Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-01-2020] Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ khi còn nhỏ và giờ đã gần đến độ tuổi trung niên. Sư phụ Lý, người sáng lập môn tu luyện, đã luôn ở bên bảo hộ tôi, nhưng tôi đã phải mất một thời gian dài để thực sự hiểu chân chính thực tu là thế nào và cần hướng nội ra sao?

Là con một nên tôi ích kỷ, lười biếng, tật đó và bon chen, giống như nhiều người Trung Quốc khác. Ngoài ra, tôi không có sức khỏe tốt và bố mẹ tôi phải đưa tôi đến bệnh viện gần như mỗi tháng một lần. Tôi coi mọi thứ là hiển nhiên và tự cho mình là trung tâm. Nếu tôi không vui, tôi sẽ mất bình tĩnh. Khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi hiểu rằng tôi đã rất ích kỷ. Không dễ để loại bỏ các vật chất xấu trong tôi.

Sư phụ giảng:

“Làm người tu luyện chân chính có quyết tâm, họ có thể Nhẫn được vững chắc; với các chủng lợi ích trước mắt họ có thể vứt bỏ các tâm chấp trước, có thể coi chúng rất nhẹ, chỉ [những ai] có thể làm được như thế thì mới thấy không khó. Người nào mà nói là khó, thì chính là vì họ không vứt bỏ được những thứ ấy. Bản thân công pháp tu luyện không hề khó, bản thân việc đề cao tầng cũng không khó gì hết, mà chính là tâm con người không vứt xuống được, nên họ mới nói là khó“. (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi lần đầu tiên đọc nó, tôi đã không hiểu tại sao Sư phụ nói rằng thật khó để từ bỏ các tâm chấp trước. Tôi nghĩ rằng nó sẽ dễ dàng. Lúc đó tôi vẫn còn trẻ và không có nhiều quan niệm hay chấp trước. Nhưng khi tôi đi làm và tiếp xúc với những người thường, mà không nhận ra điều đó, tôi trở nên chấp trước vào danh tiếng, tự tư và dục vọng. Tôi không biết rằng tôi nên chiểu theo các Pháp lý để quy chính hành động của mình. Sau nhiều mâu thuẫn, tôi dần dần buông bỏ các loại chấp trước.

Buông bỏ tâm oán hận và tật đố

Sau khi tốt nghiệp, tôi được mời làm quản lý tại một công ty lớn của nhà nước. Công ty này được chia thành nhiều bộ phận, dựa trên chức năng hoạt động và tôi được chỉ định vào bộ phận bận rộn nhất. Những người trong các bộ phận khác được nghỉ đúng giờ. Nhưng chúng tôi phải làm thêm giờ, qua đêm hoặc thậm chí vào cuối tuần. Tôi chưa bao giờ phải làm việc nhiều như vậy, vì vậy tôi bắt đầu bực bội. Tôi tự hỏi tại sao các bộ phận khác được giao công việc dễ dàng và có thể thư giãn. Một số người không có gì để làm. Họ ngồi trò chuyện, uống trà và đọc báo trong khi tôi phải làm việc cho đến khi tôi kiệt sức với mức lương thấp.

Cuối cùng, tôi nhận ra rằng Sư phụ đã sử dụng cơ hội này để loại bỏ nghiệp lực của tôi, và đó là một điều tốt cho tôi. Tôi không nên mong đợi công của mình tăng lên khi tôi thư giãn và thoải mái.

Buông bỏ tự tư và sử dụng trí huệ do Đại Pháp ban tặng

Sau khi có một số kinh nghiệm làm việc, tôi đã được đề nghị và được chấp nhận vào làm việc ở một công ty tư nhân với vai trò quản lý bộ phận kinh doanh. Các nhiệm vụ được giao cho tôi liên quan đến tài chính, bán hàng và thậm chí cả những thứ mà sếp tôi đang làm. Trách nhiệm của tôi tăng lên, và phần lớn trong số công việc đó là mới đối với tôi.

Tuy nhiên, Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ và tôi không gặp bất kỳ trở ngại gì để hoàn thành các việc được giao. Đặc biệt, tôi rất giỏi trong việc viết các ứng dụng cho các loại dự án khác nhau mà không tốn nhiều công sức và ông chủ của tôi rất hài lòng với những gì tôi làm. Khi nhìn lại sự việc đã qua, tôi không thể tin rằng tôi đã viết những ứng dụng đó, bởi vì một số trong số chúng phải sử dụng nhiều kỹ năng kỹ thuật.

