Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 24-08-2020] Tôi là một đệ tử Đại Pháp sinh vào những năm 1990 và hiện đang theo học Tiến sĩ ở Trung Quốc. Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp từ khi còn học cấp hai.

Là một người tu luyện, tôi đã thực hành theo những lời dạy trong cuốn Chuyển Pháp Luân để loại bỏ các chấp trước, đề cao tâm tính và đối chiếu bản thân với tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn. Đại Pháp đã triển hiện rất nhiều điều kỳ diệu trong cuộc sống của tôi.

Diệt trừ tâm sắc dục; phủ định an bài của cựu thế lực

Tôi bắt đầu đọc tiểu thuyết và xem phim truyền hình từ năm lớp sáu. Đại học hóa ra lại là một môi trường xã hội không hề lành mạnh, việc xem nhiều phim hoạt hình, phim truyền hình dài tập, phim điện ảnh và đọc các cuốn tiểu thuyết đã khiến tôi nảy sinh nhiều tâm sắc dục.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi nhận ra sắc dục là một tâm rất dơ bẩn và cũng là chấp trước cơ bản mà một học viên phải loại bỏ. Sau khi nhận ra tác hại của tâm sắc dục, tôi bắt đầu phát chính niệm để loại bỏ nó.

Việc phát chính niệm đôi khi có kết quả tốt nhưng đôi khi không có tác dụng, và tôi chưa hoàn toàn loại bỏ được chấp trước này. Bước sang cao học kỳ thứ hai, bị ảnh hưởng bởi bạn cùng phòng, tôi bị thu hút bởi các chương trình truyền hình Hàn Quốc có nhiều nội dung bất hảo.

Sau một thời gian tôi đã bị nghiện xem những chương trình này. Tôi nóng lòng chờ xem khi có tập mới. Tôi thậm chí còn chểnh mảng trong học Pháp và việc học ở trường. Tôi biết đây chính là chấp trước vào sắc dục và tôi muốn thoát khỏi nó.

Do tâm trạng thất thường, tôi mất tự tin vào bản thân và không biết liệu mình có thể loại bỏ được dục vọng trong tu luyện hay không.

Sau đó, tôi đọc được một bài viết trên trang web Minh Huệ: “Thể ngộ và đề cao tâm tính trong khi chép Pháp.” Cũng giống như trong bài viết, tôi cũng nghĩ đến việc chép Pháp. Khi bắt đầu, tôi mới nhận thấy rằng mình đã bỏ sót rất nhiều điều khi đọc và nghe Pháp.

Sư phụ Lý đã giảng:

“…Trong khi tu luyện tại tầng thấp nhất, có một quá trình, chính là thân thể chư vị được hoàn toàn tịnh hoá cho đến triệt để; tất cả những gì không tốt tồn tại trong tư tưởng, quanh thân thể tồn tại trường nghiệp lực và những nhân tố làm thân thể không được khoẻ mạnh; toàn bộ những thứ ấy phải được thanh lý ra hết. Nếu chẳng thanh lý, mang theo thân thể nhơ nhớp, thân thể đen bẩn và tư tưởng dơ xấu như vậy, thử hỏi có thể đạt đến tu luyện lên cao tầng được không?” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi chép lại đoạn trên, cụm từ “tư tưởng dơ xấu” đã khiến tôi vô cùng xúc động. Tôi nhận ra rằng nếu những suy nghĩ bẩn thỉu của tôi không bị trừ bỏ, tôi không thể tu luyện lên tầng cao hơn.

Trong quá trình chép Pháp, những suy nghĩ liên quan đến sắc dục của tôi mờ dần và bắt đầu biến mất từng chút một, và tâm tôi trở nên thuần khiết hơn. Những chấp trước truy cầu an dật và lười biếng cũng dần dần suy yếu. Tôi cũng không còn bỏ lỡ thời gian phát chính niệm nữa.

Trước đây khi xem các chương trình truyền hình, tôi viện lý do là mình quá căng thẳng với việc học và cần thư giãn. Tuy nhiên việc xem những thứ này thực sự không làm tôi thư giãn chút nào.

Mà ngược lại, tôi thường nhớ tới các nội dung của chương trình giải trí khi tôi đang học Pháp và làm bài tập ở trường, điều này làm ảnh hưởng đến sự tập trung của tôi.

