[Trung tâm thông tin Pháp Luân Đại Pháp]
[MINH HUỆ 07-07-2010]
Chúng tôi tin rằng, khi sự thật về cuộc bức hại Pháp Luân Công ở Trung Quốc bị phơi bày toàn bộ, cuộc bức hại sẽ chấm dứt, bởi một lẽ đơn giản là thế giới không thể nào dung thứ nó được. Việc những nhà lãnh đạo của cộng sản Trung Quốc đã đi xa tới mức này trong việc che đậy, giấu giếm những hành động của họ kể từ năm 1999 cho thấy rằng họ cũng tin vào điều này.
Hướng tới sự chấm dứt cuộc đàn áp này, dưới đây là một loạt bài được xây dựng để vạch trần và sử ký lại một cách toàn diện hơn nữa về mọi phương diện của cuộc bức hại Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Xin mời quý đọc giả cùng chúng tôi trong tháng này hàng ngày cùng kiểm chứng lại thêm những bài biên lại tội ác chống lại nhân loại mà Đảng cộng sản Trung Quốc đã gây ra trong hơn 11 năm bức hại Pháp Luân Công vừa qua. Các bài báo trước đó ở trong loạt phóng sự này:
“Khái quát về cuộc bức hại” (https://en.minghui.org/html/articles/2010/7/1/118272.html)
“Những câu hỏi thường gặp về cuộc bức hại” (https://en.minghui.org/html/articles/2010/7/2/118294.html)
“Mốc thời gian của cuộc bức hại”(https://en.minghui.org/html/articles/2010/7/3/118302.html)
“Cuộc bức hại: Nguồn gốc” (https://en.minghui.org/html/articles/2010/7/4/118331.html)
“Cuộc bức hại: Sự giết chóc”: https://en.minghui.org/html/articles/2010/7/5/118357.html
“Cuộc bức hại: Những cá nhân then chốt”: (https://en.minghui.org/html/articles/2010/7/5/118351.html)
“Thu hoạch nội tạng”: (https://en.minghui.org/html/articles/2010/7/6/118389.html)
“Thế Vận Hội Bắc Kinh và Pháp Luân Công (https://en.minghui.org/html/articles/2010/7/6/118388.html)
“Hệ thống lôi kéo ” (https://en.minghui.org/html/articles/2010/7/4/118326.html)
– – – – – –
Từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) ngăn cấm Pháp Luân Công ở Trung Quốc vào năm 1999, chính quyền Trung Quốc đã tận dụng nhiều loại bộ máy khác nhau trong nỗ lực ép buộc học viên từ bỏ đức tin của họ và cuối cùng là xóa bỏ nhóm tập này. Những cách thức đó bao gồm từ việc tra tấn dã man và lạm dụng tình dục, đến việc dọa dẫm và sách nhiễu gia đình các học viên, thậm chí thành lập một lực lượng đặc nhiệm nằm ngoài vòng pháp luật trên toàn quốc để thực hiện chính sách “nhổ tận gốc”.
Tra tấn trong lúc giam giữ đã lấy đi mạng sống của hàng nghìn học viên Pháp Luân Công kể từ khi ĐCSTQ bắt đầu đàn áp những người theo môn tập rèn luyện tinh thần này vào năm 1999.
Khi nhiều trường hợp tra tấn là tư liệu hàng năm của hầu hết các nước trên thế giới, các học viên Pháp Luân Công có lẽ là đại diện cho nhóm bị tra tấn lớn nhất. Trong báo cáo đặc biệt của Liên Hợp Quốc về tra tấn vào năm 2006, lấy ví dụ, 2/3 các trường hợp bị tra tấn được xác nhận ở Trung Quốc đều là học viên Pháp Luân Công.
Các tổ chức nhân quyền đã cung cấp tư liệu của hơn 38.000 trường hợp học viên Pháp Luân Công bị ngược đãi nghiêm trọng hoặc bị tra tấn. Hơn 3.000 học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc được xác nhận là đã chết, phần lớn do bị tra tấn.
Được sử dụng trong nhiều thập kỉ bởi công an ĐCSTQ nhằm bóp nặn lời thú tội từ những người bị nghi ngờ và các mục tiêu của nhiều cuộc vận động chính trị, hiện giờ tra tấn được sử dụng để chống lại Pháp Luân Công, buộc học viên phải từ bỏ niềm tin của họ. Tra tấn về cả thể xác lẫn tinh thần đều được sử dụng (sau đó được giải quyết trong phiên tẩy não), dù cách biệt giữa hai cách thức đó không thực sự rõ ràng.
Cách thức kết hợp giữa tra tấn về thể xác và tinh thần có thể được tìm thấy ở một đoạn trích ngắn dưới đây từ tờ Bưu điện Washington, miêu tả vô số thử thách điển hình mà học viên Pháp Luân Công phải đối mặt:
“Tại một đồn công an ở phía tây Bắc Kinh, ông Âu Dương bị lột quần áo và bị thẩm vấn trong năm tiếng” Nếu tôi trả lời sai, nghĩa là tôi đã không nói “Vâng”, họ đã sốc điện tôi bằng dùi cui điện.” Ông nói. Sau đó, ông bị đưa đến một trại lao động ở ngoại ô phía tây Bắc Kinh. Ở đó, lính canh đã ra lệnh cho ông đứng úp mặt vào tường. Nếu ông cử động, họ sẽ sốc điện ông. Nếu ông ngồi sụp xuống vì mệt mỏi, họ sẽ sốc điện ông. Mỗi buổi sáng, ông có năm phút để ăn và đi vệ sinh cá nhân. “Nếu tôi không đi vệ sinh vào lúc đó, tôi sẽ phải đi vệ sinh ở trong quần của tôi.” Ông nói “và họ sẽ sốc điện tôi vì điều đó.” Vào ngày thứ Sáu, ông Âu nói, ông không thể nhìn thẳng từ mặt tới một điểm cách ba inches (7.62 cm) ở trên tường. Hai đầu gối của ông bị biến dạng, bị xúi giục đánh đập và sốc điện. Ông đã nhượng bộ theo yêu cầu của lính canh.
