Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUÊ 24-12-2019] Tôi đã 70 tuổi và sống trong một thị trấn nhỏ thuộc tỉnh Hà Bắc. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Nhờ học Pháp, tôi đã nhận thức được tại sao con người tới thế gian và tại sao chúng ta phải chịu đựng nhiều đến như vậy. Tôi luôn phàn nàn rằng cuộc đời thật bất công đối với mình. Nhờ học Pháp, tôi nhận thức được rằng tất cả những khổ nạn của chúng ta đều bắt nguồn từ nghiệp lực của bản thân mình nhưng Đại Pháp có thể chỉ dẫn chúng ta phản bổn quy chân.
Tôi trở nên hạnh phúc và ngừng oán hận chồng. Thậm chí tôi bắt đầu quan tâm tới ông ấy. Tất cả các bệnh tật của tôi đã nhanh chóng biến mất. Khi chồng tôi chứng kiến những thay đổi của tôi, thái độ của ông ấy đối với tôi cũng thay đổi, ông ấy trở nên ủng hộ tôi tu luyện. Chúng tôi ngừng tranh đấu, gia đình thật hòa ái. Tôi cảm thấy thực sự đã được Sư phụ Lý Hồng Chí và Đại Pháp ban phước.
Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào năm 1999, tôi đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện lên chính phủ quyền được tu luyện. Tôi bị bắt giữ bất hợp pháp và bị phạt. Tháng 5 năm 2001, các bạn đồng tu và tôi đã tới Quảng trường Thiên An Môn để chứng thực Đại Pháp. Tôi bị bắt và đưa về trại tạm giam địa phương và bị giam ở đó hơn sáu tháng.
Năm 2012, khi tôi đi giảng chân tướng và phát tài liệu cùng các học viên khác, tôi đã bị bắt và bị giữ tại đồn công an. Sau đó tôi bị đưa đến một trại lao động cưỡng bức khét tiếng.
Sau khi được thả, tôi tiếp tục giảng chân tướng cho người dân. Tôi đã viết một vài lá thư gửi tới các quan chức Chính phủ, làm các biểu ngữ giảng chân tướng và giảng chân tướng trực diện cho mọi người về cuộc bức hại. Sau khi Cửu Bình xuất bản, tôi đã tới từng hộ gia đình để giúp mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Trong quá trình này, có lúc chúng tôi gặp nguy hiểm, nhưng mỗi lần như vậy mọi việc đều biến thành hảo sự nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ.
Bước trên con đường do Sư phụ an bài
Khoảng chín năm trước, điều phối viên đã hỏi xem liệu tôi có thể sản xuất tài liệu giảng chân tướng hay không. Tôi trả lời: “Tôi rất sợ mình không thể làm tốt công việc được. Trình độ văn hóa của tôi thấp và thậm chí không biết chữ. Làm sao tôi có thể làm được? Cô ấy đã khích lệ tôi: “Chị có thể làm được việc đó”. Tôi nghĩ có lẽ Sư phụ đã an bài con đường này cho mình.
Một học viên khác đã đưa cho tôi một máy tính xách tay cũ và một máy phô-tô. Sau này tôi đã mua một máy in lase. Con trai tôi đã giúp tôi có được một máy tính để bàn. Cuối cùng, tôi đã có tất cả các loại thiết bị.
Tôi đã học cách vào Internet, tải, in tài liệu, đánh máy thư từ, làm các kinh sách và các cuốn sách nhỏ giới thiệu về Đại Pháp, cũng như tất cả các vật lưu niệm liên quan đến Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng giúp các học viên khác in các tài liệu giảng chân tướng trên tiền giấy và nhãn DVD.
Tôi đã thiết kế và tạo ra các thẻ kẹp sách, thẻ có hình ảnh và các mảnh giấy ghi chú có keo dán với dòng chữ Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Mỗi năm khi làm lịch bàn, tôi đã tạo ra những bức tranh sặc sỡ và sắc nét nhất. Tôi tiếp tục làm hết mình để cứu chúng sinh hiệu quả hơn.
