Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Cát Lâm, Trung Quốc
[MINH HUỆ 31-03-2020] Trong một đoạn thời gian tôi thường cảm thấy rất buồn ngủ mỗi khi đọc sách Đại Pháp, dù là tự học hay học Pháp nhóm. Dẫu cố gắng thế nào, tôi vẫn không thể vượt qua quan này. Một đêm, tôi có một giấc mơ. Có nhiều người đang đi trên một con đường rộng, còn tôi thì lê bước theo sau. Đột nhiên, một chiếc cổng lớn từ trên trời bỗng rơi sầm xuống, như thể sắp tách tôi khỏi đám đông trước mặt. Tôi chạy nhanh khỏi đó trước khi cánh cổng rơi chạm xuống mặt đất. Tôi choàng tỉnh và sợ hãi trước những gì bản thân vừa chứng kiến.
Tôi nhận ra rằng trạng thái tu luyện hiện tại của tôi chưa tốt. Giấc mơ đó là sự điểm hóa của Sư phụ rằng tôi đã để lãng phí quá nhiều thời gian. cựu thế lực muốn ngăn trở tôi tu luyện. Đã đến lúc tôi cần phải tu luyện tinh tấn hơn để theo kịp chỉnh thể.
Tôi đã quỳ xuống trước Pháp tượng của Sư phụ và khóc. Tôi quyết tâm bứt phá hơn nữa để theo kịp tiến trình Chính Pháp.
Đề cao thông qua học thuộc Chuyển Pháp Luân
Sau khi đọc một số bài chia sẻ của các học viên về việc học thuộc Pháp, tôi đã quyết định làm theo. Tôi cảm thấy chấn động khi đọc thuộc đoạn Pháp này:
“Tâm tính là gì? Tâm tính bao gồm có đức (‘đức’ là một chủng vật chất), gồm có Nhẫn, gồm có ngộ, gồm có xả, xả bỏ các loại dục vọng và các loại tâm chấp trước trong người thường; gồm cả khả năng chịu khổ v.v., gồm các thứ của rất nhiều phương diện. Cần phải đề cao tất cả các phương diện tâm tính con người; như vậy chư vị mới có thể thật sự đề cao lên; đó là nguyên nhân then chốt bậc nhất để đề cao công lực“. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Trước khi bắt đầu học thuộc Chuyển Pháp Luân, tôi không hiểu được rằng tâm tính có bao hàm “ngộ tính”.
Nhờ sau khi học thuộc Pháp, tôi không còn buồn ngủ trong lúc học Pháp nữa và ngộ tính của tôi ngày một nâng lên. Đồng thời, tôi cũng học được cách hướng nội tìm và phát hiện ra nhiều nhân tâm của bản thân. Chẳng hạn, khi tôi ra ngoài giảng chân tướng, tôi cảm thấy sợ hãi khi một đồng tu nói to về Đại Pháp; hay khi không khuyên được mọi người làm tam thoái khỏi các tổ chức của ĐCSTQ, tôi thường cảm thấy mình thật kém cỏi; ngược lại, khi tôi khuyên được mọi người tam thoái thì tôi lại thường có tâm hiển thị với các đồng tu khác. Tôi lại còn tật đố với họ khi thấy họ giảng chân tướng tốt hơn tôi.
Sau đó, tôi sớm hiểu rằng chỉ khi học Pháp thật tốt, chúng ta mới có thể thực sự hướng nội, loại bỏ các chấp trước để cứu được nhiều người hơn.
Chăm sóc mẹ chồng tôi
Ngay sau khi cưới, vợ chồng tôi sống cùng với mẹ chồng. Bà gặp một số vấn đề về sức khỏe và thường làm bẩn quần áo, giường và cả sàn nhà. Tôi luôn đi sau bà để lau dọn mọi thứ mà không phàn nàn một lời nào.
Một lần bà phải nhập viện. Vì chị chồng tôi sức khỏe không tốt nên chỉ có mình tôi chăm mẹ chồng cả ngày lẫn đêm. Mỗi ngày, tôi phải giúp bà thay ga trải giường hơn chục lần.
Một ngày nọ, chị chồng tôi đến thăm bà. Chị ấy thấy giường của bà ẩm ướt và trách tôi đã không thay ga cho bà. Tôi giải thích rằng mình chỉ vừa mới thay một vài phút trước và không để ý là ga giường lại bị ướt lại. Chị chồng tôi phàn nàn đầy tức giận rằng tôi đã đối xử với bà không tốt bằng cách tôi đối xử với mẹ của tôi.
Chứng kiến tình huống ấy, một bệnh nhân cùng phòng (người mà thấy tôi ngày ngày chăm sóc mẹ chồng) phải thốt lên: “Tôi nghĩ cô ấy (chị ấy chỉ tay vào tôi) mới thực sự là con gái của bà lão ấy! Bà ấy thật may mắn khi có một cô con dâu tốt như vậy. Con trai, con gái ruột của bà ấy ở đâu rồi?”
