Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-05-2019] Gần đây tôi thông báo ý định muốn nghỉ hưu, nhưng Ban giám đốc công ty không muốn tôi rời đi. Chủ tịch Hội đồng quản trị, Tổng giám đốc và Ban giám đốc vẫn muốn nhận tôi làm việc tiếp. Chuyện này trước đây là chưa có tiền lệ. Tôi không hiểu vì sao họ lại muốn làm vậy và tôi sẽ chia sẻ câu chuyện này với mọi người.

Lần đầu cố gắng nộp đơn từ chức

Tôi đến tuổi nghỉ hưu vào tháng 3 năm 2017. Tôi muốn dành nhiều thời gian hơn cho ba việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm. Dù đã nói chuyện với Ban giám đốc rằng mình sẽ nghỉ hưu ngay khi đến tuổi nhưng yêu cầu của tôi không được chấp thuận. Thời điểm ấy, công ty đang chuẩn bị đấu thầu nhiều dự án quan trọng. Vì là người chịu trách nhiệm cho đấu thầu, nên tôi đã thông báo rằng chỉ ở lại đến khi hoàn thành đấu thầu. Tôi cũng từ chối nhận khoản tiền thưởng cuối năm.

Tất cả thành viên trong Ban giám đốc đều nói với tôi: “Trường hợp của anh là ngoại lệ. Mong anh bỏ qua chính sách nghỉ hưu. Chúng tôi sẽ giữ anh ở vị trí cũ, và trả cho anh mức lương như trước đây”.

Họ đã thay đổi luật lệ công ty chỉ để giữ tôi lại. Tôi nghĩ là một người tu luyện thì không có gì xảy ra là ngẫu nhiên. Đây là cơ hội để tôi tu luyện nên tốt hơn là tôi nên ở lại đến khi đấu thầu kết thúc.

Công việc đấu thầu diễn ra tốt đẹp như dự kiến nên tôi nghĩ ban quản lý sẽ hài lòng và để tôi rời đi. Tôi đã không đi đến chỗ làm hơn mười ngày sau đó. Nhưng họ không xem rằng tôi đã nghỉ hưu. Lương và thưởng vẫn được trả như bình thường. Ban quản lý cố gắng thuyết phục tôi ở lại vì họ nói tôi có sức khỏe rất tốt và tôi nên làm việc hơn là nghỉ ở nhà. Họ nói rằng nhiều người đang mong muốn được ngồi vào vị trí của tôi, và thật ngốc mới bỏ hết lợi ích có được từ công việc. Nhưng họ cũng ngưỡng mộ một người tu luyện như tôi vì đã sẵn sàng buông bỏ hết thảy danh lợi.

Mọi chuyện tiến triển vượt quá mong đợi của tôi. Công ty tôi đã thắng một trong những dự án đầu thầu. Một bên khác tham gia vào dự án là một công ty nhà nước quy mô lớn. Tôi được đề xuất chịu trách nhiệm quản lý tài sản. Công ty đã sử dụng mọi phương cách để giữ tôi ở lại tiếp quản dự án.

Một buổi sáng, chủ tịch HĐQT ghé thăm nhà tôi và nói rằng ông ấy cần tôi giúp trong giai đoạn quan trọng này. Ông khẩn cầu và nói rằng tôi có thể tự thu xếp thời gian và làm việc ở nhà. Dù gì thì họ cũng muốn tôi ở lại và thực hiện công việc được giao phó.

Ông chủ tịch biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Ông cũng biết rõ những gì học viên Đại Pháp phải gánh chịu dưới cuộc đàn áp tàn bạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và ông cũng không phản đối tôi tu luyện. Ông cũng khó chịu vì biết tôi bị bức hại vì tu luyện Pháp Luân Công. Khi bị bắt giữ ở trại cải tạo năm 2007, ông đã đến Phòng 610 và yêu cầu thả tôi ra. Tuy nhiên, Phòng 610 đã không làm vậy vì tôi từ chối “chuyển hóa”.

