[MINH HUỆ 22-1-2006] Tôi tên là Cù Văn Đình. Tôi 52 tuổi, là một nông dân. Tôi không bao giờ được đi đến trường. Tôi sống tại thành phố Đông Thành Phường, Trác Châu, tỉnh Hà Bắc. Đồng tu Đại Pháp Lưu Quý Chi và Hàn Ngọc Chi bị cảnh sát Hà Bắc hãm hiếp không bao lâu. Tôi ở cùng làng với Lưu Quý Chi và Hàn Ngọc Chi. Tôi cũng đồng thời bị giam ở trạm cảnh sát khi đó. Tôi cũng là một nhân chứng. Vì khủng bố, tôi không thể trở về nhà bây giờ đây.

Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi sống theo những nguyên lý ‘Chân, Thiện, Nhẫn’. Tại sao chế độ họ Giang không cho phép chúng tôi tập luyện Pháp Luân Công? Ngày 24 tháng 11 năm 2005, Tống Tiểu Bân và những người khác cùng với sở cảnh sát Đông Thành Phường đi bắt chúng tôi và phạt tiền chúng tôi. Họ làm điều đó mà không có mệnh lệnh nào của cấp trên. Nhưng điều mà tôi không hiểu là sau khi Lưu Quý Chi và Hàn Ngọc Chi bị hãm hiếp và chuyện xấu hổ của sở cảnh sát bị phơi bày, tại sao không có cấp trên nào mà đưa Hà Tuyết Kiện và những kẻ tà ác ra pháp luật? Thay vì vậy, họ dùng mười ngàn đồng nhân dân tệ để đi bắt chúng tôi! Thiện và ác sẽ có quả báo. Đó là một nguyên lý của trời. Tôi hy vọng mọi người có thể hiểu sự thật Pháp Luân Công là gì và không còn phạm tội trong việc khủng bố Pháp Luân Công.

Hôm nay tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm của tôi từ khi tôi bắt đầu tập luyện. Chúng tôi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp và tin nơi nguyên lý ‘Chân Thiện Nhẫn’. Không có gì sai với điều này. Tôi hiểu rõ như vậy.

Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi bị khổ vì nhiều chứng bệnh, nhất là bệnh viêm họng và lệch cột xương sống. Sáu tháng trước khi tôi đắc được Đại Pháp, tôi bị bại liệt. Chúng tôi phải tốn hơn 1, 000 đồng nhân dân tệ trên tiền thuốc mỗi tháng. Gần như tất cả tiền mà chồng tôi kiếm được đều chạy vào thuốc men của tôi. Tôi không khoẻ mạnh và cũng có tính nóng nảy. Trong gia đình tôi luôn cãi vã. Tôi cảm thấy đời sống không có ý nghĩa gì. Do vì sự đau khổ vật chất và tinh thần, tôi cố tự vận nhiều lần. Khi tôi bị đau khổ nhiều như vậy, mỗi giây phút tôi đều nghĩ đến tự vẫn. Tôi nói với chồng tôi, “Hãy để cho tôi chết.” Chồng tôi van xin tôi, “Em không thể chết. Các con nhỏ cần có mẹ.” Vì vậy tôi đã sống một cuộc đời rất khốn khổ.

Một ngày kia, chồng tôi gặp học viên Đại Pháp Lưu Quý Chi. Lưu Quý Chi nói với chồng tôi, “Hãy để bà ta đi theo chúng tôi tập công. Nó miễn phí.” Chồng tôi nói, “Bà ta còn không thể cử động.” Nhưng bà ta nói, “Không thành vấn đề.” Chồng tôi về nói với tôi về điều đó. Tôi tức thời muốn đi ngay. Hai ngày sau, tôi quyết định đi đến nơi tập công. Tôi cảm thấy thật tốt. Tôi xin kể ra đây một câu chuyện nhỏ để chia sẻ. Khi tôi đến nơi đó và muốn nghe Sư phụ giảng, máy phát băng không chạy. Té ra là có một đồng tu bị đến trễ. Giây phút mà họ đến, cái máy phát băng bắt đầu chạy. Sư phụ nói một điều gì về người học viên đến trễ là trong tương lai phải đến sớm hơn; nếu không họ sẽ gây ảnh hưởng cho những người khác mà muốn nghe bài giảng. Tôi không bao giờ nghe lại được câu này, khi tôi nghe lại các bài giảng của Sư phụ. Lâu sau này, tôi hiểu ra rằng khi tôi bắt đầu nghe những lời giảng của Sư phụ, tôi đã trải qua nhiều điều mầu nhiệm.

