Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây, Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-05-2020] Tháng 1 năm 1999, Tôi đã may mắn tìm thấy Pháp Luân Đại Pháp khi đang ở thời điểm tối tăm nhất trong đời. Khi tôi cố gắng sống chiểu theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp, cuộc đời tôi đã có những chuyển biến to lớn.
Cuộc sống gia đình tôi trước khi tu luyện Đại Pháp
Cuộc sống với gia đình chồng tôi đầy đau khổ. Tôi thậm chí đã nghĩ đến việc ly hôn và tự tử, nhưng không thành, khiến mối quan hệ với chồng tôi và gia đình anh đầy oán hận, căm phẫn.
Chỉ ba tháng sau khi kết hôn, chồng tôi đã bắt đầu thường xuyên đàn đúm với bạn bè, hiếm khi ở nhà hay chăm lo việc nhà thường ngày, chứ đừng nói đến quan tâm tới tôi. Chúng tôi có hơn chục mẫu đất để cày cuốc. Nhưng chồng tôi không bao giờ động tay vào. Bố chồng tôi là bác sỹ Trung y cổ truyền, phần lớn thời gian của ông là dành để khám chữa bệnh cho bệnh nhân. Mẹ chồng tôi thì mắc nhiều bệnh tật.
Hơn 30 năm trước, trong một xã hội gia trưởng, bố mẹ chồng tôi đã làm hư con trai mình (chồng tôi). Tôi phải làm việc đồng áng với ba chị em của anh. Mặc dù lúc đó đang mang thai nhưng tôi chỉ được nghỉ nửa ngày khi thấy rất khó chịu. Lo bị mọi người trong gia đình sẽ xem thường, tôi phải chịu thương chịu khó làm việc đồng áng. Không ai thương xót, cũng chẳng buồn quan tâm đến cảm giác của tôi. Từ đó trở đi, tôi bắt đầu có ác cảm với chồng và gia đình anh.
Chồng tôi không chu cấp cho gia đình; mà cứ lấy tiền tôi dành dụm. Khi tôi giấu tiền đi, anh sẽ lục soát khắp nhà, rồi cũng tìm thấy. Bị anh lấy hết tiền, tôi thậm chí không mua được đồ vệ sinh cơ bản của phụ nữ. Một hôm, mẹ đẻ tôi cho 3 Nhân dân tệ và 70 xu mà bà tiết kiệm được khi tôi đến thăm bà. Tôi giấu nó dưới đống quần áo trong tủ đồ của mình, thế mà chồng tôi vẫn tìm ra, rồi đem đi chiêu đãi bạn bè (số tiền này tương đương hơn 50 Nhân dân tệ hiện nay).
Khi tôi sinh con trai đầu lòng, chồng tôi chẳng buồn bước chân vào phòng. Anh đứng ở ngoài, ngó một cái, bịt mũi rồi bỏ đi. Sau khi bé trai thứ hai của tôi chào đời, anh trở thành Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc của thị trấn, khiến anh càng thêm cao ngạo. Anh bắt đầu ăn vận và đi quanh thị trấn như một VIP. Dù đã có lương, nhưng anh vẫn tiêu sạch tiền vào ăn nhậu bên ngoài, chẳng đoái hoài gì đến tôi và các con. Điều đó chỉ càng khắc sâu thêm mối hận trong tôi.
Khi con trai thứ của tôi hơn một tuổi, chồng tôi trở thành trưởng phòng kinh doanh tại một nhà máy sản xuất pháo hoa. Anh đưa tôi và hai con đến sống gần nhà máy, xa rời bố mẹ anh. Tôi không còn phải làm việc đồng áng nữa, trộm nghĩ cuối cùng tôi cũng được sống thoải mái hơn. Thế nhưng, anh lại bắt tôi đi làm ở nhà máy và rút tiền lương thay tôi, lấy lý do là tôi không biết chữ và không tự ký tên vào cuống phiếu lương được. Cuối cùng, tôi đã phải làm việc không lương trong khi anh phung phí tiền bạc của tôi.
