Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

Tôi đắc Pháp vào tháng 4 năm 1999. Nhớ lại hôm đó, tôi đang chuẩn bị tới nhóm học Pháp, nhưng trời mưa rất to và chồng tôi nói rằng tôi không nên đi vì sẽ chẳng có ai đến đâu. Tôi nói với anh ấy rằng người tu luyện không ngại mưa gió, rồi mở cây dù và đi tới điểm luyện công.

Tôi là người đầu tiên đến điểm luyện công nhưng lúc đó trời mưa rất nặng hạt, các đồng tu đều chưa tới, tôi quyết định bắt đầu luyện công một mình. Khi tôi luyện các động tác, tôi nhìn thấy toàn bộ ngôi nhà được bao phủ bởi một trường năng lượng và có một quầng ánh sáng màu đỏ trong ngôi nhà. Khi luyện bài công pháp thứ hai, lưỡng trắc bão luân, tôi cảm nhận thấy dòng năng lượng phát ra từ hai bàn tay, như như bàn tay của Phật nghìn tay nghìn mắt vậy, và dần dần năng lượng ấy chuyển từ bàn tay tôi lan sang hai tai. Thật tuyệt vời. Tôi cảm thấy như thể Sư phụ đang đứng ngay bên cạnh tôi. Sư phụ thấy được sự quyết tâm của tôi và đã cho phép tôi nhìn thấy và cảm nhận được những điều tuyệt vời ấy.

Ba tháng sau đó, cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, chúng tôi không còn môi trường luyện công tập thể nữa, vì thế tôi luyện công ở nhà trước pháp tượng của Sư phụ.

Một ngày nọ, khi tôi đang luyện động tác phúc tiền bão luân, bài công pháp thứ hai, tôi cảm giác được nét mặt tường hòa từ bi của Sư phụ và Ngài nói với tôi, cấp cho tôi Pháp Luân lớn hơn, tôi có giữ được không. Tôi lập tức trả lời Sư phụ rằng Pháp Luân lớn hơn nữa con cũng giữ được. Sau đó tôi cảm thấy Pháp Luân giữa hai cánh tay ngày càng lớn hơn và tôi lùi lại vài bước. Tôi nghe thấy tiếng Sư phụ cười lớn và tôi nói rằng Pháp Luân lớn quá khiến con không thể giữ nổi. Tôi nhận ra rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi và coi sóc tôi.

Chú chồng tôi nói với vợ chồng tôi rằng con trai chú ấy muốn xây một ngôi nhà trên mảnh đất thuộc sở hữu của cả hai gia đình. Tôi biết rằng mình không nên ích kỷ, nên tôi đã nói với chú rằng vì chúng tôi chuẩn bị đóng cửa hàng, nên con của chú có thể xây nhà trên mảnh đất đó. Chúng tôi đã có nhà để ở trong khi vợ chồng con trai chú hiện sống bằng nghề lái xe ba bánh và họ cần mảnh đất đó hơn chúng tôi.

Đêm đó, tôi mơ thấy con dâu của chú đến tìm tôi và nói gay gắt rằng cửa hàng của chúng tôi vẫn đang mở cửa bán hàng và có vẻ như chúng tôi không định đóng nó và điều này khiến vợ chồng cô chú ấy không thể phá dỡ cửa hàng đó được. Tôi trả lời rằng cửa hàng đó rất gần đường và sẽ không ảnh hưởng đến việc xây nhà, hơn nữa tôi sẽ dỡ bỏ trước căn phòng đang cản trở lối đi, để việc xây nhà của các em được thuận lợi. Chúng tôi đã có một cuộc tranh cãi nảy lửa. Khi tôi tỉnh dậy, tôi biết Sư phụ đã điểm hóa về chấp trước của tôi.

Ngày hôm sau, cô em dâu của tôi đến và mọi việc diễn ra đúng như trong giấc mơ hôm trước. Tôi nói với cô ấy rằng chúng tôi sẽ đóng cửa hàng bất cứ lúc nào cô ấy muốn, và tôi biết rằng việc xây một ngôi nhà khó khăn như thế nào, nên tôi sẽ không gây khó dễ cho cô ấy. Cô ấy không nói gì nữa. Tôi nói thêm rằng tôi không muốn tranh cãi, và tranh cãi chẳng giải quyết được vấn đề gì. Cô ấy nói rằng chúng tôi nên để các ông chồng giải quyết với nhau và bỏ đi.

Sau đó, chú chồng tôi đến. Tôi nói với chú rằng chúng tôi đã mở cửa hàng được 20 năm rồi nhưng chúng tôi vẫn sẵn sàng đóng cửa hàng để con trai chú có thể xây nhà trên mảnh đất đó. Chú nói với tôi rằng những lời tôi nói khác với những gì chú nghe được từ con dâu. Chú nói rằng chú sẽ mua tất cả hàng hóa chúng tôi bán ở cửa hàng và bán lại cho những nhà cung cấp khác.

