Thuật lại theo lời kể của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-05-2020] Tôi sinh năm 1930, và năm nay tôi 90 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Tôi mang nhiều bệnh tật đến nỗi bệnh viện đã thông báo cho gia đình tôi là tôi bị bệnh hiểm nghèo. Con gái đã bắt đầu lo hậu sự cho tôi. Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc, vì tôi đã tìm được Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp 20 năm nay và hiện giờ tôi rất khoẻ mạnh. Phần lớn tóc bạc của tôi đã đen trở lại. Hàng ngày tôi đạp xe đạp và đi đến nhiều nơi để giảng chân tướng. Hàng xóm của tôi nói, “Nếu muốn biết Pháp Luân Đại Pháp có tốt không, hãy nhìn mẹ của Lão Học. Mỗi ngày cụ bà này ngày càng trẻ hơn.” Tôi xin chia sẻ câu chuyện của mình.
Gặp được Pháp Luân Đại Pháp
Ở tuổi 65, tôi có quá nhiều vấn đề về sức khỏe, gồm bệnh lý tim mạch, đau lưng và đau chân. Bác sỹ nói với con gái tôi: “Cô cần phải ở bên mẹ cô. Hãy chuẩn bị tinh thần. Có thể bà ấy không còn sống được lâu nữa đâu.” Con gái tôi chỉ biết khóc thầm.
Bà ngoại tôi, mẹ tôi và chị gái tôi tất cả đều qua đời ở tầm tuổi 50 hoặc 60. Bác sỹ nói rằng tôi có thể chết bất cứ lúc nào. Con gái tôi cũng đã chuẩn bị đồ liệm cho tôi rồi.
Chắc hẳn Thần Phật đã bảo hộ tôi. Tôi vẫn sống. Nhưng sức khỏe tôi kém và tôi nhìn cũng không được rõ.
Con trai nhỏ đưa cho tôi một quyển Chuyển Pháp Luân vào mùa Xuân năm 1996. Cháu nói với tôi rằng nhiều người thực hành Pháp Luân Đại Pháp và đã lấy lại được sức khỏe. Cháu đề nghị tôi thử một chút. Tôi không biết Pháp Luân Đại Pháp là gì, nhưng cũng bị thuyết phục
Tôi mù chữ và chỉ biết vài từ. Tôi nhờ chồng tôi đọc Chuyển Pháp Luân cho tôi nghe. Khi tôi lắng nghe, bài giảng của Sư phụ đã tiến nhập vào tâm trí tôi.
Tôi đi đến điểm luyện công và học các bài công pháp. Khi tôi nghe tin có lớp 9 ngày sắp mở, tôi đến đó bất kể quãng đường xa xôi. Dần dần tôi trở nên khỏe mạnh hơn và trong một tháng tôi đã khỏe mạnh hoàn toàn. Tôi nhìn đời đầy lạc quan và tôi có thể làm được nhiều việc.
Tôi trồng rau cải trong vườn và không cần mang kính khi khâu vá. Tôi có thể đọc hơn 40 quyển sách Đại Pháp cũng như Tuần báo Minh Huệ.
Sống sót sau hai tai nạn
Cuối năm 1996, tôi bị một chiếc xe máy đâm. Cậu thanh niên trẻ rất hoảng hốt và đỡ tôi đứng dậy. Sư phụ yêu cầu chúng ta làm người tốt, nên tôi đã không tức giận và nói với cậu ấy rằng tôi ổn.
Nhưng tôi không thể lái xe đạp được. Cậu thanh niên kia muốn đưa tôi đến bệnh viện nhưng tôi từ chối, thế là cậu ấy mang tôi về nhà. Tôi không để cậu ấy vào trong nhà vì tôi không muốn chồng tôi biết việc đã xảy ra và sẽ lo lắng cho tôi, và tôi cũng không muốn con gái tôi phàn nàn cậu ấy.
Tôi làm việc nhà như thường lệ đến nỗi chồng tôi không hay biết rằng tôi bị thương. Tối hôm đó tôi đến điểm luyện công. Một người hàng xóm chứng kiến vụ tai nạn cũng ở đó. Cô ấy ngạc nhiên khi thấy tôi và tôi nói rằng tôi ổn. Cô ấy nói với mọi người, “Các bạn nên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Dì ấy đã bị xe máy đâm nhưng dì ấy lại chẳng sao.”
Cậu thanh niên đó đến thăm tôi. Sau khi con trai tôi nghe được về vụ tai nạn của tôi, cháu nói với cậu thanh niên, “Anh quá may mắn. Mẹ tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp và sẽ không lợi dụng việc này. Bởi vì mẹ tôi tu luyện nên bà chỉ bị thương nhẹ một chút.” Mọi người cười to.
Trước Tết Nguyên đán, mọi người đều lau dọn nhà cửa. Tôi đạp xe đi mua vài thứ để dọn nhà. Khi đến ngã tư, mọi thứ đột nhiên trắng xoá. Đột nhiên tôi nghe tiếng ai đó hét lên, “Đưa bà ấy đến bệnh viện.” Tôi mở mắt ra và nhận ra rằng mình vừa bị xe máy đâm.
Đồng nghiệp của con rể tôi tình cờ ở đó và nhận ra tôi. Anh ấy gọi cho con rể và con rể cùng con gái và con trai tôi đến. Tôi cố nói rằng tôi vẫn ổn và không cần phải đến bệnh viện. Họ không nghe và đã đưa tôi đến đó bằng mọi cách.
Có một cục u to trên đầu tôi. Bác sỹ nghi ngờ tôi bị nội thương nên muốn tôi nhập viện. Tôi từ chối. Bác sỹ kê cho tôi nhiều loại thuốc và con tôi đưa tôi về nhà.
Tôi học Pháp và luyện công. Các con tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp siêu thường, nên chúng không ép tôi uống thuốc. Cục u biến mất vào ngày hôm sau. Tôi không còn đau nữa. Tôi biết rằng Sư phụ đã bảo hộ tôi.
Vượt quan sinh tử
Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp 20 năm trước, tôi luôn khỏe mạnh, nhưng tôi cũng có trải nghiệm về tịnh hóa thân thể. Bà ngoại tôi, mẹ tôi và chị gái tôi tất cả đều qua đời vì bệnh ung thư nhưng vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi. Tôi có những triệu chứng và nôn ra thứ gì đó rất hôi, nhưng tôi không sợ. Điều này càng làm tôi tín tâm vào Pháp Luân Đại Pháp.
Khi tôi bước qua tuổi 80, trong nhiều ngày tôi không muốn ăn. Thoạt đầu tôi ăn dưa hấu và uống nước. Sau đó thậm chí tôi không thể uống nước. Tôi cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy dưa hấu. Tôi đi tiểu ra máu. Chồng tôi đã qua đời nhiều năm trước, và tôi sống một mình. Tôi không muốn nói cho con gái vì tôi không muốn cháu lo lắng. Tôi là một học viên và tôi biết rằng đó không phải là bệnh.
Ngày Chủ nhật là ngày thứ Bảy trong đợt thanh lọc của tôi, con trai tôi đến. Cháu thấy lạ khi tôi không thức dậy như thường lệ. Cháu biết rằng tôi thường dậy sớm và luyện công. Cháu nhận thấy có máu trong nước tiểu của tôi trên ga giường và hét lên. Cháu thấy rằng tôi đứng không vững và hỏi tôi vì sao tôi không nói cho mọi người biết. Cháu nói rằng lần này nhất định tôi phải đi bệnh viện và điện thoại cho anh trai cháu. Chúng quyết định thứ Hai sẽ đưa tôi vào viện. Rồi chúng rời đi.
Tôi không biết nói gì. Rồi tôi nhớ đến Sư phụ. Tôi đứng trước ảnh Sư phu và nói, “Sư phụ ơi, con biết đây không phải là bệnh. Nhưng con trai con không phải là học viên và chúng muốn đưa con đến bệnh viện. Con không biết phải giải thích việc này như thế nào. Bác sỹ sẽ không hiểu con. Con không muốn đến bệnh viện. Sư phụ ơi, xin hãy giúp con.”
Con trai lớn sau đó đến và nói, “Ngày mai bạn của con dâu sẽ đến ở nhà con một đêm. Chúng ta đến bệnh viện vào ngày thứ Ba được không? Mẹ có chịu đựng nổi đến lúc đó không ạ?”
Tôi đáp, “Dĩ nhiên rồi.” Tôi rất vui mừng. Sư phụ đang giúp tôi. Tôi biết tôi sẽ ổn trước ngày thứ Ba. Thân thể tôi cảm thấy đã nhẹ nhàng rồi. Tôi biết Sư phụ đã lấy những thứ xấu khỏi thân thể tôi, và tôi cảm thấy đói.
Sáng sớm thứ Ba con trai tôi đến và tôi đã hoàn toàn hồi phục. Nhìn thấy tôi mỉm cười và khỏe khoắn, con trai lớn ngạc nhiên nói, “Mẹ ơi, mẹ ổn chứ ạ?” Tôi mỉm cười gật đầu. Con trai nhỏ nói, “Thậm chí nếu không ai tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì mẹ vẫn tu luyện. Không gì có thể ngăn cản mẹ được!”
Hướng nội
Tháng 8 năm ngoái, cháu ngoại gái mang cho tôi rất nhiều đồ ăn. Con dâu bé mời tôi đến ăn trưa với chúng, nên tôi mang đồ ăn này theo. Con dâu rất tức giận khi biết rằng thức ăn này là của cháu ngoại gái. Tôi bỏ qua việc này và bảo cháu trai đến ăn. Con dâu tôi ngăn chúng và nói rằng cháu ngoại gái đã không tôn trọng chồng mình.
Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy việc này. Tôi đã ăn nhiều sủi cảo rồi nên quay về nhà tôi. Tôi cũng tức giận. Tôi đã mang thức ăn cho chúng nhưng cuối cùng lại sinh rắc rối. Con dâu bình thường rất lễ phép với tôi và chưa bao giờ đối xử với tôi như thế.
Sư phụ bảo chúng ta hướng nội khi gặp mâu thuẫn. Tôi hiểu rằng tôi đã làm không tốt ở phương diện nào đó. Con cái vốn rất tốt với tôi và hiếm khi tức giận tôi. Do đó chính là con dâu đang giúp tôi đề cao tâm tính. Đây là hảo sự, là một cơ hội tu luyện hiếm hoi cho tôi.
Chỉ sau một lúc con dâu xuất hiện, mang thức ăn mà cháu nấu đến như thể không có chuyện gì xảy ra. Cháu nói, “Mẹ ăn đi mẹ.” Cháu thay đổi ngay khi tôi hướng nội. Tu luyện thật là kỳ diệu!
Giảng chân tướng
Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm nay và hiện giờ tôi rất khỏe mạnh. Phần lớn tóc bạc của tôi đã đen trở lại. Hàng ngày tôi đạp xe đạp và đi đến những nơi khác nhau để giảng chân tướng. Hàng xóm của tôi nói, “Nếu muốn biết Pháp Luân Đại Pháp có tốt không, hãy nhìn mẹ của Lão Học xem. Cụ bà này ngày càng trẻ.”
Tôi thường nói với con cháu, “Sư phụ đã kéo dài sinh mệnh cho mẹ. Tại sao? Vì để mẹ có thể cứu người, Sư phụ đã cứu mẹ, và mẹ phải cứu những người khác.” Con tôi đều hiểu và ủng hộ tôi.
Con trai lớn nói rằng khi cháu ăn tối với những người bạn làm trong quân đội, một trong số họ nói, “Mẹ cậu rất khỏe mạnh. Bà đạp xe đi khắp nơi và và giúp mọi người thoái ĐCSTQ. Bà giúp chúng tôi thoái Đảng và nói rằng chúng tôi sẽ bình an.” Con trai tôi đáp, “Mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp 20 năm và không cần dùng thuốc. Chúng tôi không phải lo lắng cho bà. Việc đó đã giảm đỡ bao nhiêu gánh nặng cho chúng tôi rồi.”
Cháu hỏi tôi, “Mẹ ơi, mẹ đã đến cơ quan để giúp họ thoái ĐCSTQ à?” Tôi đáp, “Không. Sư phụ an bài họ đến gặp mẹ. Đôi khi mẹ không biết họ, nhưng họ biết mẹ và vẫy tay chào mẹ. Mẹ không nên giúp họ thoái sao? Đặc biệt là bạn của con đang làm việc ở bộ phận chấp pháp. Biết chân tướng là rất quan trọng với họ.” Con trai tôi mỉm cười và liên tục gật đầu.
