Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-05-2019] Tôi bắt đầu đến làm việc tại một mỏ dầu vào năm 16 tuổi. Nhưng một năm sau, tôi bị tai nạn lao động do ngộ độc khí hydro sunfua gây tổn thương não bộ. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã được chữa khỏi bệnh. Tôi nói với mọi người về vẻ đẹp của Đại Pháp và cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Cuộc sống gắn liền với chứng rối loạn tâm thần

Ban đầu, tôi được đưa đến một trại điều dưỡng sau khi bác sỹ chẩn đoán tôi bị tổn thương não bộ. Tôi chỉ được bồi thường một khoản tiền tương đương với khoảng 5 kilogram trứng mỗi tháng. Thời điểm đó, việc tôi thường xuyên làm là nghịch cát. Một số thanh niên địa phương hay đến bắt nạt tôi nhưng tôi không bao giờ đáp trả họ.

Năm tôi 28 tuổi, tôi kết hôn. Vợ tôi là một cô gái thôn quê hiền lành và xinh đẹp với làn da trắng trẻo. Mỗi khi trông thấy cô ấy là tôi lại cười. Cô ấy chăm sóc tôi như một đứa trẻ và là trụ cột gia đình. Người thân và bạn bè của tôi đều cảm thấy yên tâm phần nào cho tương lai của tôi.

Sau đó, vợ tôi sinh một bé trai. Trong khi những người bố khác có thể kể chuyện cho con nghe thì tôi chỉ biết chơi với con bằng cách bò trên mặt đất và sủa gâu gâu.

Khi con trai của chúng tôi được hai tuổi rưỡi, vợ tôi mắc chứng nhược cơ và sớm qua đời. Không có vợ chăm sóc, bố con tôi phải đến nương nhờ nhà bà ngoại, rồi lần lượt là nhà dì và em gái tôi.

Học Đại Pháp

Năm 2002, thật may mắn là tôi có cơ duyên biết đến Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đầu, tôi chỉ luyện năm bài công pháp vì đầu óc tôi lúc đó không đủ tỉnh táo để đọc các bài giảng Pháp.

Sau khi bước vào tu luyện Đại Pháp, tôi không còn cảm giác sợ lạnh, cơ thể cứng đơ của tôi trở nên dẻo dai. Làn da tái xanh của tôi dần dần hồng hào trở lại. Đến cuối năm, tôi đã hoàn toàn khỏi bệnh. Ngay khi mới bước vào tu luyện, tôi đã hiểu được rằng sứ mệnh của các đệ tử Đại Pháp là cứu người.

Cứu độ chúng sinh

Con trai tôi cũng trở thành một đệ tử Đại Pháp. Một trong những cách chúng tôi giảng chân tướng là sơn các chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” hoặc “Chân – Thiện – Nhẫn hảo” lên các bức tường bằng giấy in sẵn.

Khi đã dùng hết giấy in sẵn, chúng tôi lại cần những cái mới thay thế. Chúng tôi đến một cửa hàng in ấn để nhờ họ làm, nhưng chủ cửa hàng từ chối bán cho chúng tôi vì anh ấy thấy sợ khi chúng tôi cho anh ấy biết thứ đồ chúng tôi cần mua. Vì vậy, tôi cùng con trai quyết định tự làm dù chúng tôi chưa có kinh nghiệm. Sau nhiều lần thất bại, cuối cùng chúng tôi cũng thành công. Các chữ in ra rất đẹp.

Có lần tôi tới một thôn làng để phát tờ rơi Đại Pháp. Vợ của người trưởng thôn nghe theo tuyên truyền của ĐCSTQ về Pháp Luân Đại Pháp nên đã báo tôi với cảnh sát. Sư phụ điểm hóa cho tôi nên rời đi bằng tiếng còi báo hiệu của xe cảnh sát, nhưng tôi không nhận ra và bị bắt giữ.

Tôi đã phát chính niệm suốt đoạn đường bị áp giải tới Phòng An ninh nội địa. Trưởng Phòng An ninh nội địa hỏi tôi tại sao tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi kể câu chuyện của mình cho ông ấy nghe, đồng thời giải thích về các Pháp lý tu luyện và sự thật về vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn. Cách chính quyền lợi dụng nó như thế nào để kích động người dân thù hận và hiểu nhầm về tu luyện.

Sau đó, tôi bị đưa đến một trại tạm giam. Khi thấy một lính canh bị thương ở chân, tôi đã khuyên anh ấy nên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” thì vết thương sẽ nhanh khỏi. Anh ấy nói tôi khác với những tù nhân khác. Ngay sau đó, tôi đã được trả tự do.

Hàng năm, những người quản lý cấp cao nơi tôi từng làm việc, đều tới thăm để xem tôi như thế nào. Sau khi đã hoàn toàn bình phục, tôi quay trở lại chỗ làm và đề nghị được tiếp tục làm việc tại đó. Người phụ trách đã vô cùng ngạc nhiên và hỏi tôi: “Tôi đã gặp anh ba tháng trước, lúc đó anh còn chưa hết bệnh. Sao anh có thể bình phục nhanh đến vậy?”

Khi tôi nói với ông ấy rằng chính Pháp Luân Đại Pháp đã chữa khỏi bệnh cho tôi, ông ấy đứng dậy khỏi ghế và nói: “Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Nhưng cậu không nên nói điều đó với bất kỳ ai khác”.

Sau đó tình cờ tôi gặp một vị đội trưởng đã nghỉ hưu. Ông ấy hỏi tôi có nhận ra ông ấy không. Tôi trả lời: “Ông chính là đội trưởng cũ của chúng tôi”. Ông ấy vô cùng ngạc nhiên thốt lên: “Ồ, cậu đã bình phục trở lại rồi!”. Tôi nói với ông về trải nghiệm của bản thân khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi cũng giảng chân tướng cho người chú họ. Sau khi nghe được một lúc, ông ra ngoài và gọi người con rể vào. Chú tôi nói: “Con hãy nhìn xem. Lúc trước cậu ấy có vấn đề về thần kinh, nhưng hiện giờ cậu ấy đã có thể ghi nhớ và hiểu biết nhiều điều. Thật không thể tin được. Giờ thì cha biết Sư phụ của cậu ấy thật tuyệt vời!”

Có lần, tôi nói chuyện với một người về Đại Pháp và cho anh ấy xem mẫu chữ in sẵn mà tôi đã làm. Tôi khuyên anh ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” để được phúc báo. Anh ấy nói rằng: “Liệu anh có thể viết chúng lên tường phòng ngủ của tôi không? Tôi có thể xem những chữ đó và đọc chúng hàng ngày”.

Có một ngày, tôi đến một trung tâm thương mại để phân phát tài liệu giảng chân tướng. Khi tôi đang đặt một tập tài liệu vào giỏ xe đạp, thì có một viên cảnh sát nắm lấy tay tôi. Tôi mỉm cười khiến anh ấy bối rối.

Tôi đưa anh ấy đến chân cầu thang, chỗ ít người qua lại hơn để giảng chân tướng cho anh ấy. Từ đó trở đi, mỗi khi trông thấy tôi, anh ấy đều tươi cười chào hỏi.

Lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ không thể diễn tả bằng lời. Điều duy nhất tôi có thể làm là cố gắng tu luyện bản thân thật tốt và cứu được nhiều người hơn.

Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính, cảm ơn lòng từ bi vô lượng của Ngài!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/10/385977.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/21/177709.html

Đăng ngày 23-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share