Bài viết của Tâm Từ, học viên từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-05-2010] Đây là một câu chuyện có thật. Đây là hành trình trở về của một người tu luyện.

Giống như đa số người dân Trung Quốc sinh sau năm 1950, vốn là những người đã bị đầu độc bởi chủ nghĩa vô thần, tôi cũng không tin vào sự tồn tại của Thần. Tuy nhiên tôi thích đọc và thường suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống. Tôi thường tự hỏi bản thân: “Tôi là ai? Tôi từ đâu đến? Và đâu là đích đến của tôi?” Tôi thường tự hỏi liệu thực sự có thiên đàng và địa ngục không, tại sao chúng ta tới đây, và có luân hồi thật sự không.

Sau đó một vài điều đã xảy ra có tác động rất mạnh đến tôi, đã bắt đầu thay đổi dần dần thế giới quan của tôi.

Khi tôi 20 tuổi, mẹ tôi bị nhập viện và trong tình trạng nguy kịch. Sau khi bị hôn mê một thời gian dài, bà đã tỉnh lại. Bác sĩ nói đó là một phép mầu. Sau khi được ra viện, mẹ tôi đã kể với tôi trải nghiệm không thể quên của bà.

Bà nói: “Con người cần phải sống tốt! Có thiên đàng và địa ngục thật sự, và những điều con người làm được ghi lại trong sổ ‘sinh và tử’”. Bà đã miêu tả bà đã bị kéo xuống địa ngục bởi một dây xích sắt như thế nào, nơi đó bà đã nhìn thấy một số người thân đã chết và người xấu bị trừng phạt và tra tấn, và bà đã bị đưa đến chỗ Diêm Vương như thế nào. “Diêm Vương trông như thế nào?” tôi hỏi. Mẹ tôi trả lời “Diêm Vương trông giống như hoàng đế ở thế giới con người.” Ông ấy hỏi ‘Ai đang quỳ ở đó?’ Một vị quan nói cho ông ấy về tên của mẹ. Diêm Vương bảo ‘Hãy đưa tôi xem sổ sinh tử’. Sau khi nhìn vào sổ, ông ấy nói ‘Thời gian của người này trên trần gian đã hết. Nhưng bởi vì bà ta đã làm rất nhiều việc tốt và giúp đỡ nhiều người. Ta sẽ tăng thêm tuổi thọ cho bà ấy thêm 10 năm nữa.’ Ông ấy đã viết một số ‘10’ vào sổ sinh tử bằng cây cọ màu đỏ và nói ‘Quay về!’ Với một cái đẩy, mẹ đã quay trở về, và lúc đó mẹ đã tỉnh dậy.”

Đó đúng là một sự trải nghiệm kinh ngạc đã khiến tôi hứng khởi, và tôi đã bắt đầu đọc các sách và các bài viết về tâm linh, tôn giáo và những phát hiện khoa học mới mà đã xác định sự tồn tại của các vị Thần. Sau đó tôi đã bắt đầu tập khí công và đã phát triển một số công năng. Thiên mục của tôi đã được mở và tôi có công năng ban vận tầm xa, vì thế tôi tin tưởng vững chắc vào sự tồn tại của các không gian khác.

Năm 1993, tôi muốn trở thành một tu sĩ để tu luyện. Trước khi tôi đến đền thờ, tôi đã hỏi một người bạn mà đã nghiên cứu “Cuốn sách về những sự thay đổi” để nói về số phận của tôi. Người bạn đã bảo tôi “Chị không cần phải trở thành một tu sĩ, một Sư Phụ cao tầng sẽ sớm dạy chị” Tôi hỏi “Sư Phụ cao tầng này ở đâu?” “Ở phía Đông Bắc Trung Quốc” anh ấy đáp. Đông Bắc Trung Quốc là một nơi rất lạnh. Bất chấp sự thật là tôi sợ lạnh bởi vì cơ thể tôi ốm yếu, nhưng tôi đã quyết định đi đến vùng Đông Bắc để tìm Sư Phụ tôi. Trong khi tôi đang chuẩn bị cho chuyến đi, niềm hạnh phúc mà tôi đang tìm kiếm đã âm thầm đến với tôi.

Tôi sẽ luôn nhớ ngày đó trong cuộc đời của tôi – ngày 11 tháng 09 năm 1993 – khi Sư Phụ Lý đến thành phố để giảng Pháp. Đó là một buổi sáng chủ nhật và ai đó đã cho tôi 2 tấm vé để tham dự một khóa giảng khí công. Tôi đến với mẹ vào buổi chiều. Mỗi câu trong bài giảng của Sư Phụ đã khai ngộ cho tôi. Khi Sư Phụ nói Ngài đặt Pháp Luân vào lòng bàn tay của mọi người để chúng tôi có thể cảm thấy nó, tôi có thể cảm thấy cái gì đó đang xoay trong lòng bàn tay và có thể nghe được âm thanh quay. Tôi nhảy lên và nói “Mẹ, khí công này là chân chính và con muốn học!” Sau bài giảng, nhiều học viên bao gồm cả tôi đã mua vé cho ngày kế tiếp. Ngày đó tôi bắt đầu tu luyện trong Đại Pháp và tôi đã rất may mắn để tham dự đủ 2 lượt các bài giảng của Sư Phụ.