Khi tôi bị giam giữ bất hợp pháp tại trại lao động cưỡng bức, ông chủ tịch và phó giám đốc đã lái xe hàng trăm dặm để đến thăm, và họ đã cho tôi tiền để trang trải. Trong thời gian này, công ty vẫn trả tiền vào tài khoản an sinh xã hội của tôi, trong đó có cả phần tôi phải tự đóng. Sau khi được trả tự do, Phòng 610 đã thiết lập những quy định nghiêm khắc để công ty giám sát tôi, nhưng ông chủ tịch đã không quan tâm đến những quy định đó mà còn cho tôi những khoản tiền thưởng. Những biểu hiện ưu đãi này đã tạo tiền đề tốt để tôi giảng chân tướng về cuộc bức hại cho đồng nghiệp.

Là một người tu luyện, tôi hiểu rằng bởi vì công ty khăng khăng muốn tôi ở lại và dành cho tôi nhiều ưu ái, nên tôi cần phải tuân theo Pháp lý để duy hộ Pháp và cứu người.

Tôi nói với ông chủ tịch: “Cảm ơn sự quan tâm của ông, nhưng tôi thực sự không muốn nhận chế độ ưu ái hay tiền thưởng vì những gì tôi đã làm. Là một đệ tử Đại Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí, tôi sẽ cố hết sức để làm người tốt và thực hành theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi cũng mong ông sớm tìm được người thay thế tôi”.

Ông ấy lắng nghe chăm chú, vỗ vai tôi và nở nụ cười chân thành.

Trở thành người tốt trong mọi hoàn cảnh

Tôi từng là một sĩ quan quân đội bậc trung. Khi bức hại xảy ra, tôi phải lựa chọn giữa thăng tiến và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Và tôi đã chọn Pháp Luân Đại Pháp. Tôi lập tức bị sa thải và bị ép chuyển tới làm việc cho một công ty dân sự.

Trong phút chốc tôi mất hết công danh mà mình có trong quân đội. Tôi là sĩ quan quân đội trong hơn 30 năm và đã nhận được nhiều giải thưởng từ sư đoàn, trung đoàn, học viện và Bộ Tổng tham mưu.

Giờ đây, tôi phải đi tìm việc mà không có quyền thế, địa vị và không có ai để nương tựa. Ban đầu, tôi cảm thấy đôi chút lạc lõng nhưng tôi vẫn luôn giữ vững đức tin bởi tôi biết Sư phụ và Đại Pháp luôn ở trong tâm tôi. Tu luyện Đại Pháp là cơ duyên vạn cổ và tôi cảm thấy rất vinh dự và tự hào vì điều đó.

Nhờ sự động viên và an bài của Sư phụ, một doanh nghiệp lớn của nhà nước đã tuyển dụng tôi. Mặc dù sự mất mát về danh tiếng, địa vị và lợi ích của tôi là không giống như người thường, nhưng tôi yêu cầu bản thân mình phải buông bỏ chấp trước về lợi ích cá nhân. Tôi chấp nhận công việc mới này với thái độ tích cực.

Để bản thân làm quen với môi trường công việc mới, tôi gạt bỏ cái tôi sang một bên và nhanh chóng học hỏi các yêu cầu và quy định của cơ quan. Sau đó, tôi vượt qua một số kỳ thi và lấy chứng chỉ chuyên gia về quản trị nhân lực, đấu thầu, quản lý dự án và quản lý tài sản. Tôi trở thành trưởng phòng quản lý nhân lực, bảo an, marketing, quản lý chất lượng, và nhiều dự án khác. Lúc bấy giờ, tôi là chuyên gia trong lĩnh vực của mình và là quản lý nòng cốt trong công ty.

Sư phụ khai mở trí huệ cho tôi mỗi khi tôi phải giải quyết những công việc liên quan đến quản lý. Tôi có thể xác định chính xác vấn đề khi chúng xảy ra và giải quyết chúng một cách dễ dàng. Ông chủ tịch và tổng giám đốc thường tham khảo ý kiến của tôi về những vấn đề quan trọng.

