Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-05-2020] Tôi 60 tuổi, sống ở một ngôi làng nhỏ miền núi ở vùng đông bắc Trung Quốc. Tất cả mọi người trong gia đình tôi, gồm cả ba thế hệ, đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, còn được gọi là Pháp Luân Công. Đây là một môn tu luyện và thiền định cổ xưa với nguyên lý cốt lõi là Chân-Thiện-Nhẫn và năm bài công pháp chậm rãi, nhẹ nhàng.

Dưới sự bảo hộ của Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Công) và đắm chìm trong Phật quang của Đại Pháp, cả gia đình tôi đã trải qua nhiều điều kỳ diệu và một trong số đó là phép màu y học xảy ra đối với con trai tôi.

Chẩn đoán

Năm con trai tôi lên ba tuổi, cháu xuất hiện những cục u nhỏ trên mặt và thân thể. Tôi đã không để ý nhiều đến chúng vì chúng không khiến con trai tôi đau đớn gì cả.

Năm 1995, khi đó con trai tôi 10 tuổi, những cục u này phát triển ngày càng lớn hơn và dài hơn. Chúng lan rộng và theo nhau phát triển. Chúng tôi đã đưa con đến gặp bác sỹ da liễu nhưng sau khi điều trị, tình trạng của cháu chỉ tồi tệ hơn.

Những cục u lớn trên ngực và lưng phát triển thành một thứ như thể những gân thịt và đen xen vào nhau như những rễ cây. Trông chúng thật khiếp sợ.

Chúng tôi đã đến bệnh viện tỉnh, thời điểm đó có một bác sỹ da liễu Nhật Bản đang tư vấn ở bệnh viện này. Sau nhiều xét nghiệm và kiểm tra, các chuyên gia khẳng định con trai tôi mắc bệnh xơ cứng củ. Đó là một loại bệnh di truyền hiếm gặp.

Các chuyên gia nói rằng căn bệnh này không có biện pháp chữa trị mà chỉ có thể khống chế bằng thuốc để ức chế sự phát triển của các khối u. Một khi các khối u, đặc biệt là những khối u ở não phát triển to hơn, chúng sẽ chèn ép vào các dây thần kinh và con trai tôi sẽ xuất hiện chứng động kinh. Khi tình trạng xấu đi, cháu sẽ có thể bị liệt và tử vong. Họ nói rằng con trai tôi sẽ không sống được lâu.

Chúng tôi lặng người. Tim tôi như thể bị cắt ra thành từng mảnh.

Hành trình điều trị y tế

Một bác sỹ Tây y nói với chúng tôi rằng ông biết một bác sỹ Trung y nổi tiếng ở thị trấn và có lẽ đó là cơ hội duy nhất cho chúng tôi. Chúng tôi nhanh chóng tìm vị bác sỹ này. Trong mấy chục năm hành nghề, ông mới chỉ gặp hai trường hợp mắc căn bệnh này và con trai tôi là trường hợp thứ hai. Trường hợp đầu tiên bệnh nhân không sống được đến năm 18 tuổi. Ông nói rằng loại thuốc mà ông kê chỉ có thể ức chế sự phát triển của các khối u và rằng con trai tôi sẽ bắt đầu xuất hiện triệu chứng động kinh trong vòng hai năm. Ông không biết con trai tôi sẽ sống qua thời gian đó được bao lâu.

Chúng tôi mang về nhà một túi thuốc Trung y to cho con, nhưng chúng cũng chẳng có tác dụng gì nhiều. Hai năm sau, vào ngày 6 tháng 11 năm 1997, cháu bắt đầu lên cơn động kinh. Khi cháu bị như vậy, móng tay ở ngón cái của cháu cắm sâu vào phần thịt của ngón tay giữa.

Cơn co giật xuất hiện thường xuyên hơn và thời gian kéo dài lâu hơn. Chúng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào – trong khi cháu đang ăn, đang đi bộ hay đang tắm rửa. Đôi khi chúng bắt đầu bằng một cơn đau đầu dữ dội. Cơn đau sẽ khiến cháu la hét và đập phá.