Chị chồng tôi lặng lẽ rời khỏi phòng. Lúc ấy tôi cảm thấy điều gì đó sai sai. Như người bệnh nhân cùng phòng nói lúc nãy, tại sao chị chồng lại phàn nàn về tôi trong khi chị ấy còn chẳng trông mẹ ngày nào? Rồi tâm tôi lắng xuống, tôi nhớ lời Sư phụ giảng:
“Khi chúng ta gặp phải những chuyện phiền phức như thế, thì chúng ta không được giống như người ta mà tranh mà đấu. Họ làm sao, chư vị cũng làm vậy, chư vị chằng phải người thường là gì? Chư vị không những không giống hắn mà tranh mà đấu, mà trong tâm chư vị phải không hận hắn, thật sự không thể hận hắn. Một khi chư vị hận hắn, thì chẳng phải chư vị tức giận là gì? Chư vị chưa thực hiện được ‘Nhẫn’. Chúng tôi giảng Chân Thiện Nhẫn; ‘Thiện’ của chư vị cũng chẳng còn có nữa”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
“Chính là vì hắn tạo cho chư vị mâu thuẫn như vậy, tạo ra cơ hội đề cao tâm tính, nên chư vị mới từ trong đó mà có thể đề cao tâm tính của mình; tâm tính chư vị chẳng phải đã đề cao lên là gì?” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Tôi không còn cảm thấy có điều gì sai nữa. Tôi là một đệ tử Đại Pháp và phải luôn nghĩ cho người khác trước. Bản thân chị chồng tôi cũng hay đau ốm và việc chị ấy quan tâm, lo lắng đến tình hình sức khỏe của mẹ cũng là điều hoàn toàn dễ hiểu. Lẽ ra tôi nên hiểu ra điều đó sớm hơn.
Ngay khi tôi buông bỏ được các tâm chấp trước ấy, chị chồng tôi đã xin lỗi và cảm ơn tôi vì đã chăm sóc mẹ.
Giảng chân tướng và cứu người
Đã lâu rồi tôi không biết cách giảng chân tướng trực diện thế nào cho hiệu quả. Một lần tôi phối hợp cùng một đồng tu đi giảng chân tướng. Khi thấy cô ấy đã khuyên được hai người thoái đảng, tôi quyết định thử làm. Tuy nhiên, hết người này rồi người kia đi ngang qua phía tôi nhưng tôi vẫn không thể mở lời để nói chuyện với họ được.
Tôi lại cảm thấy lo lắng hơn. Tôi muốn bản thân bứt phá khỏi nỗi sợ hãi này! Trông thấy một người đàn ông trung niên đang đứng một mình, tôi liền tiến đến nói chuyện với ông. Tôi không nhớ chính xác những gì mình đã nói với ông nhưng dẫu sao ông cũng đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi rất vui! Tôi biết Sư phụ đã khích lệ tôi. Từ lúc đó, tôi không còn tâm sợ hãi khi giảng chân tướng trực diện nữa.
Lúc đầu, mỗi lần tôi chỉ có thể giảng chân tướng cho một đến hai người thôi. Tôi sợ khi phải nói chuyện trước đám đông. Sau khi chứng kiến các đồng tu nói chuyện với các nhóm lớn, tôi thầm hứa với Sư phụ rằng tôi cũng sẽ vượt qua được tâm chấp trước này.
Một ngày nọ, tôi thấy một nhóm công nhân đang ngồi nghỉ giải lao bên rìa đường, tôi đã xin Sư phụ gia trì cho tôi. Tôi đã tiến đến giảng chân tướng cho họ. Tất cả 8 người trong số họ đều đồng ý làm tam thoái ngay. Nhờ có an bài của Sư phụ mà tôi đã đạt được những bước tiến như vậy!
Một lần khác, sau trận mưa lạnh, đường phố trở nên đóng băng. Bước từng bước cẩn thận, tôi tự nhủ: “Mình tu luyện tốt đấy chứ? Thời tiết xấu thế này cũng không ngăn cản mình xuất tâm đi cứu người”. Đúng lúc đấy, tôi bỗng thấy một học viên khoảng 80 tuổi xuất hiện ngay trước mặt tôi. Bà bước từng bước một, rất chậm rãi.
“Dì ơi, thời tiết khắc nghiệt thế này sao dì vẫn đi ra ngoài thế ạ!” Tôi thốt lên khi trông thấy bà.
Bà đáp: “Con tôi cố ngăn không cho tôi đi vì sợ tôi bị ngã nhưng tôi đã hứa với Sư phụ rằng ngày nào tôi cũng sẽ đi ra ngoài để cứu người. Tôi không biết về công nghệ nhưng nói chuyện với người khác là điều tôi có thể làm được và tôi sẽ làm tốt việc ấy”.