Cuối những năm 1980 và đầu những năm 1990, khi ĐCSTQ thúc đẩy cải cách kinh tế và chính sách mở cửa. Chính phủ, đặc biệt là cảnh sát, có cổ phần lớn trong các doanh nghiệp bất hợp pháp, như cờ bạc, mại dâm và ma túy. Chồng tôi đã thường xuyên mua dâm.
Một ngày nọ, một người trong cuộc tốt bụng nói với tôi: “Chồng của bà đang đánh bạc và có bồ mà bà không biết à.” Tôi đã bị sốc, vì đây là lần đầu tiên tôi biết điều đó. Tối đó, khi anh về nhà, tôi đã không làm ầm lên. Thay vào đó, tôi hỏi anh điều đó có đúng không. Trước sự ngạc nhiên của tôi, anh tỏ ra phẫn nộ, phủ nhận mọi trách nhiệm, và còn toan đánh tôi.
Sau đó, anh lây nhiễm cho tôi một căn bệnh qua đường tình dục. Anh lại đổi chiêu, thừa nhận sai lầm và cầu xin tôi tha thứ. Tôi không thể tâm sự với ai về nỗi hổ thẹn này. Nếu người thân hay bạn bè của tôi biết, họ sẽ lo lắng cho tôi. Tôi thậm chí không dám đi gặp bác sỹ và chỉ uống một số loại thuốc mà chồng tôi đi lấy từ cha chồng tôi. Căn bệnh đau đớn nơi vùng kín khiến tôi thấy bất công, nhục nhã; tôi khóc và tự hỏi tại sao cuộc đời mình lại đau khổ đến thế. Tôi đã nghiêm túc tính đến việc tự tử.
Một hôm, khi mất tự chủ vì hận, tôi đã chộp lấy con dao làm bếp toan chặt đứt ngón tay chồng. Anh chạy về nhà bố mẹ để trốn tôi. Khi tôi nói với mẹ chồng về tình cảnh và nỗi khổ của mình, bà buộc tội tôi gây bất hòa trong gia đình. Khi tôi tâm sự với chị dâu, chị lại bảo tôi đang lan truyền tin đồn. Không ai thông cảm với tôi, khiến tôi càng phẫn uất hơn nữa.
Cuối cùng, tôi đã mất niềm tin vào chồng và gia đình anh. Tôi tự nhủ: “Nếu tôi tự tử, chuyện gì sẽ xảy ra với con tôi? Nếu chồng tôi kết hôn lần nữa, lũ nhỏ sẽ còn đau khổ hơn nữa với người mẹ kế.” Thế là tôi quyết định ly hôn và đưa các con đi cùng. Nhưng chồng tôi không chịu đồng ý ly hôn dù thế nào đi nữa. Sự đau khổ và tuyệt vọng thực sự khiến tôi phát điên.
Cuộc sống gia đình tôi sau khi tu luyện Đại Pháp
Tháng 1 năm 1999, cuộc đời tôi thay đổi hoàn toàn sau khi được một người thân giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi có nhiều anh chị em, chúng tôi lớn trên trong hoàn cảnh gia đình nghèo khó. Trước khi học hết lớp ba, tôi đã phải bỏ học vì gia đình tôi không đủ khả năng chi trả học phí. Vì thế mà tôi gần như mù chữ, không biết viết đúng tên của mình và không hiểu tiếng Quan thoại.
Khi mới tham gia nhóm học Pháp, tôi cầm cuốn sách Chuyển Pháp Luân mà không đọc được chữ nào trong đó. Các đồng tu động viên tôi: “Không cần phải lo lắng. Chị có thể lắng nghe mọi người đọc trước. Sư phụ sẽ giúp chị, rồi dần dần chị sẽ đọc được sách.”
Vì vậy, tôi tiếp tục tham gia nhóm học Pháp mỗi tối và gắng hết sức lắng nghe từng trang một. Tôi cũng cẩn thận lắng nghe khi các đồng tu chia sẻ kinh nghiệm tu luyện và thể ngộ của họ.
Vì các đồng tu đọc Pháp bằng tiếng Quan thoại, và chia sẻ kinh nghiệm bằng tiếng địa phương, tôi bước đầu biết được những lợi ích của việc tu luyện Đại Pháp qua những chia sẻ của họ. Tôi hiểu Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người sống thiện lương và biết quan tâm. Tôi nhận ra rằng cuộc đời nghiệt ngã của tôi có thể là kết quả của những việc xấu mà tôi đã phạm phải từ những kiếp trước.
