Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-05-2020] Nhóm làm việc của tôi đạt kết quả tốt và hoàn thành 130% chỉ tiêu của năm. Ông chủ tôi rất hài lòng, thưởng cho nhóm chúng tôi một triệu tệ và chỉ định tôi là người phân chia số tiền đó cho các thành viên trong nhóm.
Trước khi gia nhập vào công ty này, tôi đã tìm hiểu về công ty và trao đổi với ông chủ. Tôi phát hiện ra công ty gần như phá sản và tỷ lệ tài sản bỏ không lên đến 90%. Công ty không có một đội ngũ nhân lực trọng yếu và không có tính cạnh tranh trên thị trường. Nhân viên thì chẳng buồn quan tâm đến công ty đang đi xuống ra sao. Có nhiều mâu thuẫn và truy cầu lợi ích cá nhân giữa các nhân viên với nhau. Ông chủ không có một cái nhìn thực tế về bức tranh vận hành của công ty và doanh số bán hàng thì thấp. Ông chủ hy vọng tôi có thể xoay chuyển tình thế và đưa công ty vào chu kỳ phát triển trở lại.
Ông chủ mời nhiều người đến phỏng vấn. Tất cả họ đều từ chối vì không muốn thất bại khi làm việc cho một công ty có thể làm hỏng danh tiếng của họ. Họ biết rằng công ty đã hoạt động gần mười năm và chưa bao giờ thành công.
Tôi là một quản lý chuyên nghiệp. Tôi cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ dạy chúng ta nên tử tế, cân nhắc đến người khác trước và trở thành người vô tư vô ngã. Ông chủ đã tin tưởng tôi. Tôi cảm thấy chúng tôi có lẽ có duyên phận với nhau. Vì thế tôi nhận lời và trở thành phó tổng giám đốc của công ty.
Đây là lần đầu tiên tôi nhận việc tại một công ty gần phá sản. Tôi phải thiết lập một đội ngũ nhân lực và lên kế hoạch phát triển trong tương lai. Tôi tuân theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn khi ở tại vị trí mới. Tôi không lo lắng về những nhân viên có vẻ hợp tác nhưng thực ra đang âm mưu chống đối lại tôi. Tôi thiết lập mục tiêu, chỉ tiêu mới cho thị trường chính và xây dựng chiến lược kinh doanh. Tôi trình bày kế hoạch của tôi cho ông chủ và tình trạng tài chính trong tương lai cho công ty, và nhận được sự đồng ý và hỗ trợ toàn diện. Ông ấy đã đầu tư cho dự án của tôi 15 triệu Tệ.
Theo quy định của ngành, nếu một dự án đạt được 75% mục tiêu trong 12 đến 18 tháng đầu thì dự án đó coi như thành công. Dự án mà tôi làm đã thất bại trong mười năm và do đó rất khó đạt được mốc này. Tôi tổ chức lại các nhân viên và cải tổ lại cơ cấu tổ chức. Tôi xây dựng các quy trình và hướng dẫn để mọi nhân viên đều biết trách nhiệm của họ.
Tôi tuyển thêm nhân viên mới tại mỗi giai đoạn phát triển của dự án và giữ giá thành ở mức thấp nhất có thể. Tôi thiết lập toàn bộ nhóm trong vòng 11 tháng và sau đó dự án của chúng tôi đã có lợi nhuận trên thị trường. Đây là một kỳ tích tại thị trường địa phương. Sau một năm, nhóm chúng tôi đã hoàn thành 130% mục tiêu. Ông chủ rất vui mừng và thưởng cho nhóm chúng tôi một triệu tệ.
Theo quy luật kinh doanh thông thường, là người chịu trách nhệm chính, tôi nên được hưởng 18 % đến 20% khoản tiền thưởng đó. Trợ lý của tôi đóng vai trò trọng yếu. Nhờ sự chăm chỉ cũng như kỹ năng thương lượng tuyệt vời của anh ấy, chúng tôi đã có nhiều hợp đồng và dự án đi vào vận hành trước thời hạn một tháng. Ngoài tôi ra, anh ấy là một nhân sự chủ chốt. Tôi không chia phần thưởng đơn giản là dựa vào chức vụ và bỏ qua nỗ lực rất vất vả của anh ấy.
Dựa vào vị trí của anh ấy, phần tiền thưởng của anh ấy sẽ không quá 7%. Nhưng tôi đã cho anh ấy 12% và phần tôi 13%. Tôi không cảm thấy mất mát gì. Thay vào đó tâm tôi thật nhẹ nhõm.