Chúng tôi không bao giờ bỏ qua một chỉ dẫn nào để cố gắng tìm cách chữa trị chứng động kinh và giảm bớt đau đớn cho con. Chúng tôi đưa cháu đi khắp mọi nơi, bất kể đường xá xa xôi đến mấy. Chúng tôi thậm chí còn thử mời cả thầy cúng. Nhưng mọi nỗ lực của chúng tôi đều vô ích. Chúng tôi đã ngừng công việc kinh doanh của mình để ngày đêm chăm sóc cho con. Chúng tôi không thể làm bất cứ điều gì để giúp cháu mà chỉ có thể chờ đợi cái điều không thể tránh khỏi kia.

Khi chúng tôi đang lâm vào ngõ cụt, một người hàng xóm đã nói với chúng tôi: “Hãy tu luyện Pháp Luân Công! Môn tu luyện đó có thể cứu con trai anh.”

Vậy là chúng tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công như một biện pháp cứu cánh cuối cùng của mình.

Khải tử hoàn sinh

Chúng tôi là những học viên mới và khi đó không minh bạch rõ ràng về các pháp lý. Tôi cho con nghe ghi âm các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Công) và đồng thời vẫn cho cháu uống thuốc. Nhưng thật kỳ lạ, khi chúng tôi sử dụng hết chỗ thuốc mà chúng tôi có thì gói thuốc mới đã bị thất lạc trong quá trình gửi đến và nó không bao giờ đến tay chúng tôi. Tôi lo lắng nhưng vợ tôi có chính niệm mạnh mẽ hơn. Cô ấy nói với con trai chúng tôi: “Chúng ta hãy đem sinh mệnh của mình giao cả cho Sư phụ!” Con trai tôi đồng ý.

Sư phụ giảng:

“[Để] thật sự trừ dứt nạn ấy, thì phải tiêu trừ nghiệp lực.” (Bài giảng thứ nhấtChuyển Pháp Luân)

Trước khi chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, mỗi khi con trai tôi lên cơn co giật, khuôn mặt cháu tím tái và tay chân cháu lạnh ngắt. Trong thời gian cháu được tiêu nghiệp trong khoảng ba tuần, cứ sau vài phút cháu lại lên cơn co giật một lần nhưng những lúc như vậy biểu hiện ở cháu hoàn toàn khác. Cơn co giật càng tệ thì biểu hiện ở cháu lại càng tốt hơn. Gương mặt cháu hồng hào và chân tay cháu ấm. Cháu đổ rất nhiều mồ hôi và quần áo ướt sũng. Đồng thời, mủ chảy ra từ vết thương ở cả hai ngón giữa sực mùi thuốc Trung y. Chúng tôi nhận ra rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho cháu.

Lúc đó, con trai tôi nhìn thấy rất nhiều Pháp Luân quay trong phòng. Cháu cũng nhìn thấy một người mặc trang phục màu vàng đi lại trong phòng. Điều này đã tăng cường tín tâm của cháu vào Sư phụ và Đại Pháp.

Sư phụ giảng: “khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Vào ngày cuối cùng của quá trình tiêu nghiệp này, con trai tôi bị co rút không ngừng trong 16 giờ đồng hồ. Chúng tôi vững tin vào những điều Sư phụ đã dạy chúng tôi. Với tín tâm mạnh mẽ của con trai tôi vào Sư phụ và Đại Pháp, cháu đã vượt qua khảo nghiệm khó khăn này. Cháu đã được Đại Pháp cứu thoát khỏi cửa tử.

Con trai tôi đã lấy lại được sức khỏe một tháng sau đó và trở lại bình thường. Người thân và bạn bè tôi đều ngỡ ngàng khi chứng kiến điều đó, sau nhiều năm can thiệp y tế không thành, vậy mà tu luyện Đại Pháp chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi đã chữa khỏi bệnh cho con trai tôi.

Tin tức về phép màu y học này được lan truyền rộng khắp. Tất cả mọi người ở ngôi làng nhỏ miền núi của chúng tôi đều có thể thực sự cảm nhận được sự phi thường và uy lực của Đại Pháp. Cũng vì thế mà hơn 60 người đã bước vào tu luyện.

Hiện giờ con trai tôi đã 35 tuổi và cháu làm việc chăm chỉ như những thanh niên bình thường khác ở vùng đông bắc Trung Quốc. Kể từ đó cháu không bao giờ cần đến thuốc. Nhân dịp kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới đặc biệt này, tôi muốn chia sẻ câu chuyện của con trai mình để tôn vinh uy lực phi thường của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/14/404936.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/21/185123.html

Đăng ngày 30-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share