Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-05-2020] Tôi đã trở thành một giáo viên trung học sau khi tốt nghiệp đại học năm 1987. Năm 1992, tôi được trao giải giáo viên xuất sắc nhất trong quận. Trong suốt những năm qua, tôi đã nhận được một số giải thưởng và vinh dự. Tôi là “giáo viên giỏi nhất” trong mắt các đồng nghiệp và học sinh của mình.
Khi tâm cầu danh ngày càng tăng, bản ngã và tính khí nóng nảy của tôi cũng bành trướng lên theo. Nhiều lần, tôi giận giữ đến nỗi hét vào mặt học sinh. Không ít lần, tôi đột ngột bỏ đi khỏi lớp học và chỉ trở về khi các học sinh xin lỗi mình.
Tôi chỉ quan tâm đến những gì mình muốn dạy, không màng đến khả năng hay tuổi tác của học sinh. Tóm lại, tôi tự cho mình là trung tâm và chưa từng cân nhắc đến cảm xúc của người khác. Nhiều đồng nghiệp và học sinh nghĩ rằng tôi là người “cao ngạo.” Tôi thực sự tin rằng mình tốt hơn người khác.
Tôi bắt đầu thường xuyên bị đau đầu, mất ngủ và rối loạn thính lực.
Vào tháng 1 năm 1997, tôi tìm thấy một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, ở chỗ mẹ tôi và bắt đầu đọc. Tôi đã nhận thức được tại sao người ta bị bệnh và tại sao tôi luôn tò mò về các vị Thần, Phật. Tôi cảm thấy may mắn vì đã tìm được một môn tu luyện chân chính và một Sư phụ để chỉ dạy mình.
Dưỡng dục chứ không chỉ giảng dạy
Càng học Pháp, tôi càng nhận ra rằng Pháp mỹ diệu thế nào. Những suy nghĩ của tôi trở nên rõ ràng và công việc trở nên dễ dàng. Tôi cảm thấy sảng khoái, vui vẻ sau khi luyện công vào mỗi buổi sáng. Tôi bắt đầu chép và học thuộc Pháp của Sư phụ Lý. Tất cả sự khó chịu trên thân thể của tôi đã biến mất, thế giới quan của tôi trở nên tích cực.
Tôi bắt đầu nhìn nhận học sinh của mình theo một cách khác: chúng không chỉ là những học sinh mà còn là những sinh mệnh cần đến từ bi của tôi.
Bên cạnh việc dạy học sinh kiến thức sách giáo khoa, tôi đã lồng ghép thêm các nguyên lý của Đại Pháp. Bất cứ khi nào giảng bài, tôi đều nhớ đến nụ cười từ bi của Sư phụ. Thái độ và giọng nói của tôi dịu lại. Tôi có thể bình tĩnh nói chuyện với những học sinh tinh nghịch. Thậm chí chúng tôi đã trở thành bạn bè. Sư phụ đã giảng:
“Nhận ra chính-tà, đắc chân kinh, thân nhẹ hơn, huệ tăng lên, tâm tròn đầy, lên thuyền Pháp phiêu phiêu.” (Ngộ-Tinh tấn yếu chỉ)
Pháp đã ban cho tôi trí huệ. Tôi hiếm khi cần phải chuẩn bị bài cho lớp học chuyên đề. Nhìn lướt qua sách giáo khoa là đủ để tôi biết mình sẽ dạy gì vào ngày hôm đó.
Các bài giảng của tôi rất sinh động, học sinh của tôi rất thoải mái và mãn nguyện. Con gái Hiệu trưởng và cháu gái Chủ tịch là học sinh của tôi. Cha mẹ của chúng nói rằng con cái của họ đã có thể hoàn thành bài tập về nhà ở trường và điểm kiểm tra của chúng luôn ở mức cao trên 90.
Mỗi dịp bế giảng, học sinh gửi ý kiến nhận xét về giáo viên của mình. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997, tôi luôn được đánh giá là “giáo viên thân thiện nhất.” Ban Giám hiệu nhà trường và các giáo viên khác khen ngợi tâm tính và năng lực chuyên môn của tôi.
