Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-03-2020] Trong suốt 20 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tôi đã trải nghiệm cả niềm vui lẫn nỗi buồn. Tôi đã nhận thức được rằng cho dù tình thế có khó khăn đến đâu, miễn là hoàn toàn tín Sư tín Pháp, tôi sẽ vượt qua.

Tôi là một nông dân sống ở ngoại ô. Ngay khi đọc Chuyển Pháp Luân vào năm 1998, tôi đã quyết định bước vào tu luyện. Tôi đọc Pháp bất cứ khi nào có thời gian rảnh. Một hôm chồng tôi nói, “chỉ cần học mỗi ngày một ít. Đừng có coi trọng việc đó quá.” Tôi đã phớt lờ anh.

Khảo nghiệm lớn đầu tiên

Dần dần chồng tôi phản đối tôi. Anh lăng mạ, đập phá đồ đạc mỗi khi thấy tôi đọc kinh sách Pháp Luân Đại Pháp. Anh cũng chộp lấy tay tôi khi phát chính niệm. Tôi quyết tâm tiếp tục tu luyện và chỉ có thể học Pháp khi anh không ở nhà. Kết quả là thời gian học Pháp của tôi giảm đi.

Vào mùa Xuân năm 1999 gia đình chú của chồng tôi tới thăm. Một số học viên trong vùng và tôi đã lên kế hoạch tối hôm đó xem một loạt video các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý. Tôi đã chuẩn bị bữa tối cho gia đình chồng và sau đó rời đi.

Ngay khi chúng tôi bắt đầu xem video, chồng tôi đã đi tìm tôi. Tôi nói với anh sẽ về nhà ngay sau khi chúng tôi xem xong. Anh có vẻ khó chịu. Tôi đưa anh ra ngoài. Anh cứ nhất định tôi phải về nhà với anh. Tôi đề nghị anh cho phép tôi ở lại. Khi anh đấm tôi, tôi nhớ những lời của Sư phụ:

“Đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi biết mình phải sống theo tiêu chuẩn cao hơn. Bởi vì tôi không đánh trả, chồng tôi đã lấy một cái cuốc từ chuồng lợn và bắt đầu đánh tôi. Anh đánh vào khắp người tôi, kể cả đầu, cho đến khi quá kiệt sức để nâng cuốc lên.

Tôi ngồi bệt xuống đất nghĩ rằng đánh tôi anh ta đã nhận phải bao nhiêu nghiệp lực. Sau đó chồng tôi lôi tôi về nhà. Tôi vào nhà tươi cười chào khách như không có chuyện gì xảy ra.

Sáng hôm sau tôi không thấy đau người. Tôi tiếp tục ngày mới của mình như thường lệ. Tuy nhiên, phần thịt trên tay và chân của tôi bầm đen. Chồng tôi khóc khi nhìn thấy những gì mình đã làm. Anh cầm tay tôi và nói, “Anh xin lỗi! Em hẳn phải ghét anh! Tôi nói, “Em không ghét anh. Tuy nhiên, nếu anh biết Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào, anh sẽ không đánh em.”

Giảng chân tướng cho người thường về cuộc bức hại

Mùa Thu năm 2001 là đỉnh điểm của cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi và các học viên đã phát tờ rơi cho các gia đình trong làng vào đêm khuya để họ có thể biết được chân tướng đằng sau vụ tự thiêu ở Thiên An Môn và những câu chuyện bịa đặt lăng mạ Đại Pháp khác.

Khi chồng tôi phản đối tôi tham gia việc này, tôi tự mình đi phát trong ngày. Sau khi để lại thông tin Đại Pháp ở mọi hộ gia đình trong làng, tôi đã tới những ngôi làng khác.

Một ngôi làng khá xa nhà tôi và tôi chưa từng đến tới đó. Tôi chỉ có một niệm trong đầu: Tôi muốn giảng chân tướng cho họ Pháp Luân Đại Pháp là gì, rằng Đại Pháp là tốt, cuộc bức hại là sai. Tôi không hề sợ.