Thông qua việc học Pháp thường xuyên, tôi nhận ra rằng chấp trước sắc dục cũng giống như dùng ma túy: nếu bạn muốn dứt khỏi nó, trước tiên bạn phải cắt đứt nguồn gốc của nó.

Tôi quyết định ngừng xem TV cũng như đi xem phim ngoài rạp và đọc tiểu thuyết. Những thứ này do người thường làm ra và chứa rất nhiều nội dung bất hảo, bao gồm cả những vật chất xấu có thể được thêm vào tâm trí của tôi.

Vứt bỏ tâm tật đố và vượt qua tiêu trầm

Từ trước khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, Sư phụ đã quản tôi. Hồi còn học tiểu học, một hôm khi tôi đang đi xe đạp thì cửa của một chiếc xe tải lớn bị mở tung ra và tôi đâm vào nó. Tôi bị hất văng ra xa hơn một mét nhưng không hề bị thương.

Vào năm thứ hai ở trường trung học, Sư phụ đã khai mở trí tuệ cho tôi và từ một người có điểm số thấp nhất lớp thành người đứng đầu lớp. Ở trường đại học và cao học, điểm của tôi luôn thuộc nhóm cao nhất.

Khi học cao học, tôi đã tham gia nhiều cuộc thi và giành giải thưởng, công bố nhiều bài viết nghiên cứu và nhận được học bổng cấp quốc gia. Sau khi hoàn thành chương trình thạc sĩ, tôi đăng ký học lấy bằng Tiến sĩ ở một trường đại học có tiếng.

Trong năm thứ hai của chương trình Tiến sĩ, do tiến độ làm việc không đạt yêu cầu của đề án cũng như chậm công bố các bài nghiên cứu, tâm trạng của tôi trở nên tồi tệ hơn mỗi ngày. Vì định hướng đề án của tôi khác với định hướng của người hướng dẫn nên tôi không thể thảo luận với ông ấy.

Khi nhìn thấy các nghiên cứu sinh khác bắt đầu xuất bản các bài báo và các đề án của họ đang diễn ra suôn sẻ, áp lực trong tâm trí tôi tăng lên mà đề án nghiên cứu của tôi vẫn không có được tiến triển nào.

Đồng thời, sự can nhiễu của sắc dục lại nổi lên khiến tôi giảm lòng tin vào tu luyện; tâm trạng của tôi ngày càng tồi tệ hơn. Tôi bắt đầu ăn rất nhiều trong một thời gian dài và khóc trong ký túc xá mỗi ngày.

Do một thời gian dài ăn uống quá độ, tôi đã gặp vấn đề sức khỏe. Bụng tôi thường xuyên bị đau, và cân nặng tăng lên nhanh chóng, điều này chỉ khiến chứng trầm cảm của tôi càng trầm trọng hơn.

Tất cả những điều này đã tạo ra một vòng luẩn quẩn. Tôi biết tất cả việc này đều là bức hại của cựu thế lực vì chúng không muốn tôi tu thành.

Bởi vì chủ ý thức của tôi không thanh tỉnh, tôi không thể minh bạch được Pháp khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và tôi thường mất tập trung khi nghe các bài giảng Pháp.

Sự việc này diễn ra trong một năm. Tuy nhiên, ngay cả trong hoàn cảnh đó, Sư phụ vẫn không từ bỏ tôi. Vào đầu mùa Xuân năm nay, tôi nhận được kết quả thẩm duyệt của một trong những bài nghiên cứu của tôi và tôi cần phải chỉnh sửa. Cả ba người thẩm duyệt đều đánh giá thấp bài viết của tôi, họ cho rằng bài viết của tôi không có gì mới mẻ và không xứng đáng để xuất bản. Đây thực sự là đòn giáng kinh khủng và tôi đã khóc rất lâu. Kéo dài một tháng sau tôi mới sửa lại nó.

Nhưng trong khi tôi đang sửa bài, điều kỳ diệu đã xảy ra. Mặc dù yêu cầu của giám khảo rất khó giải đáp và tôi thậm chí còn không biết phải sửa cái gì, quá trình sửa bài lại diễn ra rất suôn sẻ.

Tôi thậm chí đã có thể gửi lại bài nghiên cứu trước thời hạn. Nhưng sau đó, bài của tôi đã được trả lại hai lần để sửa đổi thêm. Khi gửi lại bài lần thứ ba, tâm trạng của tôi lại rớt xuống. Tôi cảm thấy rằng những người chấm bài đang cố tình làm tôi bẽ mặt.