Hai năm liên tiếp, khoa đã đề cử tôi giải thưởng “Giáo viên xuất sắc.” Cả hai lần tôi đã nhường giải thưởng cho những giáo viên lâu năm. Tôi hạnh phúc hơn khi đặt người khác lên trước bản thân mình và không màng danh tiếng.
Năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu tấn công và lăng mạ Đại Pháp. Một lần nữa nhà trường muốn đề cử tôi giải thưởng “Giáo viên xuất sắc.” Tôi được yêu cầu gửi một bức ảnh 5cm ×5 cm để dán lên bảng thông báo.
Tối hôm đó ở nhà, tôi nghĩ: “Đại Pháp đã ban cho mình sức khỏe và giúp mình trở thành một giáo viên tốt hơn. Đại Pháp cũng ban cho mình trí huệ để có thể truyền đạt không chỉ kiến thức mà cả những đạo lý tốt đẹp cho học sinh. Những người biết mình đều tán thành và tôn trọng mình. Mình phải chứng thực Đại Pháp, vì Đại Pháp đã cho mình biết mình là ai.“ Ngày hôm sau, tôi đã viết “Học viên Pháp Luân Đại Pháp” lên bức ảnh của mình và gửi đi.
Hiệu phó đã không hài lòng: “Chị là một giáo viên giỏi trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi trả lời: “Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã phàn nàn về công việc. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đã làm công việc của mình mà không hề phàn nàn.”
Hiệu phó im lặng. Chủ tịch nói: “Nếu cô phải làm điều này…” Chủ tịch ngụ ý rằng họ sợ đưa ảnh của tôi lên, nếu họ làm vậy, giải thưởng “Giáo viên xuất sắc” của tôi có thể bị tước đi.
Tôi tự tin nói: “Điều đó sẽ ổn thôi. Tôi chỉ muốn các vị biết rằng tôi đã trở thành một giáo viên giỏi vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Chủ tịch đồng ý.
Tôi đã bị bắt giam năm 2000 vì giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp ở nơi công cộng. Các lính canh ở trại giam đã rất nhiều lần nói với tôi rằng: “những Lãnh đạo ở trường đánh giá rất cao về cô.”
Sau đó trại tạm giam đã lệnh cho Hiệu trưởng giam tôi trong trường. Các giáo viên thay phiên nhau trông coi tôi. Họ nói: “học sinh của chị cứ hỏi khi nào chị tiếp tục giảng dạy.”
Ngày đầu tiên trở lại, một giáo viên nói với tôi: “học sinh của chị muốn làm chị ngạc nhiên. Chúng không cho tôi biết đó là gì.” Ngay khi bước vào lớp học, tôi đã được chào đón bằng những tràng pháo tay như sấm. Tất cả học sinh đứng dậy và đồng thanh nói: “Chào mừng cô trở lại lớp học!” Bảng đen được trang trí bằng chữ thư pháp tuyệt đẹp: “Chào mừng, Cô!”
Sau khi cảm ơn các học sinh vì sự chào đón nồng hậu của chúng, tôi đã giải thích với học sinh tại sao mình lại ra đi và giảng chân tướng cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp cho các em. Chúng im lặng lắng nghe. Tôi cảm nhận được áp lực và nỗi buồn của học sinh.
Trở thành gia sư riêng
Sau đó tôi bị đưa đến một trại lao động cưỡng bức vì đã thỉnh nguyện cho Đại Pháp ở Bắc Kinh. Nhà trường đã sa thải tôi.
Sau khi được thả ra khỏi trại lao động, các đồng nghiệp cũ, bạn bè và gia đình đã đưa nhiều học sinh đến cho tôi kèm giúp sau giờ học. Đó là cách tôi trở thành một gia sư. Tôi đã rất quan tâm đến chúng. Nhiều học sinh đã biết được chân tướng về Đại Pháp và đắc phúc báo.
