Bài viết của Huệ Dung,học viên Đại Pháp ở thành phố Vũ Hán
[MINH HUỆ 20-09-2010] Tôi đắc Pháp vào năm 1993. Vào lúc đó tôi 14 tuổi và đang học ở trường Trung Học cơ sở. Khi tôi còn nhỏ, mắt tôi đã không được tốt; tôi bị cận thị. Tôi cũng bị chứng giảm sức nhìn và bị loạn thị. Khi tôi mười tuổi, bệnh tăng nhãn áp đã khởi phát. Khi bệnh phát tác, nó thường rất đau đến nỗi khiến tôi lăn lộn trên giường. Thị lực của tôi bị mờ. Mẹ tôi đã dẫn tôi đến mọi nơi để tìm cách điều trị nhưng tất cả đều không có tác dụng. Các bác sỹ nói khả năng chữa khỏi hoàn toàn bệnh này là rất thấp. Thậm chí nếu tôi đã phẫu thuật rồi vẫn có khả năng bị mù. Vào lúc đó, điều khiến tôi lo lắng nhất là liệu sáng hôm sau khi thức dậy, trước mắt tôi có phải là một màn tối đen hay không. Tôi luôn vật lộn với sự đau khổ và lo lắng này.
Tôi nghĩ rằng nếu có một cách có thể chữa lành bệnh cho tôi, tôi sẽ đáp ứng bất kỳ điều gì. Vào năm 1988, tất cả các loại lớp học khí công đã trở nên phổ biến ở xã hội Trung Quốc. Mẹ tôi dẫn tôi đến và chúng tôi học một số loại khí công. Bởi vì những môn tập này là những thứ dựa trên tầng chữa bệnh, nên nó không có hiệu quả gì. Sư Phụ Lý Hồng Chí đã tổ chức một lớp hội thảo khí công ở thành phố Vũ Hán vào năm 1993 và mẹ tôi đã may mắn được tham dự. Bà đã trở về và nói với tôi “Nó khác với các môn khí công khác”. Bởi vì tôi bận rộn với việc học của mình, tôi chỉ tham dự một bài giảng. Tôi ngồi khá xa Sư Phụ, tuy nhiên bầu không khí thật tuyệt vời và hòa ái, và hình ảnh từ bi của Sư Phụ đã khắc ghi trong tâm trí tôi. Kể từ đó, tôi đã bắt đầu bước trên con đường tu luyện Đại Pháp.
Tu luyện bản thân và tin tưởng vào Đại Pháp
Sau khi tôi đắc Pháp, tôi cùng mẹ đến điểm luyện công mỗi ngày để học Pháp, tập công, và chia sẻ kinh nghiệm với các học viên khác. Sau khi tôi tu luyện một thời gian, đôi mắt tôi bắt đầu có biểu hiện tiêu trừ nghiệp lực. Mắt tôi bị đỏ và sưng phồng lên và đau nhức dữ dội. Sư Phụ giảng:
“Chúng tôi đều moi nó lên, đều đẩy nó hẳn ra, gỡ bỏ nó ra từ gốc rễ. Như vậy, có thể chư vị cảm thấy như bệnh cũ tái phát; đó là tống khứ nghiệp từ căn bản, vậy nên chư vị sẽ có phản ứng; có người có phản ứng cục bộ, chỗ này khó chịu, chỗ kia khó chịu, đủ loại khó chịu, đều sẽ xảy đến, [tất cả] đều là bình thường” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi không quan tâm đến điều đó. Tôi vẫn kiên trì đến điểm luyện công mỗi ngày và học Pháp tốt. Dần dần, nghiệp bệnh đã được loại trừ. Bệnh tăng nhãn áp cũng đã được chữa khỏi hoàn toàn.
Niềm tin kiên định vào Đại Pháp trong cuộc bức hại
Vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, đột nhiên, chiến dịch vu khống tà ác của ĐCSTQ nằm ngoài dự đoán đã khiến cho tôi nổi lên mối nghi ngờ đối với Đại Pháp. Nhưng khi tôi bình tâm nghĩ về điều này: Đại Pháp tu Chân – Thiện – Nhẫn; Đại Pháp đã cứu nhiều người bị bệnh nặng; Đại Pháp loại trừ nghiệp bệnh cho tôi và mẹ. Đại Pháp không thể như tà Đảng Trung Cộng đã mô tả được. Tôi tin tưởng vững chắc vào Đại Pháp và không chấp nhận cuộc bức hại.
Mẹ tôi đi đến Bắc Kinh để kháng nghị. Ban đầu, tôi cũng muốn đi theo. Bởi vì tôi còn trẻ nên mẹ tôi lo lắng rằng tôi có thể gây trở ngại cho mẹ và mẹ đã không dẫn tôi theo. Sau khi mẹ tôi rời đi, tôi rất lo lắng cho mẹ.
