Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-09-2020] Một tháng trước Thế vận hội Bắc Kinh 2008, tôi bất ngờ bị bắt. Vào thời điểm đó ĐCSTQ đã tiến hành các vụ bắt bớ hàng loạt và trại giam rất đông người. Khoảng 20 người ngủ trên một giường và chúng tôi đã bị nhồi nhét như cá mòi. Trong vòng vài ngày, lưng tôi đã bị đau.

Một buổi sáng nọ, tôi nói với một vài tù nhân: “Nếu tôi đứng và tập Pháp Luân Công vào ban đêm thì sao? Điều đó sẽ tạo thêm chỗ cho bạn ngủ, có phải không? “

Một phụ nữ lớn tuổi từng bị kết án buôn bán ma túy bắt đầu chửi bới tôi. Bà ấy nói rằng tôi lừa đảo và thực sự sẽ không dám làm điều đó: “Cô nghĩ rằng đây giống như nhà của cô? Đây là trại giam nghe chưa!”. Nghe vậy, tôi nhận ra rằng mình phải luyện công ngay vào ngày hôm đó.

Lập luận hợp lý

Tôi đến nói chuyện với lính gác phụ trách phòng giam của chúng tôi và nói với cô ấy rằng tôi sẽ luyện công hàng đêm. Cô ấy trở nên tức giận và hét lên: “Cô có biết đây là nơi nào không? Đây là một trại giam! Cô không thể luyện công ở đây! ”

Tôi nói: “Tại sao tôi lại bị giam ở đây? Có phải vì tôi tu luyện Pháp Luân Công không? Nếu tôi không luyện công, liệu tôi có còn là một học viên Pháp Luân Công không? Nếu tôi không phải là học viên, cô có thể để tôi về nhà. Tôi tôn trọng cô và hy vọng cô cũng sẽ đối xử với tôi như vậy. Tôi không phải là tội phạm, và tôi cũng không vi phạm pháp luật. Không có gì sai khi thực hành Chân, Thiện, Nhẫn cả. Tôi đã từng bị bệnh rất nặng, nhưng tôi đã được Pháp Luân Công cứu và trở nên khỏe mạnh. Bây giờ cô giam tôi ở đây và không cho tôi luyện công, điều này cũng giống như lấy đi mạng sống của tôi vậy”.

Tôi rất bình tĩnh và tiếp tục: “Tối nay khi mọi người đi ngủ, tôi sẽ bắt đầu luyện công với tư thế đứng trên sàn. Điều đó không chỉ giúp tạo thêm chỗ cho những người khác ngủ mà tôi còn phải luyện công.”

Cô ấy thách thức tôi và nói rằng: “Cô không thực hành Chân, Thiện, Nhẫn sao? Nhưng cô đang tranh luận với tôi. Chúng tôi không cho phép cô luyện công, nhưng cô vẫn kiên trì. Đây có phải là Nhẫn không?” Tôi nói với cô ấy rằng Sư phụ Lý Hồng Chí đã dạy:

“Nhẫn không phải là hèn nhát, càng không phải là thuận chịu [những điều] trái nghịch.” (“Nhẫn vô khả Nhẫn” trong Tinh tấn yếu chỉ 2)

Cô ấy trả lời: “Cô phải đặt mình vào vị trí của tôi. Tôi là bảo vệ phụ trách căn phòng này. Nếu cô luyện công ở đây, tôi sẽ không hoàn thành tốt công việc của mình và họ sẽ lấy đi tiền thưởng của tôi“.

“Cô có thể vui lòng cho tôi biết tôi nên đến đâu để luyện công để cô không bị mất tiền thưởng của mình không? Tôi nghĩ nếu tôi đến văn phòng giám đốc thì cô sẽ ổn. Làm thế nào để cô có thể dẫn tôi đến đó? Tôi sẽ luyện công mỗi ngày, giám đốc sau đó sẽ tự hỏi liệu ngay từ đầu có nên bắt giữ tôi hay không”.