Khi tôi trở lại với công việc sau khi được trả tự do từ trại cưỡng bức lao động, ông chủ tịch vui vẻ nói với tôi: “Cuối cùng thì anh cũng trở lại, tôi rất mệt và lo lắng khi anh không có ở đây. Không ai đưa ra quyết sách hay cao kiến cho tôi mỗi khi xảy ra vấn đề lớn. Bây giờ thì tôi yên tâm rồi. Cánh tay phải của tôi rốt cuộc đã trở lại!”

Được khen ngợi vì biết cân nhắc đến người khác

Tôi có nhiệm vụ giám sát một trung tâm giao nhận hàng hóa với ba chi nhánh và hơn mười cổng ra vào. Có rất nhiều người và xe cộ đi lại để vận chuyển hơn 300.000 mặt hàng mỗi ngày.

Doanh thu hàng năm đạt 10 tỷ Nhân dân tệ. Trung tâm mở cửa mỗi ngày từ 3:00 sáng đến 11:00 đêm. Có nhiều hoạt động ở quy mô cấp tỉnh và thành phố diễn ra, ví dụ các chuyến tham quan của nhân viên từ các tổ chức khác, thanh tra, hội nghị, lễ kỷ niệm và triển lãm.

Tôi phải phụ trách mọi hoạt động của việc bảo trì thiết bị, độ an toàn, bảo mật, trật tự và vệ sinh của trung tâm, cũng như công việc vườn tược, quản lý cháy nổ, nhà ở nhân viên, bãi đỗ xe và lưu lượng giao thông. Ở đó, có hơn 100 nhân viên. Nó là một dự án quan trọng cho cả công ty và nhân viên. Chúng tôi phải cung cấp dịch vụ chất lượng cao, chuyên nghiệp và hiệu quả. Trung tâm cách trụ sở chính 20 km.

Khi lên kế hoạch hoặc thực hiện công việc, tôi cân nhắc đến bốn bên liên quan (trung tâm giao nhận hàng hóa, công ty đối tác, công ty chúng tôi và các nhân viên), và đảm bảo tất cả các bên hiểu và giúp đỡ lẫn nhau.

Do vậy, các đơn hàng gửi đến trung tâm đều được đáp ứng, công ty đối tác nhận được dịch vụ tốt, công ty chúng tôi có lợi nhuận, và vì thế công nhân viên cũng nhận được phần khen thưởng xứng đáng với sự chăm chỉ của họ. Bởi tôi biết cân nhắc đến tất cả các bên, nên họ đều dành cho tôi nhiều lời khen ngợi.

Cân nhắc đến người khác trước, trung thực và vị tha

Sư phụ giảng:

“Bản thân công pháp tu luyện không hề khó, bản thân việc đề cao tầng cũng không khó gì hết, mà chính là tâm con người không vứt xuống được, nên họ mới nói là khó”. (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi luôn yêu cầu bản thân cư xử như một người tu luyện. Tôi không lạm quyền để mưu lợi cá nhân. Tôi thành thật và không hề bị động tâm khi đối mặt với các khảo nghiệm về lợi ích và đề cao tâm tính. Nhân viên nhìn thấy sự ngay thẳng và vị tha của tôi nên điều đó đã tạo điều kiện thuận lợi để tôi có thể dễ dàng nói chuyện với họ về sự tà ác và những tuyên truyền dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Thu nhập mỗi tháng của tôi vào khoảng 4.500 Nhân dân tệ sau khi nhậm chức. Tôi tiêu hầu hết số tiền đó vào bữa trưa và xăng xe cho công việc. Tôi cũng không nằm trong danh sách tăng lương từ Ban giám đốc vì tôi thuộc hàng nhân viên đã nghỉ hưu. Tôi không để tâm đến chuyện đó và cũng không nói chuyện với Tổng giám đốc về việc tăng lương. Tôi cũng gạch tên mình ra khỏi các trợ cấp khác như trợ cấp khi thời tiết nóng, lương thưởng khi làm việc vào ngày nghỉ lễ hay có thành tích tốt trong công việc.