Ba ngày sau, tôi nhận được điện thoại của mẹ tôi. Bà thực sự trở về an toàn. Bà kể với tôi về trải nghiệm kháng nghị của bà. Khi họ lần đầu tiên đến Bắc Kinh, cảnh sát ở khắp mọi nơi. Các học viên giơ biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” ở cầu Vàng. Và họ luôn hô lớn:“Pháp Luân Đại Pháp hảo!” “Trả lại sự trong sạch cho Sư Phụ”, “Tu luyện là vô tội”. Cảnh sát mặc thường phục tóm lấy biểu ngữ, và đưa họ đến đồn cảnh sát ở Thiên An Môn. Tại đồn cảnh sát, một viên cảnh sát hung dữ chừng 20 tuổi , đã đánh họ bằng gậy. Các học viên can đảm nói với ông ta “Ông không thể đối xử với những người tu hòa ái như vậy được. Chúng tôi không có tội. Thiện giả thiện báo, ác giả ác báo.” Viên cảnh sát trả lời “Đơn giản là tôi không tin rằng Thượng đế sẽ mang lại quả báo”. Sau khi ông ta nói, ông ấy đi về văn phòng của mình. Mẹ tôi và những người khác đọc to “Luận ngữ” và các bài Hồng Ngâm. Họ không hề sợ hãi chút nào; họ đã thật sự buông bỏ sinh tử. Trong vòng 5 phút, cảnh sát quay trở lại. Ông ta dùng cả hai tay để đỡ đầu và xin lỗi họ. Ông ấy nói: “Khi tôi mới vừa đến văn phòng, đầu của tôi bị đau dữ dội, gần như nổ tung ra. Tôi đã không đúng với các vị rồi. Tôi đã sai rồi. Nhanh lên, các vị có thể làm đầu tôi trở lại bình thường chứ” Khi các học viên bước ra khỏi đồn cảnh sát, họ đã hiểu rằng đó là chính niệm và chính hành của họ đã loại bỏ các yếu tố tà ác can nhiễu ở không gian khác. Đó cũng là Sư Phụ đã bảo hộ giúp họ thoát khỏi hang ổ tà ác. Đây thật sự là:
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”
(“Sư đồ ân” hồng ngâm II)
Trợ Sư Chính Pháp
Ban đầu, tôi và mẹ thường đến các chung cư gần đó để phân phát tài liệu. Sau đó, chúng tôi làm sáng tỏ sự thật cho mọi người mặt đối mặt. Là một người trẻ tuổi, tôi thường xét đến thể diện của mình. Tôi luôn lo lắng rằng nếu tôi kể với người khác về Pháp Luân Công, họ sẽ nhìn tôi một cách kỳ dị và từ chối tôi. Thông qua việc học Pháp và đọc các bài chia sẻ trên web Minh Huệ, tôi hiểu rằng tôi rất may mắn được trở thành đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Nếu tôi không chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh như Sư Phụ đã chỉ đạo chúng ta, thì tôi đã không hoàn thành thệ nguyện của mình. Bây giờ tôi vẫn còn cơ hội để cứu độ những người có tiền duyên với tôi. Vì vậy, hàng ngày, trước khi tôi ra khỏi cửa, tôi luôn nghĩ “Hôm nay tôi sẽ gặp người có quan hệ tiền duyên để đắc Pháp; tôi phải giảng thanh chân tướng cho họ”, Khi tôi đang đọc sách ở trong thư viện; có một cô gái ngồi kế bên tôi, tôi cảm thấy lúng túng khi làm phiền cô ấy bởi vì cô ấy đang đọc rất nghiêm túc. Nhưng tôi muốn cứu cô ấy. Ngay lúc đó, con trai của tôi đi qua, cô ấy ngước mắt nhìn con trai tôi. Cô ấy hỏi tôi cháu trai bao nhiêu tuổi, đã bắt đầu đi học chưa… Chúng tôi chính thức bắt đầu nói chuyện một cách thân mật với nhau. Khi chúng tôi nói chuyện, tôi bắt đầu làm sáng tỏ sự thật về Pháp Luân Công với cô ấy. Sau khi cô ấy hiểu ra sự thật, cô ấy đồng ý thoái Đảng ngay tức khắc. Tôi nhận thấy rất sâu sắc rằng nếu bạn có tâm cứu độ người khác, Sư Phụ sẽ tạo ra cơ hội cho bạn.
Kỳ thực, tôi muốn ghi lại những hiểu biết về sự tu luyện của mình trong một thời gian dài. Lý do là tôi cảm thấy thực sự xấu hổ khi so sánh chính mình với các đệ tử Đại Pháp đã làm cực kỳ tốt. Tuy nhiên, lý do tôi viết bài này là để động viên các đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi đắc Pháp trước năm 1999 như tôi. Đừng để công việc, gia đình và con cái cản trở bạn. Bạn nên quay trở lại với Đại Pháp, và cố gắng làm tốt 3 việc.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/9/20/229901.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/10/5/120435.html
Đăng ngày: 17-10-2010: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản