Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 31-05-2020] Tôi đã sản xuất các tài liệu chân tướng Pháp Luân Đại Pháp trong 18 năm qua. Tại đây, tôi muốn chia sẻ cách mà các học viên Đại Pháp trong địa khu chúng tôi đã phối hợp như một chỉnh thể trong bối cảnh hoành hành của virus Trung Cộng (viêm phổi Vũ Hán).
Phân phát các tài liệu chân tướng trước khi các khu dân cư đóng cửa
Vào ngày thứ hai của Tết Nguyên đán, vợ chồng tôi chạy xe máy về quê và thuyết phục một số người làm tam thoái (thoái Đảng, Đoàn, Đội). Chúng tôi quay về nhà cùng ngày. Lúc đó, lệnh phong tỏa đường phố đã bắt đầu.
Ngày thứ ba của năm mới, một học viên gặp tôi và nói: “Minh Huệ Net đã đăng tải các bài viết về đại dịch. Hãy dùng những bài viết đó làm tài liệu chân tướng để đi cứu người.”
Trước Tết, tôi đã mua sẵn năm thùng giấy, nên tôi trả lời: “Tôi biết rồi. Hãy dùng hai thùng giấy nhé.” Tôi in các bài “Người không sợ đại dịch”, “Kẻ thù của bệnh tật, bệnh dịch, và thảm họa,” và một số bài khác. Chúng tôi nhanh chóng phân phát hai thùng tài liệu chân tướng.
Sau đó, chúng tôi dùng thêm hai thùng giấy nữa, và các học viên trong huyện chúng tôi phối hợp cùng nhau để phân phát những tài liệu này. Một vài ngày trước khi các khu dân cư đóng cửa, tôi chỉ còn lại một thùng giấy. Tuy nhiên, một học viên khác đã in ba thùng tài liệu chân tướng, nên tổng số tài liệu chúng tôi có là gần 16.000 tờ rơi. Một số học viên nhận được phản hồi tích cực từ người nhận, chẳng hạn: “Tôi đã đọc tất cả tài liệu mà các bạn gửi.”
Chúng tôi chỉ còn lại một thùng giấy trong khi các trung tâm mua sắm và cửa hàng đều đã đóng cửa. Tôi tự hỏi mình nên làm gì. Sau đó các khu dân cư lần lượt đóng cửa. Nên các thùng giấy chúng tôi mua là vừa đủ. Cảm tạ Sư phụ!
Huyện của chúng tôi tương đối nhỏ. Trong vài năm qua, chúng tôi đã phát chính niệm cùng nhau vào mỗi chiều Chủ nhật. Vào lúc 2 giờ, 3 giờ, và 4 giờ chiều, chúng tôi sẽ phát chính niệm trong vòng nửa tiếng, sau đó chia sẻ thể ngộ và kinh nghiệm trong nửa tiếng còn lại. Chúng tôi có hai nhóm, mỗi nhóm có hơn 20 học viên, và điều này giúp tôi học hỏi lẫn nhau.
Giải cứu học viên
Một vài ngày trước Tết Nguyên đán, trong khi chúng tôi đang phát các tài liệu chân tướng tại một hội chợ, thì một học viên bảo tôi: “Cảnh sát đang bao vây Adam.” Chúng tôi đi tìm anh ấy nhưng không thấy. Tôi nghĩ Adam có thể đã bị bắt nên tôi chạy xe đạp điện đến nhà anh ấy. Tôi chưa từng đến đó trước đây và không quen biết gia đình Adam, nhưng tôi biết các sách Đại Pháp trong nhà anh ấy cần phải được chuyển đi.
Nhờ Sư phụ gia trì, tôi đã tìm được nhà học viên này và nhìn thấy con gái của anh đang quét dọn ngoài sân. Tôi nói với cháu: “Cô được người ta chỉ đây là nhà của Adam.” Sau khi giải thích tình huống, tôi bọc các cuốn sách lại, sau đó đem các cuốn sách này và một số tài liệu chân tướng đến nhà một học viên lân cận.
Chúng tôi tìm Adam khắp nơi và cuối cùng cùng tìm thấy anh ấy vào buổi chiều tại đồn cảnh sát. Một học viên khác tên Bill, cũng bị bắt giữ.
Chúng tôi phát chính niệm cùng nhau trong lúc vợ của Bill đến đồn cảnh sát yêu cầu thả chồng cô ra ngay lập tức. Bill đã được về nhà vào tối hôm đó.
Vào lúc 8 hoặc 9 giờ tối hôm đó, gia đình Adam vẫn chưa đến đồn cảnh sát. Chúng tôi bàn bạc xem nên làm gì. Một học viên đề nghị chúng tôi nên đến đó. Quả là một ý kiến hay. Bốn học viên đến đồn cảnh sát và yêu cầu thả Adam. Tuy nhiên, cảnh sát không thả anh ấy và các học viên về nhà sau 11 giờ đêm hôm đó.
Sáng sớm hôm sau, các học viên lại đến đồn cảnh sát để phát chính niệm cự ly gần. Adam bị chuyển đến trại tạm giam, nhưng các học viên không bỏ cuộc. Họ đến trại tạm giam để phát chính niệm. Khoảng bốn giờ chiều hôm đó, Adam đã được thả.
Một học viên khác tên Clare, đã bị phát hiện trong camera giám sát đang phát các tài liệu chân tướng trong một khu dân cư. Cô ấy bị bắt và đưa đến đồn cảnh sát. Chúng tôi đến đồn cảnh sát ngay lập tức và phát chính niệm cự ly gần. Con trai của Clare đang đợi mẹ tại đồn cảnh sát và thỉnh thoảng ra nói chuyện với chúng tôi. Chúng tôi động viên cháu không nên sợ và nói rằng Clare không làm điều gì sai. Tất cả mọi người, ngoại trừ Clare, về nhà vào 11:30 tối hôm đó.
Ngày hôm sau, chúng tôi lại đến đồn cảnh sát. Cảnh sát quay hình chúng tôi, nhưng không ai trong chúng tôi sợ hãi. Chiều hôm đó, con trai của Clare từ trong đồn cảnh sát đi ra và nói với chúng tôi: “Cảnh sát đã quyết định tạm giam mẹ cháu hai tuần.” Nhưng tất cả chúng tôi đều đồng ý rằng những gì cảnh sát nói không được tính, và nửa tiếng sau, Clare đã bước ra khỏi đồn cảnh sát. Cảm tạ Sư phụ!
Vẫn còn một vài trường hợp tương tự như thế đã xảy ra. Tôi nhận ra chỉnh thể các học viên là có uy lực. Miễn là các học viên Đại Pháp phối hợp với nhau, hình thành chỉnh thể và có chính niệm mạnh mẽ thì Sư phụ sẽ trợ giúp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/31/407081.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/9/186258.html
Đăng ngày 04-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.