Sư phụ Lý đã giảng cho chúng ta:
“Trước mắt việc lớn nhất chính là cứu độ chúng sinh, cứu nhiều người hơn nữa! Đó chính là việc lớn nhất.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2007)
Bất cứ khi nào nghĩ về việc có bao nhiêu người vẫn chưa được cứu, tôi đã lo lắng. Vì thế, tôi quyết định làm nhiều hơn. Tôi đã mua nhãn dán, giấy dán, tất cả các loại dây, ngọc trai nhân tạo và các loại dụng cụ. Tôi cũng truy cập trang web Minh Huệ để tải về các mẫu thiết kế. Tôi làm đồ trang trí xe ô tô thật đẹp. Tôi cũng viết nhiều lá thư giảng chân tướng cho công an, viện kiểm sát và hệ thống tư pháp.
Tôi không kiếm được tiền. Thu nhập của chồng tôi là tất cả những gì chúng tôi có. Tôi đã sử dụng số tiền mà các con biếu vào những dịp lễ cho điểm sản xuất tài liệu. Chồng tôi đã rất ủng hộ. Ông đã nghỉ hưu và đảm nhiệm việc nấu ăn. Thỉnh thoảng khi tôi quá mệt mỏi và quên phát chính niệm, ông ấy đã nhắc tôi. Ông ấy thường đi cùng tôi để dán biểu ngữ hoặc phát tờ rơi.
Để tiết kiệm thời gian, tôi thường không rửa bát cho đến khi chúng tôi không còn bát đĩa sạch. Nhiều lúc ông ấy bực bội, nói rằng tôi chỉ quan tâm đến công việc của mình. Ngay khi nghe thấy điều này, tôi đã nhanh chóng chính lại bản thân và bắt đầu làm việc nhà. Sau đó, ông thường nói rằng: “Đừng lo lắng về điều đó. Hãy làm việc của bà đi.”
Khi tôi đang in cửu bình và Mục đích cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản, tôi cần rất nhiều giấy. Ông ấy đã giúp tôi mua giấy và mang về nhà. Khi tôi cần một ram giấy, ông ấy phải đi bộ xuống tầng hầm của chúng tôi và mang lên tận tầng trên cùng nơi chúng tôi sống.
Chúng tôi có một chiếc xe đạp điện ba bánh. Mỗi lần ra ngoài, ông ấy đề nghị lái xe đưa tôi đi vì lo ngại về vấn đề an toàn. Các học viên khác trêu đùa tôi, nói rằng ông là tài xế riêng của tôi. Tôi thực sự đánh giá cao sự hỗ trợ của ông đối với Đại Pháp và với tôi.
Đề cao tâm tính
Một lần chiếc máy phô-tô của tôi bị hỏng. Cô Hồ là người biết kỹ thuật, vì vậy tôi đã tới gặp cô ấy. Khi tôi vừa mới bước vào, cô ấy đã nổi giận với tôi. Tôi cảm thấy ủy khuất và rời đi trong nước mắt. Sau khi tĩnh lại, tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại cư xử với mình như vậy. Tôi nhận ra mình hẳn phải có vấn đề.
Sư phụ đã dạy chúng ta hướng nội vô điều kiện mỗi khi có chuyện xảy ra. Tôi nhận ra tâm sợ mất mặt của mình, miễn cưỡng chấp nhận những lời chỉ trích, tâm oán hận và tật đố. Cô ấy đã giúp tôi đề cao tâm tính. Tại sao tôi lại cảm thấy bị ngược đãi? Chẳng phải tôi nên cảm ơn cô ấy sao? Tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Khi tôi bật máy phô-tô lên, nó vẫn ổn.
Ngày hôm sau cô Hồ tới nhà tôi xin lỗi. Tôi nói: “Được rồi”. Sau đó chúng tôi cùng nhau chia sẻ những trải nghiệm.
Một lần khác, hộp mực bị trục trặc và tôi không thể sửa được, vì vậy tôi đã tìm một học viên khác biết kỹ thuật tới giúp. Tuy nhiên, thay vì trợ giúp, anh ấy lại cứ mắng tôi. Tôi lại cảm thấy bị oan ức và cách mà anh ấy cư xử với tôi thật bất công.