Khi thấy sự kiên trì của tôi, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ hỏi giám đốc và trả lời cho tôi. Cuối buổi chiều hôm đó, cô ấy hỏi tôi một lần nữa liệu tôi có bỏ ý định luyện công hay không. Tôi nói không. Cô ấy dừng lại, sau đó nói: “Nếu cô thực sự muốn luyện công, thì hãy cứ luyện đi. Nhưng hãy để tôi đưa ra thông báo với mọi người.”

Cô ấy đưa tôi trở lại phòng giam và nói với mọi người rằng tôi sẽ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công trong căn phòng đó. Hệ thống giám sát sẽ hoạt động, vì vậy nếu bất kỳ ai gây rắc rối, họ sẽ bị camera ghi hình. Sau đó, cô ấy rời đi.

Mọi người trong phòng giam đều nhìn chằm chằm vào tôi. Người phụ nữ lớn tuổi đã chửi thề vào tôi buổi sáng đó đã giơ ngón tay cái lên và nói: “Làm tốt lắm! Tôi đã nghĩ rằng cô đang lừa đảo, nhưng nó lại là sự thật. Tôi ngưỡng mộ cô. Tôi sẽ nghe lời cô kể từ bây giờ!”

Bên cạnh việc luyện công, học thuộc Pháp và phát chính niệm, tôi đã dùng thời gian còn lại để nói chuyện với các tù nhân và đánh thức lương tâm của họ. Hầu hết các tù nhân mà tôi từng tiếp xúc đã thoái bỏ tư cách thành viên của họ trong ĐCSTQ.

Phản bức hại bằng chính niệm chính hành

Sau đó tôi bị kết án ba năm tù một cách bất hợp pháp. Tại nhà tù, tôi đã làm việc nhiều giờ mỗi ngày. Công việc rất căng thẳng. Việc của tôi là đặt một lớp lót trong mỗi túi quần áo. Tôi học thuộc Pháp trong khi làm việc, thường là đọc phần giới thiệu trong Chuyển Pháp Luân, Luận ngữ.

Một ngày nọ, tôi đột nhiên cảm thấy rất buồn khi đang làm việc. Tôi nghĩ rằng bởi vì tôi đã làm không tốt, sơ hở của tôi đã bị cựu thế lực lợi dụng. Tôi bị giam giữ trong cái hang ác quỷ này, phải lao động khổ sai mỗi ngày và không thể ra ngoài cứu người. Tôi biết mình phải phủ nhận hoàn toàn an bài của cựu thế lực. Vì vậy, tôi đã phát chính niệm mạnh mẽ để phá bỏ hang ổ tà ác và cũng cầu xin sự giúp đỡ của Sư phụ.

Tôi chợt nhìn thấy một cây bút chì nhỏ trên máy trạm. Tôi chộp lấy nó và viết trong lớp áo lót: “Pháp chính càn khôn, tà ác toàn diệt”. Trong khi viết, tôi đã phát chính niệm rất mạnh mẽ. Sau khi làm xong, tôi đem quần áo lên bàn ủi. Một tù nhân nhìn thấy dòng chữ trên tấm vải lót và báo cáo tôi với lính canh.

Tôi bị gọi lên văn phòng. Các tù nhân trong xưởng đều lo lắng rằng tôi sẽ bị tra tấn, có thể là bất cứ điều gì từ việc bị giật điện bằng dùi cui hoặc bị biệt giam, cho đến bị trói.

Tại văn phòng, lính gác đập bàn và hét lên một cách điên cuồng rằng tôi đã phá hoại quy trình sản xuất. Cô ấy hỏi tôi có thể làm gì để đảo ngược tác động này. Tôi không hề sợ hãi, mỉm cười và nói với cô ấy rằng tôi tu luyện Chân, Thiện, Nhẫn và là một người tốt. Vì vậy, tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì trái pháp luật.

Cô ấy hỏi tôi: “Cô đã viết trên tấm lót. Điều này có đúng không?” Tôi trả lời là có. Cô ấy yêu cầu được biết những gì tôi đã viết. Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy và lặp lại cụm từ đó. Cô ấy xì hơi như một quả bóng bay, cuộn tròn trên ghế và không thể ngồi thẳng. Sau đó cô ấy thì thầm rằng tôi có thể đi, vì vậy tôi quay trở lại xưởng.