Tôi kinh ngạc khi nghe bà thản nhiên nói vậy, tôi thấy sự khác biệt lớn trong tâm thái của bà và tôi khi đối đãi với việc này. Chính lúc đó, tôi đã thầm hứa với Sư phụ rằng ngày ngày tôi sẽ bước ra cứu người. Dần dần, tôi đã giúp được nhiều người thoái Đảng hơn mỗi ngày, lúc đầu chỉ một vài người, rồi con số lên đến 20, 30 và còn nhiều hơn nữa.
Đôi khi tôi lại gặp một số người có thái độ không tốt lắm. Một ngày nọ, tôi hỏi một người phụ nữ trạc 50 tuổi liệu bà đã bao giờ nghe nói về việc thoái Đảng bảo bình an chưa. Bà ấy liền la lớn: “Tránh xa tôi ra! Tôi không muốn nghe những điều cô nói!” và bà ấy cứ nói đi nói lại những vu khống lừa dối do ĐCSTQ tuyên truyền.
Tôi không hề cảm thấy tức giận hay bực mình. Thay vào đó, tâm tôi tràn đầy sự từ bi với bà. Tôi cảm thấy rất tiếc vì bà ấy đã bị lừa dối bởi ĐCSTQ. Tôi gần như muốn rơi lệ. Rồi bà ấy bỗng im lặng. Tôi bắt đầu kể cho bà nghe những tội ác mà ĐCSTQ đã gây ra và biết bao người đã bị ĐCSTQ giết chết trong lịch sử. Tôi nói với bà rằng thiện ác hữu báo. Bà ấy đã hiểu ra, nói lời xin lỗi và còn dùng tên thật của mình để thoái Đảng. Một sinh mệnh nữa đã được đắc cứu. Tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ và Đại Pháp!
Một lần khác, tôi cố gắng giảng chân tướng cho một người đàn ông trung niên. Sau khi nghe tôi nói, ông đáp: “Cô có biết tôi là ai không? Tôi là cảnh sát mặc thường phục đó!” Tôi mỉm cười, ôn tồn đáp: “Cảnh sát cũng là người và họ cũng đáng được đắc cứu. Tôi tin ông là người tốt. Tôi cảm thấy tôi và ông như có mối nhân duyên. Có lẽ đời trước biết đâu chúng ta có thể đã từng là anh chị em. Tất cả những gì tôi muốn làm là giúp ông bảo bình an“.
Sau đó, tôi đã giải thích tại sao việc thoái đảng lại quan trọng đến vậy. Ông ấy mỉm cười và nói: “Tôi cũng cảm thấy mình có duyên được gặp cô”, rồi ông đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Huyền năng của Đại Pháp
Một lần khi tôi ra ngoài giảng chân tướng, tôi bước hụt và ngã xuống cầu thang. Tôi chợt nhớ lời Sư phụ giảng:
“Chúng tôi giảng rằng tốt xấu xuất từ một niệm của người ta”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Tôi tự mình đứng dậy. Mắt cá chân của tôi bị sưng nhưng tôi tự nhủ rằng không sao hết, tôi sẽ ổn thôi. Tôi vẫn tiếp tục ra ngoài giảng chân tướng cả ngày hôm đó.
Khi về đến nhà, chân tôi sưng lên rất đau, tôi gần như không để nó chạm xuống sàn nhà. Tôi nhận thấy đây chắc hẳn là bức hại của cựu thế lực áp lên tôi. Buổi tối hôm đó, tôi lập tức phát chính niệm trong một thời gian dài và liên tục hướng nội. Tôi tự nhủ: “Dẫu tôi có chấp trước thì tôi sẽ cố gắng tự quy chính bản thân trong Pháp. Tôi không cho phép cựu thế lực ngăn trở tôi đi cứu người. Tôi đã có Sư phụ và tôi muốn đi ra ngoài cứu nhiều người hơn”.
Sáng hôm sau, khi học Pháp xong, tôi chọn một đôi giày rộng rãi để đi. Tôi không quan tâm đến cái chân đau nữa. Lúc ấy, tôi chỉ có một niệm duy nhất là đi ra ngoài cứu người.
Sư phụ đã nhìn thấy tâm muốn cứu người của tôi và Ngài đã gia trì cho tôi. Đi một đoạn, tôi liền gặp được nhiều người. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tôi đã giúp được 19 người thoái Đảng! Ngoài ra, vết đau ở chân tôi cũng giảm dần và ngay sau đó tôi đã có thể đi lại bình thường. Nhìn chung, cái chân đau ấy không hề ảnh hưởng gì hết tới việc tôi đi cứu người. Một lần nữa, tôi được tận mắt chứng kiến huyền năng của Đại Pháp!
Hơn 20 năm qua, tôi vẫn bền bỉ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã vượt qua được nhiều trở ngại. Không một ngôn từ nào có thể diễn tả được sự biết ơn và cảm tạ của tôi trước sự từ bi khổ độ của Sư phụ. Tôi tuyệt đối kiên định theo Sư phụ và hoàn thành thệ ước từ thời tiền sử của mình!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/31/403186.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/20/184121.html
Đăng ngày 04-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.