Bài viết của một học viên Đại Pháp từ tỉnh An Hội

[MINH HUỆ 14-7-2006] Tôi là một công chức về hưu tại tỉnh An Hội. Tôi sức khoẻ kém và bị nhiều thứ bệnh như là ho lao, bệnh tim và ruột kinh niên v.v. Tôi đã dùng đến nhiều thứ thuốc Ta và Tây và một số thuốc bình dân nhưng sức khoẻ của tôi không tiến bộ. Không còn cách gì khác, tôi dùng đến Khí công và đã tham gia hơn mười loại Khí công. Tôi tập tất cả các môn khí công đó một cách chuyên cần và bền bỉ không ngơi, cả khi trời gió hay mưa. Nhưng tôi không nhận được một tiến bộ nào khả quan từ các môn tập đó. Nặng hơn hết cả, tôi cũng bị bệnh loãng xương và xương cốt của tôi yếu đến độ chúng có thể gãy rất dễ dàng. Tôi đã bị năm lần gãy xương, lần trầm trọng nhất là khi đùi trái của tôi bị gãy vào tháng bảy 1989. Nhà thương đã mổ và ghép vào đùi của tôi một miếng sắt không gỉ. Nhưng không may, một tai nạn đã xảy ra trong lúc giải phẫu. Kết quả là xương đùi của tôi bị gãy và ngắn đi, nên chân của tôi bị 3 phân ngắn hơn trước. Tôi không bình phục từ vụ gãy và phải nằm liệt giường hơn tám tháng trước khi có thể bước đi với hai cái cây gậy và sự giúp đỡ của những người khác. Tôi phải dùng gậy để mới có thể bước đi cho đến 1993.

Dù tôi bị đau càng lúc càng nhiều vì những chứng bệnh đó, tôi tham gia các khoá học Pháp Luân Công của Sư phụ tại Hợp Phi vào tháng mười một 1993, sau gần bốn năm sau vụ mổ. Đến ngày thứ năm của khoá dạy, một ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên trong cuộc đời tôi, một điều mầu nhiệm đã xảy ra và tôi liệng đi hai cây gậy mà tôi đã nương tựa trên 4 năm. Sau đấy, cái chân gãy của tôi được bình phục dần dần và, đồng thời, tôi bắt đầu bình phục khỏi các bệnh kinh niên của tôi mà không cần đến một thứ thuốc men nào.

Lúc bấy giờ tôi đang làm việc trên một số vấn đề tài chính trong Hội Khí công. Ngày hôm đó, tôi đi đến nơi lưu trú của Sư phụ để nói chuyện với người phụ tá của Ngài. Sau khi tôi nói xong, người phụ tá thình lình hỏi tôi: “Tại sao ông còn dùng gậy vậy?” Trước khi tôi kịp trả lời, cô ta kêu tôi gấp bỏ hai cây gậy đi và kêu tôi ngồi xụp xuống và đứng dậy. Tôi ngồi xụp xuống và sau đó cố đứng dậy với một cái gì đó đỡ tôi, nhưng cô ta không cho phép tôi làm như vậy. Tôi rất lo lắng. Tôi nghĩ sẽ rất khó khăn mới đứng dậy được sau một lúc lâu ngồi xụp xuống, cả cho những đôi chân khoẻ mạnh và tôi phải đứng dậy ngay. Sau đó tôi đứng dậy với rất nhiều cố gắng. Sau đó, cô thúc tôi bước đi nhanh và chạy trong hành lang, đi lên thang lầu và sau đó ngồi và đứng dậy.

Tôi rất hứng khởi khi tôi làm tất cả những điều mà cô ta kêu tôi làm, điều mà tôi không bao giờ dám tưởng tượng là tôi có thể làm được trong quá khứ. Sau đó tôi nói lời cám ơn cô ta. Cô ta nói: “Tại sao cám ơn tôi? Chính Sư phụ Lý đã chữa trị cho ông.” Nghe đến những lời đó tôi nhớ lại là Sư phụ đã nhìn chăm chú tôi trong một lúc khi tôi đi đến để nói về công việc, nhưng tôi không bao giờ ngờ rằng Sư phụ đã lấy đi từ tận gốc các bệnh tật của tôi ngay lúc đó .

Sư phụ đã giảng trong Giảng Pháp tại thành phố Los Angeles:
”Nhiều học viên nhìn thấy trước đây rằng khi tôi chữa bệnh cho người thường, tôi không cần dơ một ngón tay lên. Tôi chỉ nhìn người ấy là họ đã được lành bệnh. Khi tôi nhìn họ, tôi đang phát ra một thứ; tôi có thể phát ra những công năng từ bất cứ nơi nào của cơ thể tôi. Các bệnh của họ sẽ được lành ngay tức khắc tại chỗ khi tôi phát ra những thứ ấy.”

Lời giảng Pháp này đã biểu hiện trên tôi. Kể từ đó đến nay tôi đã quẳng đi các cây gậy của tôi và tất cả những bệnh tật kinh niên của tôi đã mất mà không cần một viên thuốc nào.

Tôi bây giờ là một bà cụ 78 tuổi đầy đủ sức khoẻ và có thể đi đứng tự do thoải mái. Đó là Sư phụ từ bi đã cứu độ tôi, mà đối với Ngài tôi không tìm được lời để diễn tả sự kính trọng và biết ơn của tôi.

Thật là một vinh hạnh lớn cho tôi được trở thành một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Trong mười năm tu luyện của tôi, dưới sự chăm sóc từ bi của Sư phụ, tôi đã kiên trì trong học Pháp, phát chính niệm, và làm sáng tỏ sự thật. Nhưng tôi không tinh tấn đủ. Chính Pháp không còn lâu, vì vậy tôi phải biết quí trọng cơ duyên với Đại Pháp bằng cách tinh tấn kiên trì và chân chính đi trên con đường trở về.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/7/14/132961.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/8/10/76590.html

Đăng ngày: 14-8-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share