Một học sinh lớp tám đến để tôi dạy. Trong những buổi học, tôi đã giảng chân tướng cho cô bé về sự tốt lành của Pháp Luân Đại Pháp. Cháu lắng nghe và thoái các tổ chức liên đới của ĐCSTQ mà cháu đã gia nhập ở trường. Kết quả kiểm tra giữa kỳ của cháu cao bất ngờ. Mẹ cháu đã đến gặp và xin lỗi vì không đến gặp tôi sớm hơn. Cô ấy muốn cảm ơn tôi vì đã giúp con gái tiến bộ. Tôi cũng giảng cho người mẹ chân tướng cuộc bức hại.
Một học sinh đi cùng cha. Cha cô bé phàn nàn rằng giáo viên của cháu không tận tâm, vì vậy các phụ huynh phải trả thêm học phí cho các lớp học thêm. Điểm số của con gái anh vẫn không được cải thiện.
Tôi hiểu nỗi lo của anh và biết anh không muốn bỏ tiền ra mà không thấy kết quả.
Tôi giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Đại Pháp. Tiếp theo, tôi chỉ cho con gái anh chỗ cần đề cao và cách để tập trung nỗ lực trong học tập. Tôi nghĩ: “Cho dù cháu không đến học chỗ tôi, ít nhất cháu cũng sẽ đạt được một điều gì đó và họ sẽ hiểu các học viên Đại Pháp là những người tốt.”
Khi họ rời đi, tôi nhắc người cha nói chuyện với con gái và không bắt cháu phải học thêm.
Cuối ngày hôm đó người cha gọi điện. Anh nói rằng con gái anh muốn học với tôi. Cháu thích khiêu vũ, vì vậy tôi đã cho cháu xem những trích đoạn từ chương trình biểu diễn thần vận. Điểm số của cô bé cải thiện rất nhanh. Một ngày nọ, khi mẹ cô bé đến đón, đã nói với tôi: “Ở nhà cháu lúc nào cũng khen cô. Cháu thực sự quý trọng cô!” Người mẹ cũng nhận thức được rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.
Mỗi khi có mẹ một học sinh khác tới đón con, cô ấy sẽ nói: “Con của chúng ta rất quý trọng cô giáo. Học phí của cô thấp mà lại rất tận tâm. Chúng tôi rất biết ơn cô.”
Tôi đã giảng chân tướng cho cả 2 vị phụ huynh này về Pháp Luân Đại Pháp và đưa cho họ một đĩa DVD về cuộc bức hại. Kết thúc buổi học thêm, người cha nhất định đòi trả thêm tiền cho tôi. Anh ấy để lại tiền và chạy nhanh đến mức tôi không thể đuổi kịp.
Tôi kèm thêm cho một cậu bé có bố mẹ rất bận bịu với công việc. Cậu bé cô đơn và ít chú tâm vào việc học. Cô trò đã tâm sự trong các buổi học. Tôi khích lệ cháu và nói với cháu về Pháp Luân Đại Pháp.
Cậu bé đã tâm sự với tôi. Cháu đề nghị tôi dạy cho cháu các bài công pháp và cách vượt qua tường lửa của ĐCSTQ. Mẹ cháu nói rằng cháu đã viết “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” trên tường nhà.
Cậu bé này đột nhiên tỏa sáng. Điểm số của cháu nhanh chóng được cải thiện và cháu trở nên vui vẻ. Tôi biết rằng chính Đại Pháp đã làm nên những thay đổi tích cực này.
Học sinh của tôi bao gồm từ mẫu giáo đến trung học. Tất cả các cháu đều thích tâm sự với tôi vì tôi có thể nhìn mọi thứ qua đôi mắt chúng. Tôi khích lệ chúng như một người bạn. Tôi hy vọng sẽ thức tỉnh bản tính thuần khiết nhất của chúng và cho chúng thấy vẻ đẹp của Chân-Thiện-Nhẫn.
Một học sinh lớp ba đã từng nói với tôi: “Cô giáo, cô rất tốt, giống như một vị Phật.”
Con xin được cảm tạ tất cả những cơ hội mà Sư phụ đã an bài để con đề cao. Con cũng cảm tạ rằng Sư phụ đã mang những người có tiền duyên này đến với con.
Con xin cảm tạ Sư phụ, vì sự cứu độ từ bi của Ngài!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/405077.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/17/185038.html
Đăng ngày 02-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.