Tôi đi từ nhà này tới nhà khác. Tôi đặt những tờ rơi ở dưới cổng nếu không có ai ở nhà. Tôi đã phát tờ rơi cho những người mình gặp trên đường. Nhiều người chăm chú lắng nghe tôi.

Khi đi vào một cửa hàng tiện ích ở một ngôi làng khác, chủ cửa hàng hỏi, “Cô đang làm gì thế?”

“Tôi đang phát những cuốn sách nhỏ về Pháp Luân Đại Pháp,” tôi nói. Cô ấy rất ngạc nhiên, “Cô thật táo bạo! Cô không sợ công an sao?

“Không, nếu sợ tôi đã không tới đây.”

Tôi đã gặp một người nông dân tại một trạm xe buýt. Sau khi đọc những gì trong cuốn sách nhỏ, anh ấy đã hỏi xin thêm ba cuốn nữa vì có bốn gia đình trong làng của anh ấy.

Đến khi trời tối tôi đã phát xong toàn bộ vùng đó. Tôi đã nói chuyện với một người đi xe máy trước khi về nhà và cũng phát cho anh thông tin về Đại Pháp. Sau đó anh ta báo công an. Anh trai tôi làm việc tại đồn công an trong vùng chúng tôi và làm nhiệm vụ tối hôm đó. Ngay lập tức anh ấy gọi cho tôi và tôi nói với anh những gì đã xảy ra. Anh ấy nói, “Cô đã rất trung thực và đã thừa nhận mọi việc.”

Vài ngày sau, anh tôi nói với tôi rằng người lái xe máy báo cáo tôi đã bị tai nạn. Chiếc xe máy của anh ta đang bị giữ tại đồn công an, và anh ta phải nộp phạt 2.000 Nhân dân tệ. Vụ tai nạn này đã gây ra một chấn động lớn trong làng chúng tôi.

Học cách quan tâm tới người khác

Mẹ chồng tôi từng sống với chúng tôi. Một ngày nọ, bà thông báo rằng bà sẽ chuyển đến sống cùng với con trai thứ hai (anh trai của chồng tôi) vì vợ anh là người tốt hơn tôi.

Vài ngày sau, gia đình anh đến xin tiền chi tiêu hàng tháng cho mẹ chồng tôi, hóa đơn viện phí nếu bà bị ốm và chi phí mai táng.

Vào ngày chuyển đi, anh trai chồng tôi, không chỉ lấy tất cả tài sản của mẹ chồng tôi, mà cũng lấy đi nhiều đồ đạc của chúng tôi. Thậm chí tiện đường đi ra anh còn vơ đồ trong bếp lò của chúng tôi.

Thực sự anh ấy đã làm tôi tức giận. Tôi đã viết cho anh một lá thư nhắc lại tất cả mọi việc xảy ra giữa chúng tôi trước và sau khi chuyển đi. Cuối cùng, tôi tuyên bố rằng chúng tôi sẽ kiện nếu anh đòi thêm tiền cho mẹ chồng tôi.

Anh không đề cập gì đến tiền bạc trong bốn năm tiếp theo.

Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra mình phải làm tốt hơn thế. Cuối cùng tôi đã đưa ra ý tưởng đóng góp tiền hỗ trợ cho mẹ chồng với chồng mình. Anh đã rất vui và nói: “Tối nay mình sẽ đến đó.”

Chúng tôi đã tới thăm anh chồng và đưa cho anh một khoản trợ cấp chi tiêu hàng tháng cho mẹ chồng tôi có thể dùng trong bốn năm. Lúc đầu anh ấy đã bị sốc nhưng sớm hiểu tại sao tôi đã thay đổi: Tôi đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vài ngày sau, anh ấy nói với tôi rằng mình đã bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/18/修心去执紧随师-回归路上不迷失-402628.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/5/184338.html

Đăng ngày 28-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share