Tôi trình bày kế hoạch phân chia tiền thưởng cho ông chủ và giải thích vì sao tôi chia thưởng cho trợ lý nhiều hơn. Tôi nói, “Mặc dù vị trí của anh ấy lẽ ra nhận được tỷ lệ tiền thưởng cao như thế, nhưng anh ấy đã đóng góp rất lớn cho dự án. Anh ấy xứng đáng với phần thưởng này vì năng lực, nỗ lực chăm chỉ và hiệu quả nổi bật trong suốt năm qua. Tôi hy vọng ông sẽ chấp nhận việc này.”
Ông chủ của tôi rất xúc động. Ông ấy không mong rằng tôi sẽ đề nghị tăng tiền thưởng cho Trợ lý của mình. Ông ấy đồng ý. Trợ lý của tôi rất cảm kích. “Anh xứng đáng được nhận nó,” tôi nói với anh ấy, “Hãy làm việc tốt như thế trong năm tới nhé. Chúc mừng anh!”
Nhiều người có thể nghĩ rằng tôi ngốc. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì việc tôi làm là điều ngoài sức tưởng tượng. Tôi rất háo hức kiếm tiền sau khi tốt nghiệp đại học. Những việc gì làm ra tiền là tôi đều làm, bất kể nó có đạo đức hay không. Tôi chạy theo trào lưu truy cầu vật chất của xã hội Trung Quốc. Nếu người khác hơn tôi, tôi sẽ cảm thấy ganh tị và bất công. Tôi coi thường ai yếu thế hơn tôi. Tôi đấu đá vì một chút lợi nhỏ. Tôi sẽ không cộng tác với những đồng nghiệp vốn vào công ty cùng đợt với tôi nhưng lại được thăng chức. Tôi nghĩ rằng họ không có năng lực, và không xét xem vì sao họ lại được thăng chức. Tôi mong rằng họ sẽ mắc lỗi. Tôi cảm thấy kiệt sức và chán nản. Sức khỏe của tôi ngày càng suy sụp.
Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ mê lạc trong thế giới vật chất này mãi mãi. Vì lý do nào đó mà một ngày tôi nhớ đến Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã tu luyện từ hồi học tiểu học. Tôi muốn tu luyện lại lần nữa.
Pháp Luân Đại Pháp tái tiến nhập vào cuộc đời tôi
Mẹ mang cho tôi một quyển Chuyển Pháp Luân khi mẹ đến thăm tôi. Mẹ luyện năm bài công Pháp với tôi. Khoảnh khắc đó tôi đã khóc. Cuối cùng tôi đã bước trở lại con đường tu luyện. Tôi giống như một đứa trẻ thất lạc đã tìm được đường về nhà. Những nguyên lý của Đại Pháp đã khai mở tâm tôi và xua tan sự chán nản và hoang mang của tôi. Tôi được tái sinh. Tôi cảm thấy được bao bọc trong Pháp mỗi ngày và cảm thấy vô cùng may mắn.
Đột nhiên tôi nhìn thấu mọi thứ trong thế giới này. Tôi coi nhẹ mọi việc và tu khứ nhiều chấp trước. Tôi không còn đấu đá với đồng nghiệp hoặc than phiền cuộc đời bất công nữa. Tôi mỉm cười khi đối mặt với khó nạn nơi đơn vị công tác và cuộc sống đời thường. Tôi lấy khổ làm vui. Đại Pháp khai mở trí huệ và mở rộng tâm tôi. Tôi có thể giải quyết những vấn đề khó khăn một cách dễ dàng và hiệu quả.
Thật ngạc nhiên, khi tôi không còn coi trọng lợi ích cá nhân thì tình thế xoay chuyển. Môi trường làm việc trở nên tốt hơn. Tôi làm việc hiệu quả hơn và có quan hệ tốt với đồng nghiệp. Chẳng mấy chốc tôi đã có công việc mới thông qua một đối tác và mức lương của tôi đã được tăng lên gấp đôi.
Tôi hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp đã mang đến những thay đổi tích cực trong cuộc đời tôi, và Sư phụ đã an bài một con đường tu luyện mới cho tôi. Tôi trở thành một lạp tử hạnh phúc và viên mãn của Pháp đồng hóa với nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn.
Tôi sẽ đi theo dẫn dắt của Sư phụ, tu luyện bản thân và cố gắng trở thành người tiên tha hậu ngã, vô tư vô ngã.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/19/406309.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/24/185196.html
Đăng ngày 02-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.