôi nữa.”

Cách đây vài hôm, một học viên biết được trải nghiệm của tôi và hỏi tôi: “Anh không sợ khi giải cứu các học viên sao?” Tôi nói: “Dĩ nhiên có sợ. Nhưng là một người bình thường, tôi có thể làm gì khác? Thỉnh thoảng tôi nghĩ đến bỏ cuộc khi nó quá nguy hiểm; tuy nhiên, không hiểu sao tôi lại cảm thấy đó là trách nhiệm và sứ mệnh của tôi, tôi không thể thoái lui. Vào những lúc nguy cấp, tôi đều cầu xin Sư phụ giúp. Một luật sư bảo tôi rằng công việc của họ sẽ dễ dàng hơn nếu có nhiều người nhà các học viên Pháp Luân Công như tôi. Ông ấy hy vọng nhiều gia đình và nhiều người hơn nữa sẽ bước ra và tìm kiếm công lý cho họ.”

Cuộc bức hại tàn bạo đối với Pháp Luân Công, còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, đã diễn ra trong 21 năm. Thay mặt cho hàng triệu người nhà của các học viên, tôi xin cảm ơn các học viên đã kiên định đức tin và vất vả nỗ lực để phơi bày cuộc bức hại tàn bạo của chính quyền. Tôi cũng hy vọng nhiều người nhà các học viên sẽ tham gia cùng tôi ủng hộ các học viên và đấu tranh để chấm dứt cuộc bức hại.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/14/415604.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/4/189737.html

Đăng ngày 06-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share