“Trong ba ngày tiếp theo, ông Âu đã tuyên bố từ bỏ các bài giảng của [Pháp Luân Công], hét vào tường. Lính canh đã tiếp tục sốc điện khắp người và người ông thường xuyên bị bẩn. Cuối cùng, vào ngày thứ 10, lời từ bỏ của ông Âu được cho là đủ thành thật. Ông được đưa đến trước một nhóm học viên Pháp Luân Công bị giam và phải từ bỏ môn tập một lần nữa trước máy thu hình. Ông Âu rời nhà tù và gia nhập nhiều lớp tẩy não. Hai mươi ngày sau khi tranh luận về Pháp Luân Công 16 giờ một ngày, ông “đã tốt nghiệp”.
(John Pomfret và Philip P. Pan, ngày 5 tháng 8 năm 2001, xin xem báo cáo chi tiết tại: https://faluninfo.net/article/566/)
Nhiều nhà hoạt động nhân quyền đã thu thập được hơn 100 cách thức tra tấn thể xác được sử dụng để chống lại Pháp Luân Công. Dưới đây là một vài ví dụ về những cách thức đó. Những ví dụ cụ thể có thể được tìm thấy ở phần mục lục bên phải.
Đánh đập: Các học viên Pháp Luân Công bị cảnh sát giam cầm thường bị đánh dã man, đôi khi bị đánh đến chết. Sử dụng những công cụ để đánh đập đã được đưa ra trong nhiều vụ án được biết đến như: các gậy gỗ, thanh thép hay sắt, que sắt, que gỗ, gậy cao su, dùi cui điện, tấm ván gỗ, các khóa dây bằng thép, roi mây, roi bằng dây điện và roi bằng dây thừng.
Đâm ghim: Các đầu ngón tay bị đâm bằng đinh ghim và tăm tre, và còn bị đóng vào dưới các móng tay. Trong nhiều trường hợp, tra tấn còn làm bật các móng tay của học viên. Ngực của nhiều học viên nữ còn bị đâm bằng những dây sắc nhọn.
Bức thực: Bức thực là một hình thức tra tấn thường được dùng cho Pháp Luân Công, và nó là nguyên nhân gây cái chết của gần 10% số học viên đã qua đời được biết đến. Bức thực thường được thực hiện bởi viên chức ở trại lao động mà không được đào tạo y tế, hoặc bởi tù nhân hình sự, những người bị ép buộc phải hỗ trợ. Những ống nhựa không hợp vệ sinh được nhét vào mũi của học viên rồi đi xuống dạ dày, thường gây vỡ hay tổn thương mô; đôi khi ống nhựa lại đâm vào phổi. Người bị giam thường được cho ăn các chất kích thích như nước muối có nồng độ cao, dầu hạt tiêu cay, nước sôi, chất tẩy rửa, hoặc ngay cả phân người.
Ngày 2 tháng 6 năm 2001, ba lính canh trại lao động đã cố buộc ông Tan Yongji (ở trên) kí vào một “tuyên bố hối cải” từ bỏ Pháp Luân Công. Khi ông từ chối, lính canh đã trói ông vào một cái cột, nung một thanh sắt ở trong lò cho đến khi nó chuyển thành màu đỏ, và bắt đầu ấn thanh sắt vào hai chân của ông Tan. Ông Tan đã bị đau đến mức ông không thể kiểm soát được chức năng của ruột và bàng quang. Lính canh đã ấn thanh sắt vào hai chân ông 13 lần, ấn đều đặn vào thịt của ông, và hỏi ông suốt thời gian đó, liệu ông có từ bỏ niềm tin vào Pháp Luân Công hay không.
Gây bỏng bằng nhiều thanh sắt nóng: Hàng trăm học viên đã tố giác họ bị làm bỏng bằng thuốc lá, bật lửa, lửa, sắt, hay các thanh sắt.
“Hầm nước”: Ở trong “hầm nước”, người bị giam trải qua nhiều ngày trong bóng tối, ở trong một cái lồng và bị nhúng chìm dưới nước sâu. Nước thường được đổ vào từ nhiều đường ống thoát nước. Nhiều tù nhân đã chết trong điều kiện như vậy, trong khi những người khác bị mất trí do bị tra tấn như vậy.
Bị sốc điện bằng dùi cui có điện thế cao: Dùi cui điện có điện thế cao thường được dùng để sốc điện học viên ở nhiều vùng nhạy cảm như bên trong miệng, đỉnh đầu, ngực, bộ phận sinh dục, phần mông, hai bắp đùi, v..v.. Nhiều dùi cui điện thường được dùng đồng thời để chích vào nhiều vùng khác nhau trên cơ thể. Các nạn nhân nói rằng họ ngửi thấy mùi da thịt cháy lan trong không khí trong khi bị tra tấn.
Nguồn: https://faluninfo.net/print/252/
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/7/7/118409.html
Đăng ngày 29-09-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.