Bởi vì tôi đã sống ở thị trấn này quá lâu nên Thị trưởng, Bí thư Đảng và Giám đốc các Sở đều biết tôi. Một số người còn nhờ tôi giúp họ thoái ĐCSTQ và giới thiệu nhiều người hơn cho tôi.
20 năm qua, tôi không đếm tôi đã giúp bao nhiêu người thoái ĐCSTQ. Hàng ngày tôi đều đi ra ngoài giảng chân tướng. Tôi cảm thấy có lỗi nếu tôi không làm việc này. Cũng có lúc không ai đồng ý thoái.
Một hôm trời mưa phùn. Dù gì tôi cũng đạp xe ra ngoài. Chẳng mấy chốc mưa như trút nước, và tôi tìm được nơi trú mưa. Khi một người đàn ông trung niên đi ngang qua, tôi mời ông ta vào. Khi ông ấy nói rằng ông ấy là Đảng viên ĐCSTQ, tôi giảng chân tướng và khuyên thoái. Ông ấy không ngừng cảm ơn tôi. Tôi bảo ông ấy hãy cảm ơn Sư phụ Lý bởi vì Sư phụ đã yêu cầu tôi cứu độ chúng sinh. Ông ấy nói, “Cảm ơn Sư phụ Pháp Luân Đại Pháp!” Tôi đạp xe về nhà. Vừa vào đến nhà, mưa lại bắt đầu nặng hạt. Tôi nói, “Tạ ơn Sư phụ đã bảo hộ con!”
Một ngày một tài xế taxi nói với tôi, “Dì ơi, cháu thường xuyên đọc Tuần báo Minh Huệ. Cháu đọc cả quyển sổ sách nhỏ dì cho cháu, Mục đich cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản. Sau khi đọc những quyển sách của dì, cháu cảm thấy rằng cháu nên làm một người tốt, Cháu không còn mặc cả với khách hàng nữa. Có người không có đủ tiền, cháu bảo rằng cháu sẽ học từ những học viên Pháp Luân Đại Pháp và sẽ không lấy tiền của người ta nữa. Cháu đưa anh ấy về nhà, nhưng anh ấy nài nỉ trả tiền cho cháu.”
Tôi cũng gặp những người không muốn nghe. Họ từ chối nhận tài liệu và nói lời khó nghe với tôi. Một ngày ở cổng trường, nhiều cha mẹ đang chờ đón con. Tôi phát tờ rơi cho một người đàn ông đã từ chối nhận, ông ta nói, “Bà nhận tiền hưu của Đảng nhưng bà lại chống lại Đảng.”
“Không, tôi không chống lại Đảng. Giang Trạch Dân (Cựu Lãnh đạo ĐCSTQ) nói rằng họ phải chiến thắng Pháp Luân Đại Pháp và phát động cuộc bức hại.”
Ngay khi tôi đề cập đến Giang Trạch Dân, có tiếng ồn ào nổi lên. Một người nói, “Giang Trạch Dân là người xấu. Ông ta đã bán lãnh thổ cho Nga.” Một người khác nói, “Ông ta cai trị đất nước bằng tham nhũng và nuôi dưỡng đám quan chức tham nhũng.”
Khi họ phàn nàn về Giang Trạch Dân, tôi bắt đầu phân phát tờ rơi. Mỗi người đều nhận một tờ. Có bốn người đồng ý thoái ĐCSTQ. Tôi đưa tờ rơi cuối cùng cho người đàn ông đó. Ông ấy nhận nhưng không thoái ĐCSTQ.
Một dịp khác tôi đưa tờ rơi cho một người đàn ông lái xe ba bánh. Ông ấy ném tất cả tờ rơi của tôi xuống đất. Tôi không tức giận và chỉ nhặt chúng lên. Người đàn ông đứng cạnh lại tức giận và nói, “Ông bị sao vậy? Ông không muốn đọc thì thôi. Nhưng sao lại vứt xuống đất? Dì ấy là già rồi và làm những việc này không dễ dàng với dì ấy.” Người đàn ông đó đã không nói lời nào và bỏ đi.
