Bài viết bởi một học viên ở Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 28 – 10 – 2010] Có một người đàn ông tên gọi là Nhĩ Lương 48 tuổi sống ở làng của tôi . Anh ta bị bệnh tiểu đường tám năm rồi. Khi anh gặp tôi, anh nói với sự ngưỡng mộ, “Bác lúc nào trông cũng rất khỏe mạnh mặc dù đang trong độ tuổi bảy mươi. Bác đi nhanh như là một thanh niên vậy. Pháp Luân Công thực sự hiệu quả vậy sao?

Tôi nói, “Tôi đã không ốm đau gì kể từ khi tôi bắt đầu học Pháp Luân Đại Pháp năm 1996, và tôi không cần phải dùng bất kỳ loại thuốc nào. Cậu nên bắt đầu tập môn tập luyện này càng sớm càng tốt”.

Anh ấy không thể tự quyết định có tập hay không tập, vì tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Công trên các phương tiện truyền thông của ĐCSTQ. Tôi đã từ bỏ sau một vài lần và nghĩ, “Sinh mệnh của cậu là của cậu, và sau này cậu sẽ hiểu được những gì mà tôi nói”. Sau đó bệnh tình của anh ấy trở nên xấu hơn, và anh ấy đã tốn rất nhiều tiền để điều trị ở bệnh viện nhưng không chữa được.

Đúng như Sư Phụ đã nói trong Chuyển Pháp Luân,

“Họ nếu mắc bệnh thì đến bệnh viện để chữa; Tây Y chữa không khỏi thì đến Trung Y chữa; Trung Y chữa cũng không được, dùng phương thuốc gì cũng không khỏi, đến lúc này họ bèn nghĩ đến khí công. Họ đắn đo: ‘Mình thử vận may này xem, xem xem khí công rốt cuộc có chữa được bệnh này của mình hay không.’”

Anh Nhĩ Lương đã quyết định anh muốn thử vận may của mình và anh nói anh muốn tập Pháp Luân Công. Trước tiên tôi đề nghị anh ấy thoái ĐCSTQ và anh ấy đã đồng ý.

Tôi bảo anh ấy đọc sách Chuyển Pháp Luân, nhưng anh ấy không biết chữ. Vì vậy tôi đã mua một máy MP3 cho anh và để anh ấy nghe những bài giảng của Sư Phụ khi nào anh có thời gian. Tôi đưa cho anh ấy đĩa DVD hướng dẫn tập công và bảo anh đến gặp tôi nếu có gì không hiểu.

Sau hai tháng, anh ấy trông khá hơn. Một hôm anh ấy gặp tôi, anh ấy nói, “Sao bác không bảo cháu tập một môn tập luyện tốt như vậy sớm hơn?”. Tôi đáp, “Bác đã nói với cháu về môn tập luyện này cách đây lâu rồi, nhưng cháu sợ ĐCSTQ”. Anh ấy nói, “ĐCSTQ có thể cứu mạng cháu sao? Cháu mà biết Pháp Luân Đại Pháp tốt như vậy, thì cháu đã tập cách đây lâu rồi. Người ta sẽ không biết môn này tốt như thế nào cho đến khi người đó tập luyện. Bác thấy đấy, cháu chỉ học trong hai tháng, và bây giờ cháu trở nên tràn đầy sức sống như vậy. Cháu có thể làm việc ngoài đồng và không phải dùng thuốc nữa. Trước kia cháu phải tiêu tốn ít nhất mười hoặc hai mươi nghìn nhân dân tệ mỗi năm cho bệnh viện và họ không thể chữa được cho cháu. Sau khi chứng kiến những thay đổi ở cháu, cả nhà cháu đều muốn tập Pháp Luân Công”.

Anh ấy hỏi tôi để mua một cuốn Chuyển Pháp Luân nữa cho mình và nói anh sẽ bảo bọn trẻ nhà anh dạy anh đọc, và nói anh sẽ học thuộc cuốn sách.

Tôi nhận ra rằng chúng ta là những người tu luyện phải cứu nhiều người hơn nữa, để không để lại bất kỳ hối tiếc nào cho bản thân và cho những người khác.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/10/28/231590.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/11/12/121374.html
Đăng ngày 24– 11 – 2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share