Mọi người trong xưởng nhìn tôi một cách lạ lùng. Họ không thể hiểu bằng cách nào mà tôi lại quay lại dễ dàng như vậy. Trước đây, ai vi phạm sẽ bị phạt. Tôi không những không bị phạt mà còn trở lại với nụ cười trên môi. Chính là Sư phụ đã bảo vệ tôi.

Tôi thật sự cảm nhận được những gì Sư phụ giảng:

“Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực” (“Sư đồ ân”,Hồng Ngâm 2)

Đánh thức lương tâm của người đội trưởng

Một lần, mỗi tù nhân được phát một tờ giấy bút và được yêu cầu viết một bài “phản tỉnh”. Tất cả các học viên bị giam trong phòng của chúng tôi đều từ chối viết bản này. Nhưng khi người lính gác đến gặp tôi, tôi nghĩ rằng đó là cơ hội để giảng chân tướng, vì vậy tôi đã yêu cầu một cây bút và năm mảnh giấy.

Tôi đã viết ra lời bài hát của một số bài hát Đại Pháp mà tôi có thể nhớ được, điền vào tất cả năm mảnh giấy. Khi tôi đưa chúng ra, cô lính gác xem nhanh qua và nói tôi nên tự đưa chúng cho đội trưởng vì cô ấy quá sợ hãi. Viên đội trưởng lấy tờ giấy của tôi và bỏ vào túi mà không thèm nhìn.

Ngày hôm sau, cô ấy gọi tôi vào văn phòng của cô ấy. Cô ấy nói rằng trí nhớ của tôi thật tuyệt vời so với tuổi của tôi. Tôi trả lời: “Đó là bởi vì tôi là một học viên. Đại Pháp có thể giúp mở mang trí tuệ của một người, giữ gìn vóc dáng và nâng cao giá trị đạo đức của một người. Tuy nhiên, một môn tu luyện tuyệt vời như vậy lại bị đàn áp ở Trung Quốc. Những người tu luyện Chân, Thiện, Nhẫn bị bắt và bỏ tù. Cô có nghĩ điều đó đúng không?”

Tôi liền nhân cơ hội này để giảng chân tướng cho cô ấy. Cô ấy vui vẻ chấp nhận những gì tôi nói. Trước khi tôi rời đi, cô ấy nói nếu có cơ hội, cô ấy cũng muốn học Đại Pháp.

Vào các ngày thứ Sáu, tôi được yêu cầu xem nội dung tẩy não trên TV. Chúng tôi không được phép ngồi kiết già (hai chân bắt chéo). Tôi đã làm việc cả ngày và thực sự muốn thư giãn bằng cách ngồi kiết già. Vì vậy, tôi tự nhiên gác chân lên và ngồi xuống giường.

Một tù nhân đã hét lên yêu cầu tôi bỏ chân xuống và tôi không được phép làm điều đó. Tôi mỉm cười: “Tôi chưa bao giờ nghe điều đó là vi phạm pháp luật. Khi cô đến một ngôi chùa, chẳng phải các vị Phật đó đều ngồi như vậy sao? Nếu cô có thể thuyết phục họ bỏ chân xuống, tôi sẽ làm theo. Nếu không thì tôi sẽ không làm.“

Lời nói của tôi làm cả phòng phì cười. Người tù nhân đó đã đi tìm lính canh. Nhưng một lúc sau cô ta quay trở lại và chẳng có gì xảy ra hết.

Hành động của tôi khiến các tù nhân khác cảm thấy rằng tôi là một người ngay thẳng, dễ gần và rất hài hước. Họ thích tương tác với tôi. Bất cứ khi nào có cơ hội, tôi đều tận dụng nó để đánh thức lương tâm của họ.

Trên con đường tu luyện của mình, tôi đã có rất nhiều câu chuyện. Dưới sự bảo hộ từ bi tuyệt vời của Sư phụ, tôi đã vượt qua hết ma nạn này đến thử thách khác trong khi chứng thực Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/20/411994.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/24/188967.html

Đăng ngày 04-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share