Trung tâm giao nhận hàng hóa thường tặng quà cho nhân viên mỗi khi mùa nóng đến, Tết Nguyên Đán và những dịp lễ hội khác. Tôi cũng tặng phần quà của mình cho các nhân viên ở những dự án khác và ở trung tâm. Tôi không nhận bất cứ món đồ nào và cảm thấy thanh thản vì điều đó. Mới đầu thì những người khác không hiểu, nhưng sau mọi người lại ngưỡng mộ tôi. Sau đó, tôi nói cho họ nghe chân tướng về Đại Pháp và thuyết phục họ thoái Đảng.

Khi giải quyết vấn đề với công ty thuê ngoài, tôi không hề đổ lỗi khi họ mắc sai lầm hoặc là đòi hỏi thêm tiền. Tôi cũng không nhận quà biếu từ các nhà thầu. Tôi cũng nghiêm khắc với các quản lý phòng ban và tất cả nhân viên, yêu cầu họ tuân thủ kỷ luật lao động và giữ gìn đạo đức nghề nghiệp. Tôi cũng đưa ra những điều lệ rõ ràng về chuẩn mực đạo đức.

Phòng quản lý tài sản của chúng tôi không nhận được bất kỳ khiếu nại nào về thái độ làm việc của nhân viên. Quản lý của cả hai bên và một số nhân viên lâu năm thường nói rằng tôi hoàn toàn khác người quản lý trước đây. Người này thường dành nhiều thời gian vào việc đi giao lưu gặp gỡ và đôi khi còn gây ra mâu thuẫn để đạt được lợi ích. Họ nói rằng tôi cư xử trung thực, công bằng, và tử tế, và họ rất ngưỡng mộ các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Đôi lúc chấp trước về tư lợi của tôi nổi lên, tôi liền lập tức chính lại bản thân. Tôi có thể đối mặt với chúng và buông bỏ chúng đi. Thực sự tôi nhận ra bản thân không hề có mất mát gì sau khi phóng hạ chúng. Cuối năm, ông chủ tịch và tổng giám đốc đều đặc biệt thưởng cho tôi 120.000 Nhân dân tệ vì những gì tôi đã đóng góp cho công ty. Điều này giúp tổng thu nhập của tôi cao hơn cả năm trước và thậm chí cao hơn trưởng ban quản lý dự án và các trưởng phòng khác. Dù đã nghỉ hưu nhưng thu nhập của tôi vẫn tăng.

Nhưng quan trọng nhất, mọi người đều hiểu Pháp Luân Đại Pháp là như thế nào từ biểu hiện của tôi và nhận ra người tu luyện là những người tốt trên thế giới này.

Tạo ra môi trường thuận lợi cho việc giảng thanh chân tướng

Bạn bè và đồng nghiệp đã chứng kiến sự thay đổi cả về thể chất và tinh thần của tôi sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thời gian 18 năm phục vụ trong quân đội đã tạo nền tảng để tôi giảng chân tướng cho họ và khuyên họ thoái Đảng.

Trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi làm việc tại một phòng cơ yếu trong quân đội và đều phải làm ngoài giờ mỗi ngày. Khi nhận những nhiệm vụ quan trọng, tôi phải làm việc đến khuya hoặc thức trắng đêm nhiều ngày liền. Vì công việc vất vả và nhiều áp lực, tôi phải chịu đựng bệnh trĩ, viêm khớp, đau nửa đầu, viêm thận, viêm gan, bệnh răng miệng và các bệnh khác. Tôi đã luôn phải dùng thuốc. Bệnh tật khiến tôi rất đau đớn và khó chịu.