Cứu người trong dịch bệnh
Mùa Đông năm nay dịch bệnh bùng phát và thành phố của chúng tôi bị phong tỏa. Con cái lo lắng cho tôi. Con dâu bé nói, “Mẹ à, mẹ đừng đi ra ngoài và đừng mời học viên đến nữa. Người lớn chúng ta không sợ. Nhưng bọn trẻ còn bé quá. Chúng ta phải cẩn thận.” Tôi không nói gì.
Khi tôi trở về nhà, tôi nhận ra rằng vì sao Hè năm ngoái tôi lại lắp đặt máy sưởi chạy bằng gas–là Sư phụ đã an bài. Nếu tôi không lắp máy sưởi này, tôi sẽ phải ở với các con. Năm ngoái, con gái nài nỉ tôi đến ở cùng cháu bởi vì cháu nghĩ rằng tôi sẽ không an toàn khi sống một mình với lò sưởi bằng than cả đêm. Mà cháu lại cũng không muốn tôi lắp máy sưởi chạy bằng gas. Cháu muốn tôi sống với cháu. Nhưng tôi nhất quyết lắp máy sưởi gas. Con trai nhỏ hiểu việc và nói, “Nếu mẹ muốn máy sưởi gas, hãy lắp cho mẹ một chiếc. Chiếc máy này cũng dễ điều khiển.”
Khi khu dân cư bị phong tỏa, thật không dễ mà ra ngoài. Nhưng từ nhà tôi ra ngoài thì dễ hơn. Bởi vì Sư phụ đang kiểm soát mọi thứ, tôi có gì phải sợ chứ? Khi cháu nội đang ngủ và con dâu bận rộn, tôi đi ra ngoài. Trên phố chẳng có nổi một bóng người. Tôi treo bảng giảng chân tướng.
Tôi cảm thấy tệ khi tôi không ra ngoài giảng chân tướng. Nhưng tôi không muốn làm việc lén lút. Vì thế tôi nói với con dâu, “Mẹ muốn ra ngoài luyện công. Ở trong nhà cả ngày đúng là không tốt. nếu con sợ, đừng đến nhà mẹ.” Cháu thấy sự nhất quyết của tôi và nói, “Mẹ hãy đeo khẩu trang và đừng đi xa quá.”
Có rất ít người đi lại trên phố. Vài người bán rau nên tôi đến giảng chân tướng cho họ và một số người trong đó đã đồng ý thoái ĐCSTQ.
Một ngày tôi đi ngang một khu dân cư. Một người đàn ông đeo khẩu trang ở cổng nhìn tôi, vì thế tôi đi đến chỗ anh ta. “Tôi biết bà,” anh ta nói. “bà trông vẫn vậy dù nhiều năm đã trôi qua.”
“Pháp Luân Đại Pháp khiến tôi trẻ trung,” tôi nói. Anh ta nói, “Lúc đầu tôi không tin, nhưng khi thấy tóc bà chuyển sang màu đen thì tôi tin.”
Tôi hỏi liệu anh ta có phải là Đảng viên không. Anh ta nói đúng, nên tôi nói, “Xin hãy thoái ĐCSTQ và anh sẽ được phúc báo. Hãy lấy một tờ rơi và anh sẽ biết được chân tướng chi tiết hơn.”
“Nếu người khác nói với tôi, tôi sẽ không tin họ. Nhưng tôi tin bà. Vâng, tôi đồng ý thoái ĐCSTQ.”
Thời gian dịch bệnh, học viên không có chỗ học Pháp, cho nên tôi mời họ đến nhà tôi. Con trai nói với vợ, “Xin em đừng nói gì cả. Mẹ là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.” Vì thế cháu đã không nói lời nào thậm chí cả khi học viên đến nhà học Pháp mỗi ngày.
Con dâu cả nói, “Mẹ ơi, trước đây con không tin Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng sau khi thấy mẹ thay đổi như thế nào thì con đã tin. Từ giờ trở đi, mẹ không cần phải lo nghĩ việc gì khác ngoài việc tu luyện cho tốt.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/10/404939.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/14/184813.html
Đăng ngày 18-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.