Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-11-2019] Sau khi sinh, tôi bị bệnh hậu sản và căn bệnh này đã hành hạ tôi suốt 15 năm. Trong những ngày đó, tôi thường phải trùm đầu ngay cả vào mùa Hè, và tôi không dám ra khỏi nhà nửa bước vì tôi sẽ bị đau đầu và liên tục nôn mửa. Các chuyên gia nói với tôi rằng bệnh thấp khớp của tôi không chữa được và rằng tôi sẽ suốt đời sống chung với căn bệnh hậu sản.

Năm 1996, tôi may mắn bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí từ bi và vĩ đại đã cứu tôi. Sau khi tu luyện được 20 ngày, tôi cởi bỏ chiếc mũ bông mà tôi đã đội rất lâu. Mọi người biết tôi đều kinh ngạc và cũng được truyền cảm hứng để trở thành người tu luyện.

Ngay sau khi trở thành học viên, tôi hiểu rằng Đại Pháp không chỉ gỡ bỏ những bệnh tật nghiêm trọng mà quan trọng hơn, Đại Pháp có thể tịnh hóa tâm hồn con người, hài hòa các mối quan hệ giữa người với người, và nâng cao tiêu chuẩn đạo đức cho mọi người.

Trong cuộc Cách mạng Văn hóa, những người trẻ tuổi bị đưa về nông thôn làm lao động chân tay. Năm 1972, tôi bị đưa tới vùng Đông Bắc Trung Quốc để làm việc trong cùng trang trại với một trong các anh trai tôi. Tuy nhiên, năm 1976 tôi được chọn đi học đại học. Tôi may mắn bởi vì tôi là người duy nhất trong nông trại được lựa chọn. Anh trai tôi đã làm việc ở nông trại lâu hơn tôi. Anh ấy sẽ quá già nếu phải tiếp tục làm việc rồi sau đó mới đi học hoặc quay trở lại thành phố. Tôi muốn giúp anh, do đó tôi đề xuất với lãnh đạo nông trại cho phép anh trai tôi đi thế vị trí của tôi. Vì vậy, anh ấy đi học đại học, chuyên ngành kỹ thuật điện.

Sau khi biết rằng anh trai tôi được đi học thay tôi, những Lãnh đạo nông trại đã buộc tội Lãnh đạo đơn vị tôi là đã đưa ra quyết định tồi tệ. Vì vậy họ quyết định hủy bỏ tiêu chuẩn được chiêu sinh của tôi hoặc một công việc trong thành phố trừ phi tôi tham gia nhóm thu gom phân. Các tiêu chuẩn được bình xét của tôi sẽ được khôi phục nếu tôi thu thập phân từ bể tự hoại trong ba năm.

Hơn 1.500 thanh niên làm việc ở nông trại đó, một số làm trong hơn 10 năm nhưng vẫn không có cơ hội để quay lại thành phố. Tôi biết tôi sẽ không bao giờ có thể rời khỏi nông trại trừ phi tôi làm việc xuất sắc. Do đó, tôi chấp nhận công việc bẩn thỉu nhất, nhơ nhớp nhất và mệt mỏi nhất ở nông trại. Không ai muốn làm công việc đó.

Nó là công việc khó chịu đựng nhất từ trước đến nay. Một cô gái dẫn đầu một nhóm thanh niên nam nữ dọn phân ở nhà vệ sinh cả ngày. Chúng tôi bắt đầu từ sáng sớm khi trời vẫn còn tối. Mùa đông, nhiệt độ giảm còn 22 độ F hoặc lạnh hơn, làm tay chân chúng tôi tê cóng. Mùa Hè thậm chí tồi tệ hơn bởi vì mùi không thể chịu đựng được.

Nó là một công việc nặng nhọc. Tôi thường nôn khi tôi ăn và khóc thầm. Tuy nhiên tôi cảm thấy hạnh phúc mỗi khi tôi nhớ rằng anh trai tôi giờ đây có một cuộc sống tốt hơn, và tôi đã xoa dịu nỗi lo lắng của bố mẹ về anh ấy. Trong cái lạnh cóng người và cái nóng thiêu đốt, tôi đã vượt qua rất nhiều khó khăn. Các nhà Lãnh đạo nông trại hẳn đã chú ý, bởi vì sau ba năm, họ đã đưa tôi trở lại thành phố để làm việc. Tôi đã rất vui mừng bởi vì nỗ lực của tôi cuối cùng cũng được đền đáp.

Sau khi anh trai tôi tốt nghiệp, anh được phân một công việc tốt và liên tục được thăng chức. Nhưng anh không tỏ ra biết ơn tôi một chút nào. Thay vào đó, anh thậm chí không nói chuyện với tôi vì một điều nhỏ nhặt, và anh không bao giờ đến thăm tôi ngay cả khi tôi rất ốm.

Tôi giận dữ trước thái độ của anh và tự hỏi lý do tại sao anh rất ích kỷ với tôi. Tâm oán hận của tôi càng ngày càng mạnh mẽ và giày vò tôi mỗi ngày. Nó dường như quá đỗi bất công.