Khi bị buộc phải rời quân ngũ vì cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, mọi người đã không hiểu và đổ lỗi cho tôi. Tôi nói với họ rằng tôi có thể đã chết vì bệnh tật hoặc làm việc vất vả đến chết nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Ở công ty hiện tại, đồng nghiệp nói rằng tôi không giống người ở độ tuổi 60. Tôi khoẻ mạnh kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm trước và không còn phải dùng bất kể viên thuốc nào kể từ đó. Mọi người nói tôi không già đi trong 18 năm qua, trông tôi chỉ như đang ở độ tuổi 40 và ngày càng trẻ ra.

Tôi đã thuyết phục hầu hết đồng nghiệp của mình thoái Đảng. Hơn 20 vị quản lý đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và lựa chọn tương lai tươi sáng cho bản thân họ.

Tiệc chia tay trở thành lễ chào đón

Tôi liên tục gửi đơn từ chức đến ông chủ tịch và tổng giám đốc nhưng họ luôn trì hoãn không đưa ra quyết định. Sau đó, tôi giới thiệu một vị quản lý đã từng làm việc cho dự án này trước đây. Trung tâm giao nhận đã rất ấn tượng với cô ấy và cô cũng đáp ứng gần như đủ mọi yêu cầu. Tôi đề nghị ông chủ tịch và tổng giám đốc tuyển dụng và để cô ấy làm việc dưới sự giám sát của tôi.

Tôi nộp đơn xin nghỉ hưu lần cuối cùng vào cuối năm 2018. Tôi muốn nghỉ vào tháng 1 năm 2019 và đưa ra bốn lý do. Ông chủ tịch đã bị thuyết phục bởi những gì tôi đã trình bày. Ông ấy thấy rằng tôi đã cân nhắc đến lợi ích của công ty chứ không chỉ nghĩ đến cá nhân mình. Ông đã rất xúc động và chân thành cảm ơn tôi. Ông nói rằng ông sẽ trả lời tôi sau khi trình bày với Ban giám đốc.

Nhiều ngày sau, ban giám đốc thông báo rằng: “Không đồng nghiệp nào muốn anh rời đi nhưng dù sao chúng tôi vẫn tôn trọng quyết định của anh. Tuy nhiên, mong anh hãy chấp thuận yêu cầu cuối cùng của tôi. Chúng tôi muốn tuyển dụng anh làm cố vấn. Anh có thể đến và đưa ra nhận xét về tình hình hoạt động của công ty định kỳ 10 – 15 ngày. Khi công ty gặp khó khăn, chúng tôi vẫn cần anh đến trợ giúp”.

Tôi liền đồng ý và hứa rằng sẽ không rời đi đến khi trung tâm kết thúc sự kiện quảng bá quan trọng vào cuối năm. Tôi nói với ông ấy rằng tôi sẽ làm cố vấn không lương. Ông ấy nói: “Anh lúc nào cũng cân nhắc đến người khác. Tôi thực sự rất ngưỡng mộ anh”.

Công ty tổ chức hai buổi họp vào cuối năm. Một là để tôi bàn giao công việc lại cho quản lý mới, hai là hội nghị công nhân viên chức của toàn công ty. Ở cả hai buổi gặp mặt này, tổng giám đốc thông báo việc tôi từ chức và quyết định tuyển dụng tôi làm cố vấn. Ông khen ngợi tính cách, khả năng, sự chăm chỉ và những thành tựu mà tôi đã đạt được.

Vào bữa tiệc tối, ông chủ tịch đã xếp tôi ngồi ở vị trí quan trọng nhất, đó là ở giữa ông ấy và tổng giám đốc. Khi nâng chén chúc mừng tôi, họ nhấn mạnh rằng đây không phải tiệc chia tay mà là bữa tiệc chào mừng tôi đảm nhận vị trí cố vấn.

Con xin cảm tạ Sư phụ vì đã không ngừng khích lệ và cứu độ con. Nếu không nhờ có Pháp Luân Đại Pháp, con đã không thể thành công như hiện nay. Con sẽ bước đi thật tốt trên chặng đường tu luyện cuối cùng này và theo Sư phụ trở về gia viên chân chính của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/14/386443.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/30/177842.html

Đăng ngày 23-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share