Khi một dự án quan trọng được thông qua, công ty sẽ có một cuộc họp và nhiều nhà lãnh đạo cùng tham dự. Ông chủ của tôi thường coi việc này rất nghiêm túc và yêu cầu tôi tổ chức cuộc họp. Có rất nhiều nhà lãnh đạo cấp cao tham dự buổi họp đó, và ông chủ của tôi thường rất lo lắng. Tuy nhiên, tôi đã rất bình tĩnh. Tôi nghĩ rằng các nhà lãnh đạo chỉ là những người thường. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và không có gì phải sợ trong thế giới con người này. Thực tế, cuộc họp đã diễn ra rất tốt đẹp. Tôi từng là một đứa trẻ nhút nhát và tôi sẽ không thể đạt được thành công nếu tôi không tu luyện và được cấp trí huệ từ Đại Pháp

Buông bỏ sự phàn nàn và tâm tranh đấu

Tôi không có gì để phàn nàn về công việc đó. Tôi đã thành thạo trong những gì tôi đã làm và hòa hợp với các đồng nghiệp của tôi. Về cơ bản không có nhiều xung đột. Sau đó, tôi đi vào kinh doanh xây dựng, nơi mà những xung đột liên quan đến lợi ích cá nhân còn dữ dội hơn nhiều.

Sếp của tôi đưa tôi vào vị trí quản lý và yêu cầu tôi giám sát phía mua hàng của doanh nghiệp. Anh ấy không hài lòng với những gì đang diễn ra trong bộ phận mua hàng và yêu cầu tôi đánh giá các nhà cung cấp của chúng tôi, tìm hiểu thêm về họ, thay thế bất kỳ nhà cung cấp nào không đạt tiêu chuẩn và phát triển các nhà cung cấp mới để giá của họ cạnh tranh.

Những người khác có thể nghĩ rằng phụ trách mua hàng sẽ là một vị trí mơ ước và họ mong muốn có thể có công việc đó. Nhưng nó lại rất căng thẳng đối với tôi và tôi chỉ nghĩ về cách cải thiện sản lượng. Chất lượng của vật liệu là vô cùng quan trọng trong kinh doanh xây dựng, và người mua phải hiểu các tiêu chuẩn công nghệ và công nghiệp. Vấn đề chất lượng có thể có tác động đến toàn bộ dự án. Vì tôi luôn làm việc ở khía cạnh quản lý, tôi phải bắt đầu từ con số 0, đó thực sự là một thách thức đối với tôi.

Nhân viên trong bộ phận mua hàng không muốn liên lạc với tôi, vì sự liên quan của tôi với phía mua hàng của doanh nghiệp có nghĩa là tôi giám sát anh ta. Bất cứ khi nào tôi hỏi anh ấy về bất cứ điều gì, anh ấy luôn nói rằng anh ấy không chắc chắn và yêu cầu tôi tự tìm kiếm trực tuyến. Dần dần, tôi bắt đầu cảm thấy bực bội với anh ấy. Tôi không quen công việc này và việc hoàn thành công việc trở nên khó khăn hơn vì anh ấy không hợp tác với tôi. Tôi cảm thấy rằng không một ai muốn phối hợp với tôi khi nó liên quan đến lợi ích cá nhân của họ trong công việc. Chỉ có các học viên Đại Pháp mới là vị tha. Tôi đã phải học rất nhiều trong công việc.

Theo chỉ dẫn của ông chủ, tôi bắt đầu xem xét khả năng thay thế một số nhà cung cấp. Tôi tìm thấy một nhà cung cấp mà chính người quản lý dự án đã ký hợp đồng và họ đã có mối quan hệ tốt trong nhiều năm qua. Tuy nhiên, giá cả và điều khoản thanh toán của nhà cung cấp đó không có lợi cho chúng tôi. Ông chủ cũng đồng ý rằng chúng tôi cần so sánh giá cả và tìm một nhà cung cấp rẻ hơn. Vì vậy, cuối cùng tôi chuyển sang một nhà cung cấp khác. Điều đó làm cho người quản lý dự án không hài lòng. Anh ấy đã sử dụng tất cả các lý do để từ chối việc giao hàng của nhà cung cấp mới, nói rằng anh không nhận được thông báo nào về việc giao hàng, hoặc phàn nàn về chất lượng sản phẩm, v.v.