Tôi nhận ra khi một người càng đối xử tệ với người khác, thì sau này càng phải chịu nhiều thống khổ hơn vì mọi thứ phải được hoàn trả. Do đó, con đường duy nhất để có một cuộc sống hạnh phúc là trở thành một người tốt. Tôi ngày càng gần gũi hơn với các Pháp lý của Đại Pháp. Càng nghe Pháp, tôi càng muốn tìm hiểu thêm.
Một đêm, tôi cùng những đồng tu khác đọc sách. Đột nhiên, tôi phát hiện tôi có thể nhận biết một số mặt chữ. Tôi đã nhờ những người khác giúp kiểm tra xem tôi đã đọc đúng một số chữ chưa. Họ bảo tôi: “Chị đọc đúng rồi. Bây giờ chị đã biết đọc rồi.” Tôi nói: “Tôi vẫn còn rất nhiều chữ phải học”. Họ động viên tôi: “Đây là một khởi đầu tốt. Chị sẽ tiến bộ nhanh thôi.”
Không thể tin được, mỗi ngày tôi lại đọc được thêm nhiều từ hơn. Sau hơn một tháng, tôi đã có thể đọc được toàn bộ cuốn sách cùng các đồng tu khác. Quả là một niềm vui lớn! Tôi không thể diễn tả được cảm giác hân hoan của mình lúc đó. Sư phụ đã cải biến tôi thành một người có học thức. Từ tận đáy lòng, tôi không biết làm gì mà chỉ biết cảm tạ Sư phụ trong tâm.
Tôi đã trải qua những ngày ngập tràn hạnh phúc sau đó. Mọi đau khổ đã thành quá khứ. Tâm tôi bình yên, và tôi bắt đầu mỉm cười mọi lúc.
Gia đình tôi, gồm cả chồng tôi, đều sốc khi chứng kiến sự thay đổi to lớn của tôi. Tôi nói với họ: “Đây là kết quả của việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đại Pháp dạy tôi trở thành một người có đạo đức cao thượng, chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Chỉ khi trở thành một người tốt thì người ta mới có thể tìm thấy ý nghĩa cuộc sống và có trách nhiệm với gia đình của họ. Tôi mới tu luyện Đại Pháp được khoảng một tháng, và bây giờ tôi đã biết đọc.”
Chứng kiến những thay đổi của tôi, mẹ chồng tôi, ba chị em dâu và thậm chí cả chồng tôi cũng muốn tu luyện Đại Pháp. Cả gia đình chúng tôi bắt đầu cùng đến điểm luyện công tập thể.
Tôi chưa bao giờ dám mơ rằng những người trong gia đình chồng, những người tôi từng thù hận, lại có thể trở thành đồng tu của tôi. Một sự thay đổi thật chấn động, và cũng là một phước lành to lớn! Vô lượng từ bi của Sư tôn và huyền năng của Đại Pháp đã thực sự triển hiện.
Thông qua học Pháp, tôi hiểu rằng sai lầm của chồng tôi là hệ quả của sự suy đồi đạo đức phổ biến trong xã hội của chúng ta. Anh chẳng qua chỉ là một nạn nhân, vì vậy tôi đã buông bỏ tâm oán hận và muốn cùng anh học Pháp. Mối quan hệ của chúng tôi đã có chuyển biến tốt hơn. Anh cũng hối hận về những hành động sai trái của mình trong quá khứ và đã tránh xa cờ bạc, ma túy và mại dâm.
Thân thể của cả hai chúng tôi đã được thanh lọc, và chỉ trong vài tháng, chúng tôi bắt đầu thấy khỏe mạnh lên. Chúng tôi làm việc vào ban ngày và học Pháp cùng nhau vào ban đêm. Khi nhà máy sản xuất pháo hoa bị phá sản, tôi bắt đầu làm việc tại một tiệm may, còn chồng tôi chạy xe máy để chở khách. Mặc dù thu nhập của anh không nhiều, nhưng anh đã làm hết sức mình để nuôi gia đình.