Tâm oán hận của tôi vẫn còn cho tới tận khi tôi đắc Đại Pháp. Khi đọc Chuyển Pháp Luân, tâm tôi trở nên minh bạch. Tôi bị sốc bởi những lời giảng của Sư phụ:

“Tại sao lại gặp những vấn đề này? [Đó] đều là nghiệp lực mà bản thân chư vị mắc nợ tạo thành” (Bài giảng thứ tư–Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ cũng giảng:

“Trong tu luyện, khi đối xử với các mâu thuẫn cụ thể, khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai loại tình huống: một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế?” (Bài giảng thứ tư–Chuyển Pháp Luân)

Pháp đã chạm tới tận sâu thẳm tâm can tôi, và tôi nhận ra rằng những khổ nạn của tôi ở nông trại đã hoàn trả nợ của tôi với anh tôi. Có lẽ tôi đã làm tổn thương anh thậm chí còn nhiều hơn trong kiếp trước. Có một mối quan hệ nợ nghiệp giữa chúng tôi. Những bất bình của tôi về anh đã được hóa giải nhờ học Pháp. Sư phụ đã gỡ bỏ tâm oán hận mà tôi ôm giữ, và tôi cảm thấy thanh thản và nhẹ nhõm. Tôi vui mừng đến mức không thể đợi được đến khi gặp anh trai mình và nói với anh rằng Đại Pháp tuyệt vời như thế nào. Do vậy tôi đã tập hợp một số sách Đại Pháp và quà tặng cho vợ chồng anh và tới thăm họ.

Chúng tôi đã không gặp nhau trong nhiều năm. Anh trai tôi và tôi sẽ không bao giờ gặp nhau hòa ái đến thế nếu không có lòng từ bi vĩ đại của Sư phụ và Đại Pháp. Khi tôi thay đổi, anh trai tôi và gia đình anh cũng thay đổi. Tôi nói với họ về sự vĩ đại của Đại Pháp, lòng từ bi của Sư phụ và những thay đổi trong tâm và thân tôi sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh trai tôi và gia đình anh lắng nghe những gì tôi nói. Họ nhận các sách Đại Pháp mà tôi tặng, giữ gìn sách và thường xuyên đọc.

Gia đình tôi và hàng xóm thụ ích từ Đại Pháp

Chị gái tôi và chồng của chị đều tu luyện Đại Pháp. Chồng chị từng bị lao phổi và chị tôi bị lao cột sống thắt lưng và không thể đi lại. Sau hai tháng tu luyện, cả hai anh chị đều khỏi bệnh. Bây giờ họ đều hơn 80 tuổi và vẫn có sức khỏe tốt.

Con rể của chị tôi bị đau tim đột ngột, thở dốc, mất cảm giác tay chân và sắp chết. Con gái của chị khóc vì sợ hãi. Trước khi cháu rể bất tỉnh, cháu nhớ rằng chị tôi bảo cháu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” khi gặp nguy hiểm. Cháu đã niệm đi niệm lại nhiều lần. Sau đó cháu mở mắt, ngồi dậy và nói to những từ này. Sau vài phút, cháu cảm thấy ổn. Sư phụ đã cứu cháu thoát chết. Cả gia đình đã rất vui mừng và cảm tạ Sư phụ đã cứu mạng cháu.

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, anh cả của tôi khó có thể đi bộ bởi anh bị thoát vị đĩa đệm thắt lưng. Anh đã khỏe sau vài ngày bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bây giờ anh đã gần 80 tuổi nhưng vẫn có sức khỏe tốt.

Một ngày nọ, một con chó con cắn vào chân con trai của anh. Thằng bé không nghĩ đó là vấn đề gì nghiêm trọng và vẫn đi làm. Đêm hôm đó, cẳng chân và bàn chân của cháu chuyển sang màu đỏ và bắt đầu sưng. Cháu tới phòng khám và được bảo rằng sau 24 giờ bệnh dại đã vào đến tim và không có cách nào để cứu cháu.

Con trai anh hoảng sợ vì cuộc sống của cháu đang gặp nguy hiểm. Khi anh trai tôi tới thăm con, anh đã cầu xin Sư phụ giúp và cứu con trai mình. Đồng thời, anh cũng bảo con trai niệm cùng anh “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Sau đó, điều kỳ diệu đã xảy ra–con trai anh cảm thấy khá hơn. Sau khi trở về nhà, cháu nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ và hồi phục ngay trong đêm đó. Cháu khỏe mạnh kể từ đó.

Hàng xóm của tôi bị thoát vị đĩa đệm thắt lưng, chèn lên các dây thân kinh ở chân của cô ấy. Cô ấy biết đến Đại Pháp thông qua tôi và tin vào Đại Pháp và Sư phụ sau khi cô chứng kiến sức khỏe của tôi được cải thiện. Cô ấy đã vứt tất cả thuốc của mình và hành xử như một học viên thực thụ. Trong một giấc mơ vào đêm nọ, có người đã vỗ vào lưng cô ấy vài lần, rồi nói rằng cô có thể đi bộ. Cô chạy xuống phố trong giấc mơ. Sau khi tỉnh dậy, cô cố gắng bước đi và quả nhiên cô có thể đi bộ. Hai ngày sau, cô ấy đã vác một bao gạo nặng 25 kg từ tầng một lên đến tầng bảy.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/19/388551.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/2/184290.html

Đăng ngày 26-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share