Tất cả những điều đó dồn dập xảy đến với tôi. Còn tôi thì quên bản thân là một học viên Đại Pháp và tâm trí của tôi chứa đầy những quan niệm và kỹ năng cạnh tranh của người thường. Tôi nghĩ rằng người quản lý dự án đang tìm mọi cách gây khó khăn cho tôi, và nhà cung cấp trước đó chắc chắn đã hối lộ cho anh ta. Trở về nhà, tôi bình tĩnh lại và nhận ra đây là một khảo nghiệm cho tôi.

Người thường có thể có cảm xúc và tức giận, nhưng là một học viên, tôi nên xem nhẹ nó. Tôi hướng nội và nhận ra rằng tôi không có kinh nghiệm với loại công việc này và tôi không có hiểu biết toàn diện về vấn đề chất lượng. Tôi đã không làm mọi thứ hoàn hảo.

Ví dụ, trước khi giao hàng, tôi không hoàn toàn cởi mở với người quản lý dự án, nghĩ rằng anh ta sẽ thù địch và tạo ra tất cả các loại lý do. Vì vậy, tôi đã cố gắng tránh tiếp xúc trực tiếp với anh ấy. Sau khi nhận ra sai lầm của mình, tôi đã quyết định làm tốt hơn vào lần sau và cố gắng hết sức để hiểu các yêu cầu chất lượng.

Những điều như thế này đã xảy ra một vài lần và tôi có thể cảm thấy tâm trí mình trở nên bình tĩnh hơn. Tôi đã viết ra tất cả các câu hỏi mà người quản lý đưa ra và nghiên cứu chúng sau đó để tránh những vấn đề tương tự trong tương lai. Đôi khi tôi cảm thấy mình tu luyện tốt hơn, tâm tính được đề cao và tôi không còn động tâm vì vấn đề này nữa. Rồi đột nhiên, người quản lý dự án gọi cho tôi và mắng tôi qua điện thoại. Tôi nhận ra Sư phụ đã sử dụng điều này như một cơ hội để tôi tiếp tục đề cao tâm tính của mình và vượt qua khảo nghiệm.

Tôi là người nóng tính, háo thắng và tự cho mình là trung tâm từ khi còn nhỏ. Sư phụ đã sử dụng những cơ hội này để giúp tôi tu bỏ tất cả những quan niệm và chấp trước của con người. Tôi rất biết ơn Sư phụ và rất tiếc vì tôi đã không vượt qua các khảo nghiệm này.

Từ chối nhận quà tặng và tuân theo các giá trị truyền thống

Nhà cung cấp cũ biết rằng tôi đã chuyển sang nhà cung cấp khác. Họ cố gắng thuyết phục tôi tiếp tục mua hàng của họ và gửi cho tôi vài thẻ quà tặng 1.000 Nhân dân tệ. Khi tôi trả lại thẻ, tôi nói với họ rằng tôi đang tìm kiếm giá cả hợp lý dựa trên chất lượng sản phẩm tương tự. Nhà cung cấp cho biết tôi là người trung thực nhất mà anh ấy từng gặp.

Khi tôi nói chuyện với bạn bè về điều này, tất cả họ đều nói rằng tôi bướng bỉnh và lạc lõng với những gì đang diễn ra trong thế giới thực tại vì không lấy thẻ quà tặng. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ. Sau đó, tôi hướng nội và thấy rằng tôi đã chấp trước vào giữ thể diện.

Sư phụ giảng:

“Có người nói chư vị tốt, chư vị không nhất định thật sự tốt; có người nói chư vị xấu, chư vị không nhất định thật sự xấu; [đó] là vì tiêu chuẩn nhận định tốt xấu đã méo mó rồi. Chỉ khi phù hợp với đặc tính này của vũ trụ thì họ mới là người tốt; đó là tiêu chuẩn duy nhất nhận định người tốt xấu, [và] đó là [điều] được thừa nhận trong vũ trụ”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi tôi đọc Hồng Ngâm V, tôi nhận thấy rằng các khái niệm và hành vi hiện đại mà Sư phụ đề cập nhiều nhất là thuyết vô thần và thuyết tiến hóa. Các tiêu chuẩn đạo đức ngày nay ngày càng bại hoại ở mức độ rất nguy hiểm. Những gì học viên chúng ta cần làm là loại bỏ những khái niệm hiện đại và khôi phục các giá trị đạo đức truyền thống.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/20/398522.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/6/183921.html

Đăng ngày 04-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share