Xây dựng lại gia đình sau cuộc bức hại
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi chúng tôi đang tận hưởng niềm vui tu luyện và cuộc sống gia đình hài hòa, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Những tuyên truyền vu khống về Sư phụ và Đại Pháp tràn ngập khắp nơi.
Tôi đã đến Bắc Kinh để lên tiếng phản đối sự bất công nhưng đã bị Phòng 610 địa phương bắt và hai lần bị đưa đến trại lao động cưỡng bức (Phòng 610 là một cơ quan ngoài pháp luật do lãnh đạo ĐCSTQ thành lập để chuyên trách việc bức hại Pháp Luân Đại Pháp).
Năm 2005, khi được trả tự do khỏi trại lao động cưỡng bức, tôi mới biết rằng, dưới áp lực rất lớn của cảnh sát địa phương, chồng tôi đã từ bỏ tu luyện Đại Pháp và lại nghiện ngập như trước. Con trai thứ của tôi sắp vào đại học mà không có tiền đóng học phí. May mắn thay, em gái tôi đã chu cấp hàng nghìn nhân dân tệ để trang trải học phí của học kỳ đầu tiên và giúp cháu vào đại học. Con trai cả của tôi đã rời khỏi thị trấn, có người nói là cháu đã bắt đầu đánh bạc.
Tôi vô cùng đau đớn khi biết gia đình mình lẽ ra phải trở nên hoàn hảo nay đã tan vỡ vì cuộc bức hại. Tôi cầu xin Sư phụ cứu chúng tôi. Trước tiên, tôi thuyết phục chồng mình trở lại với Đại Pháp. Qua học Pháp cùng nhau, mặt tốt của anh đã hồi sinh.
Chúng tôi bắt đầu xây dựng lại gia đình. Chồng tôi quay lại với nghề chạy xe ôm, còn tôi hái lá trà và trồng rau để bán kiếm tiền. Chúng tôi bắt đầu nói với hàng xóm về Pháp Luân Đại Pháp và khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức thanh niên của nó. Chúng tôi cũng mang quà đến thăm hỏi họ hàng, đồng thời nhân cơ hội nói chuyện với họ về việc thoái ĐCSTQ.
Được Đại Pháp dẫn lối và được Sư tôn bảo hộ, môi trường của chúng tôi ngày càng trở nên thoải mái hơn trong những năm qua. Với bất kỳ ai chúng tôi gặp, chúng tôi đều nắm bắt cơ hội để nói với họ về Đại Pháp và về việc thoái ĐCSTQ.
Sau khi vượt qua sự bức hại của ĐCSTQ hết lần này đến lần khác, cuộc sống của chúng tôi ngày càng tốt đẹp hơn. Tình hình của các con chúng tôi cũng được cải thiện. Con trai cả đã ngừng đánh bạc và bắt đầu một công việc bình thường. Con trai thứ cũng tìm được một công việc tốt sau khi tốt nghiệp đại học. Chồng tôi và tôi làm công nhân thời vụ ở một công ty địa phương. Thu nhập của gia đình chúng tôi cũng tăng lên, và chúng tôi đã xoay sở để trả hết nợ nần trước đây. Các con chúng tôi đã mua ô tô và về thăm chúng tôi khi có dịp.
Hai năm trước, chúng tôi đã xây một ngôi nhà bốn tầng mới. Các con tôi đã kết hôn, và bây giờ chúng tôi có một cháu gái. Chồng tôi và tôi làm ca lệch giờ nhau trong ngày để một trong hai có thể ở nhà trông nom cháu gái.
Tôi đã đi một chặng đường dài từ không có gì đến có mọi thứ, từ cay đắng đến ngọt bùi. Mọi thứ đều được Sư phụ ban cho. Sư phụ đã ban cho tôi Đại Pháp, trí huệ, sức khỏe, năng lực cứu độ người khác, và một gia đình toàn những người tốt. Tôi không biết làm gì để báo đáp Sư phụ, nhưng tôi sẽ tiếp tục tu luyện tinh tấn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/14/405010.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/19/185089.html
Đăng ngày 25-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.