Tôi không muốn tiếp tục sản xuất tài liệu. Tôi hy vọng những người khác sẽ tới mang chiếc máy của tôi đi, thay vào đó, tôi chỉ ra ngoài giảng chân tướng. Tôi đã không thể buông bỏ điều đó trong vài ngày. Hẳn là Sư phụ đã lợi dụng học viên khác giúp tôi loại bỏ các chấp trước của mình để tôi có thể đề cao? Tuy nhiên, tôi không ngộ ra được và bị mắc kẹt trong khổ nạn này.
Sư phụ đã giảng:
“Đệ tử Đại Pháp có con đường của đệ tử Đại Pháp. Nếu chư vị bước đi cho ‘chính’, thì can nhiễu sẽ ít. Tôi vẫn luôn nói rằng, chư vị bước đi cho ‘chính’, thì sẽ không xuất hiện vấn đề; [còn] mang theo nhân tâm mà làm, dẫu làm là việc Đại Pháp, cũng khó tránh khỏi xuất hiện vấn đề. Nhưng mà tiêu chuẩn, phân tấc ấy [thế nào], làm được rất là khó; không có được cơ sở ấy thì vẫn là rất khó làm được, nên sẽ xuất hiện vấn đề.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)
Nhờ học Pháp và hướng nội, tôi nhận ra mình có quá nhiều chấp trước, như chấp vào làm ba việc, tâm hiển thị, phàn nàn về người khác, không sẵn sàng đón nhận chỉ trích, chấp vào thể diện và cảm thấy không cân bằng. Tại sao tôi không nghe theo Sư phụ và tu luyện bản thân? Thay vào đó, tôi đã phàn nàn về các học viên khác. Nhiệm vụ của tôi là sản xuất tài liệu. Tôi phải làm việc này. Tôi cũng nên làm hết mình để buông bỏ các chấp trước.
Khi một học viên từ thành phố khác đang làm đồ trang trí treo xe ô tô, cô ấy đã đề nghị tôi tới chỗ của cô ấy và khắc dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”! Trên mẫu trang trí. Chúng không tốn nhiều chi phí và nhìn rất bắt mắt. Và vì các chữ không được nhìn rõ, mọi người treo chúng trong xe.
Trước khi rời đi, tôi đã nhờ một học viên giúp tôi đặt hàng nguyên vật liệu trị giá 2.000 Nhân dân tệ. Tôi nghĩ: “Hiện nay, nhiều người có ô tô và các sản phẩm của chúng tôi sẽ hữu dụng.”
Sau khi về nhà, tôi lấy ra 1.000 Tệ từ khoản tiền tiết kiệm của mình và nhận thêm 1.000 Tệ đóng góp từ người khác. Sau đó đột nhiên điều phối viên của chúng tôi đã yêu cầu tôi dừng lại. Tôi cho rằng nhiều học viên từ các thành phố khác đang làm những đồ trang trí này. Anh ấy trả lời: “Bất cứ ai làm việc này là không đúng.” Tôi không thể hiểu mình đang làm sai điều gì. Sau khi về tới nhà, tôi cảm thấy rất buồn và cay đắng. Tôi trả lại tiền quyên góp, sau đó gọi điện ngay cho người học viên đã giúp tôi đặt hàng và bảo cô ấy hủy đơn hàng của tôi.
Sư phụ đã giảng:
“Về tu luyện, hiện nay mọi người đều nhận thấy chỗ rất khó của nó. Khó, ấy mới có thể tu xuất lai.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2001])
“Toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Trong những năm này, bất cứ khi nào gặp bất kỳ vấn đề gì với máy móc, tôi sẽ hướng nội xem mình đã không chiểu theo Pháp ở đâu và tự mình chính lại. Sau đó, máy của tôi thường sẽ làm việc trở lại. Bây giờ các máy của tôi chạy trơn tru.
Tôi đã bước qua được cho tới hôm nay tất cả là nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ. Chỉ bằng cách học Pháp, làm tốt ba việc, đề cao tâm tính và tranh thủ thời gian hữu hạn còn lại để cứu được nhiều chúng sinh hơn, chúng ta mới có thể hoàn thành thề nguyện của mình và trở về nhà với Sư phụ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/24/做真相资料中的修炼体会-397454.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/28/184230.html
Đăng ngày 27-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.