Tôi tức giận và phàn nàn chuyện này với mọi người, tôi không còn muốn học mà xem video và tin tức trong phòng mỗi ngày. Tôi muốn vượt qua trạng thái này và một lần nữa, tôi bắt đầu chép Pháp.

Khi đang chép Pháp, tôi chợt hiểu mình đã làm sai điều gì trong khoảng thời gian này. Sau khi bắt đầu chương trình học Tiến sĩ, tôi luôn cảm thấy thầy hướng dẫn mà tôi chọn không đủ giỏi để hỗ trợ tôi.

Khi thấy các bạn cùng lớp đã mua nhà mới, tôi phàn nàn về bố mẹ tôi rằng họ thật kém cỏi, rằng họ đã không đưa đủ tiền cho tôi,v.v.

Đây chính là tâm đố kỵ xen lẫn với tâm ngưỡng mộ những người có địa vị cao và muốn đi đường tắt.

Sau khi loại bỏ những ý nghĩ bất chính này và nhìn lại điều này một lần nữa, tôi nhận ra rằng cha mẹ, người hướng dẫn và thậm chí cả những vị giám khảo đó đều đang giúp tôi đề cao tâm tính của mình. Những lời phàn nàn của tôi về họ là do tôi đã không đủ tín tâm vào Sư phụ và Pháp. Tôi luôn muốn vươn lên hàng đầu bằng mọi giá.

Khi tôi thấy những người khác đã công bố nghiên cứu và các dự án khác của họ đang tiến triển, tôi đã tự trách mình và người hướng dẫn. Đó chính là tâm đố kỵ và kiêu ngạo.

Tôi thường nghĩ rằng tôi xứng đáng với những gì tốt nhất và rằng tôi tốt giỏi hơn tất cả những người khác. Từ khi còn nhỏ, do ảnh hưởng của môi trường sống, tôi thường hay ghen tỵ với người khác. Khi người khác hỏi tôi điều gì, tôi thường sợ họ sẽ biết nhiều hơn tôi, vì vậy tôi sẽ chọn cách không trả lời câu hỏi một cách trực tiếp hoặc nói với họ rằng tôi không biết câu trả lời.

Sư phụ đã giảng:

“Có một quy định, rằng trong tu luyện nếu người ta không vứt bỏ được tâm tật đố thì không đắc chính quả, tuyệt đối không đắc chính quả.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Bởi vậy, khi phát chính niệm, tôi tập trung vào việc loại bỏ tâm tật đố. Trong một đoạn thời gian, tôi nghĩ rằng tôi đã hoàn toàn trừ sạch nó vậy mà chỉ ngay sau đó tôi lại nhận ra tâm tật đố của mình vẫn còn đang bị giấu kín. Trước đây, tôi thường vượt trội hơn những người khác trong học tập nên tâm tật đố này không bị bộc lộ ra ngoài.

Khi thành tích của người khác vượt qua tôi, tôi mới bộc lộ tính đố kỵ, kiêu ngạo và có xu hướng coi thường người khác.

Khi nhớ lại trạng thái tu luyện thuở đầu của mình tôi thấy nó giống như Sư phụ đã giảng:

“Do vậy họ một đời tranh đấu ngược xuôi; cái tâm ấy bị tổn thương rất lớn, cảm thấy thật khổ, thật mệt, luôn bất bình trong tâm. Ăn không ngon, ngủ không yên, tâm ý nguội lạnh như tro tàn; khi về già, làm cho thân của mình thật tàn tạ, các thứ bệnh tật xuất hiện”. (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi tôi bắt đầu chép Pháp, phát chính niệm và tìm ra những chấp trước của mình như tâm sắc dục, tâm tật đố, tâm oán hận và ngạo mạn, chứng trầm cảm của tôi đã biến mất. Tôi cảm thấy nơi ngực mình nhẹ nhàng hẳn đi, và tôi đã có thể mỉm cười trở lại.

Trên đây là những thể ngộ cá nhân tại tầng thứ sở tại của tôi, nếu có chỗ nào không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ ra.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/24/在抄法中向内找-走出困境-409822.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/14/188242.html

Đăng ngày 31-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share