Một thời gian sau chú quay lại với thái độ khác hẳn và muốn chúng tôi phá dỡ cửa hàng ngay lập tức. Chồng tôi, là một người thường, giận dữ trả lời rằng anh ấy đã giúp đỡ bằng cách để em họ xây nhà trên mảnh đất đó. Nhưng với tình hình này, đề nghị trên ko còn giá trị nữa.

Ngày hôm sau, vợ chồng cậu em họ đã chặn cửa bán hàng của chúng tôi bằng một xe chở đầy gạch. Sự việc này đã làm tôi nhớ đến lời giảng của Sư phụ.

Sư phụ giảng rằng:

“Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được”. (Bài giảng thứ tưChuyển Pháp Luân)

Tôi giận dữ chỉ thẳng lên trời nói rằng: “Hành động của các em thật sự làm tổn thương người khác. Các em có thể nói dối chúng tôi chứ không thể lừa dối được Thần Phật”.

Người vợ cũng chỉ thẳng ngón tay vào tôi và gào lên: “Chị sẽ gặp quả báo”.

Tôi tự nhắc bản thân mình là một người tu luyện và cửa hàng chúng tôi là cửa hàng duy nhất trong làng, do đó tôi kiếm được nhiều tiền hơn những người lao động khác. Vào lúc đó, tôi đã buông bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân và không còn thấy giận dữ chút nào nữa. Tôi cảm thấy bản thân cao lớn và cô ấy trở nên nhỏ bé hơn. Tôi thấy vui vì Sư phụ luôn dõi theo tôi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút bất bình. Mặc dù vậy, tôi vẫn tiếp tục bán hàng.

Việc bán hàng thuận lợi hơn trước vì mọi người biết chúng tôi đang giảm giá đồ. Tuy nhiên, đôi vợ chồng trẻ kia sau đó lại đến và chặn cửa của chúng tôi, với hi vọng sẽ nhốt chúng tôi ở trong cửa hàng. May thay, lúc đó vợ chồng tôi về nhà sớm và đã chuẩn bị đi ngủ. Tôi giận dữ khi thấy cửa bị chặn vào sáng ngày hôm sau và tôi không thể chịu đựng được thêm chút nào nữa. Tôi nói với chồng tôi rằng họ đối xử tệ với chúng tôi như vậy là quá đủ rồi.

Tôi báo cáo lãnh đạo địa phương và được khuyên rằng nên kiện vợ chồng người em họ ra tòa. Tất cả các tâm chấp trước của tôi bị phơi bày và tôi đã sẵn sàng thuê luật sư. Chúng tôi biết chắc rằng mình sẽ thắng kiện. Ngay cả người em dâu cũng nghĩ rằng họ đã vượt quá giới hạn và đáng bị trừn phạt.

Khi các học viên ở địa phương biết chuyện, họ đã gửi tôi tập hợp các bài giảng của Sư phụ. Suy nghĩ và hành vi của tôi đang ở ranh giới giữa người tu luyện và người thường. Một đêm, tôi mơ thấy hai cánh tay áo bay lên bầu trời và chợt nhớ đến lời của Sư phụ.

Sư phụ giảng rằng:

“Sinh tại khổ nạn trung
Bán sinh lưỡng tụ không
Nhất triêu đắc Pháp hướng thượng xung
Khoái
Tố hảo tam kiện sự
Cứu chúng sinh
Hồi quy bộ biệt tùng” (Quan cảmHồng Ngâm III)

Diễn nghĩa:

“Sinh vào thời khổ nạn
Nửa đời hai tay trắng
Một khi đắc Pháp liền thăng lên
Nhanh
Làm tốt ba việc
Cứu chúng sinh
Đừng lơi lỏng bước tiến trở về” (Cảm nhậnHồng Ngâm III)

Tôi nhanh chóng nhảy ra khỏi giường và xin lỗi Sư phụ. Nước mắt tôi chảy giàn dụa. Tôi đột nhiên hiểu lời của Sư phụ giảng

“Bách khổ nhất tề giáng
Khán kỳ như hà hoạt” (Khổ Kỳ Tâm ChíHồng Ngâm)

Tạm dịch:

“Trăm khổ cùng giáng xuống
Xem sẽ sống ra sao” (Khổ về Tâm ChíHồng Ngâm)

Tôi đã thuyết phục chồng tôi rằng cho dù chúng tôi thắng kiện và họ bồi thường tiền thì chúng tôi cũng không thể nhận món tiền đó. Mặc dù ban đầu anh ấy không đồng ý, nhưng tôi đã dùng các Pháp lý của Đại Pháp để thuyết phục chồng. Cuối cùng chúng tôi đã không kiện nữa, và cho phép vợ chồng người em họ phá dỡ cửa hàng theo ý họ.

Đã hơn 5 năm trôi qua kể từ lúc sự việc ấy diễn ra. Vài ngày trước, một người bạn của tôi nói rằng tôi rất hào phóng khi làm điều đó. Tôi nói rằng vì tôi là một người tu luyện và tôi sống theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Cuốn sách Chuyển Pháp Luân đã thay đổi cuộc đời tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/27/388371.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/15/183650.html

Đăng ngày 20-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share