Sau loạt 10 bài giảng đầu tiên, trước đêm khi Sư Phụ rời đi, một đại diện học viên đi đến sân khấu để bày tỏ lòng biết ơn của cô ấy đến Sư Phụ trong việc chữa bệnh cho cô ấy. Cô ấy đã bị khuyết tật nặng và phải mang một tấm thép để chống lưng, nhưng bây giờ cô ây không còn cần đến nó nữa. Khi Sư Phụ đã nghe rằng cô ấy có những khó khăn về tài chính và thậm chí mượn tiền để trả chi phí học của mình, Sư Phụ đã yêu cầu nhân viên trả lại tiền cho cô ấy. Người học viên bật khóc. Thính giả vỗ tay như sấm và mọi người đều xúc động chảy nước mắt.

Trong tiếng vỗ tay kéo dài, Sư Phụ đã bước xuống sân khấu. Tôi đã sắp xếp để có một chỗ ở lối đi, hy vọng được bắt tay với Sư Phụ và tôi đã thực hiện được! Khi tôi nắm tay của Sư Phụ, luồng hơi ấm tràn vào cơ thể tôi, và tôi đã được đắm chìm trong nguồn năng lượng mạnh mẽ. Tôi đã ngập trong hạnh phúc của hồng quang Phật một thời gian dài sau đó.

Sau một loạt các bài giảng, cả tâm và thân tôi được tịnh hóa. Niềm vui của tôi không có lời nào tả xiết. Tôi hiểu rằng ý nghĩa của cuộc sống là phản bổn quy chân, và tôi hiểu tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn là nguyên tắc chỉ đạo để đưa tôi đến cảnh giới cao, để thoát khỏi nơi đau khổ này và quay trở về ngôi nhà thật của mình. Từ đó tôi đã đặt yêu cầu nghiêm khắc cho cuộc sống thường nhật của mình, và luôn nghĩ đến người khác trước tiên. Tôi cố gắng truyền rộng sự vĩ đại của Đại Pháp đến mọi người tôi biết. Nhiều người đã thấy được sức mạnh Đại Pháp qua những thay đổi của tôi và đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Có một sự kiện mà gây một sự xúc động mạnh tại nơi làm việc của tôi. Một vài ngày sau khi một đồng nghiệp bắt đầu tu luyện Đại Pháp, cô ấy đã thấy 100 nhân dân tệ trên mặt đất ở cổng cơ quan. Suy nghĩ đầu tiên của cô ấy là: “tôi là người tu luyện, tôi không thể lấy tài sản của người khác.” Cô ấy tìm người chủ để trả lại số tiền. Mọi người đã nói về chuyện đó rất nhiều. Họ nói Pháp Luân Công thật quyền năng, rằng Pháp đã làm thay đổi một cá nhân để có được chuẩn mực đạo đức cao chỉ trong một vài ngày. Người quản lý đã nói: “Nếu mọi người đều tập Pháp Luân Công thì sẽ dễ dàng để tôi quản lý đơn vị công tác!

Quá trình đồng hóa với Pháp là cả niềm vui và gian khổ. Lúc đầu, tôi đã chịu đựng trong nước mắt nhưng dần dần tôi trở nên trầm tĩnh hơn và dần dần đạt được tâm trí an lạc và từ bi.

Tôi làm việc trong ngành công nghiệp dịch vụ. Tôi nhớ một ngày, khi một cặp vợ chồng cao tuổi đã phải chờ đợi lâu hơn một chút do có một vài hiểu lầm. Cặp vợ chồng đã trở nên giận dữ mà thậm chí không hề nghe lời xin lỗi của tôi. Sau khi chửi rủa tôi một vài giờ đồng hồ, họ đã phàn nàn về tôi với bất cứ ai sẽ lắng nghe họ. Sau đó, người lãnh đạo trong công ty đã phê bình tôi trong một cuộc họp. Nhiều đồng nghiệp đã biết toàn bộ câu chuyện và cảm thấy điều đó không công bằng cho tôi. Nhưng tôi đã rất bình tĩnh và chỉ hướng nội, tìm xem tôi đã làm sai những gì mà làm thương tổn người khác hoặc có thể là nguyên nhân dẫn đến tình huống này. Người quản lý đến nói chuyện với tôi sau buổi họp. Điều đầu tiên tôi nói là “tôi xin lỗi về rắc rối mà tôi đã gây nên. Tôi đã không làm tốt ngày hôm nay”. Người quản lý đã không biết phải nói gì bởi vì ông ấy biết rằng tôi không phải là người vô trách nhiệm. Vì vậy ông ấy nói với tôi “Thật là khó để không mắc một sai lầm nào. Lần sau hãy cẩn thận hơn.” Tôi đã không thể có được từ bi và bình tĩnh thế này trước khi tôi bắt đầu tu luyện.

Cuộc hành trình 17 năm quay về của tôi đầy dẫy những khó khăn và niềm vui. Đối với một học viên Đại Pháp, việc tu luyện là tiến trình tịnh hóa tâm và đề cao lên. Chỉ bằng cách quay về với bản ngã của mình – nơi cảnh giới tinh khiết và từ bi – chúng ta mới có thể đến được thiên đường của mình.

Các bạn, xin hãy đọc cuốn sách quý báu Chuyển Pháp Luân. Có lẽ việc đọc cuốn sách này sẽ là bước ngoặt trong cuộc đời của bạn. Cầu chúc cho người tốt sẽ được cứu độ! Cầu chúc cho hạnh phúc luôn luôn đến với những người nhân từ


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/5/25/223154.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/6/9/117737.html
Đăng ngày: 05-07–2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share