Sư Phụ ban cho tôi một sinh mạng thứ hai. Đại Pháp đã cho tôi một mạng sống mới. Lúc đó trước khi tôi được nghe Pháp, tôi đã có quyết định đi mổ tại Bắc Kinh. Số tiền đặt cọc đòi hỏi là 6000 đồng nhân dân tệ. Nhưng chỉ hơn một tháng sau khi tôi nghe Pháp của Sư phụ, tôi có thể bước đi và trở nên khoẻ mạnh hơn. Tôi cũng có thể bắt đầu làm một số công việc nhà. Các con tôi cũng nói tôi không còn nổi nóng nữa. Gia đình tôi sống trong hài hoà.

Không bao lâu sau khi tôi đắc được Đại Pháp vào tháng 2 năm 1999, tôi có được một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi xem nó như kho tàng quí báu của tôi. Tôi không biết một chữ nào và không bao giờ được đi học. Tôi còn không có thể viết chữ tên của tôi. Tôi không thể đọc các sách của Sư phụ. Sau này, tôi nghe nói có một bà lớn tuổi ngoài 60 mà cũng không bao giờ được đi đến trường học, nhưng vì bà tin tưởng vững chắc nơi Đại pháp, bà có thể tự đọc được quyển sách. Tôi tự nghĩ, “Bà ta ngoài 60 tuổi và có thể đọc được quyển sách. Tôi cũng có thể làm điều đó!” Nhưng ngay lúc đó, cuộc khủng bố Pháp Luân Công bắt đầu. Từ đầu năm 2000, tôi cố học các chữ và bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân.

Nhưng tôi không có trí nhớ nhiều. Tôi rất khó khăn để nhớ các chữ. Vì vậy tôi khóc, ôm quyển Chuyển Pháp Luân vào trong lòng. Sau đó, một sự mầu nhiệm xảy ra. Khi tôi lại mở quyển sách ra, tôi có thể nhìn ra tất cả các mặt chữ mà con gái và con trai tôi đã dạy tôi. Tôi rất xúc động. Sau đó, con trai tôi cố thử tôi để chắc rằng tôi có thể nhớ hết các chữ mà tôi đã học qua.

Dễ dàng như vậy đó, tôi có thể đọc càng nhiều chữ hơn mỗi ngày. Các chữ mà tôi học ở một chỗ, tôi cũng có thể nhìn ra ở những chỗ khác. Tôi có thể đọc càng nhiều hơn mỗi ngày. Từ mười đến hai mươi chữ, tôi học càng lúc càng nhiều hơn. Trong vòng năm đầu, tôi gần biết hết quyển sách. Vẫn còn một số chữ mới. Đến năm thứ hai, tôi đọc Chuyển Pháp Luân ba lần và không còn bỏ sót chữ mới nào nữa. Bây giờ tôi có thể đọc Chuyển Pháp Luân từ đầu cho đến cuối. Tôi đọc một bài mỗi ngày.

Trong quá trình học chữ mới, tôi cảm thấy sâu xa rằng chính Sư phụ đã dẫn dắt cho tôi tiến bước. Đó là Đại Pháp đã ban cho tôi sức trí huệ. Đại Pháp thật tuyệt diệu. Tôi cũng kinh nghiệm qua các sự mầu nhiệm khác của Đại Pháp trên con đường tu luyện của tôi, nhưng hôm nay tôi chỉ nói đến đây thôi.

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/1/22/119203.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/2/12/69888.html

Đăng ngày 31-3-2006; Bản dịch có thể chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share