Nhớ lại quãng thời gian khoá giảng Pháp tại Trịnh Châu

Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Vũ Hán

[MINH HUỆ 09-05-2020] Tháng 6 năm 1994, tôi cùng vợ tham gia khoá giảng Pháp của Pháp Luân Đại Pháp do Sư phụ Lý Hồng Chí tổ chức tại Trịnh Châu, tỉnh Hà Nam.

Vào một buổi chiều, Sư phụ đang giảng Pháp, trời đột nhiên tối sầm, chiếc loa cũng không có tiếng. Sư phụ liền đứng dậy và giảng bài với giọng to hơn. Lúc này, bất ngờ một trận mưa đá kéo đến, những viên đá bắn từ ngoài cửa vào bên trong, tôi liền nhặt lên một viên để xem xem, nó to khoảng bằng một ngón tay cái. Mưa đá rơi xuống mái nhà lạch cạch, có người nói trời mưa đá rồi. Sư phụ nói: Đừng nói chuyện, hãy chú ý lắng nghe. Lúc này, đèn lại vụt tắt, Sư phụ dừng bài giảng. Mưa đã bắt đầu chảy xuống bục giảng, chỉ kịp nhìn thấy Sư phụ di chuyển sang một bên, sau đó Ngài vừa đứng vừa đả thủ ấn. Sau khi đả thủ ấn xong tôi thấy Sư phụ cầm một chai nước khoáng bằng một tay, một tay kia chỉ vào chai, chỉ nghe thấy một tiếng hét the thé, là giọng nữ. Sư phụ vặn chặt nắp chai và thứ đó đã được đặt vào trong chai nước khoáng.

Tiếp sau đó mưa cũng tạnh, nắng đã lên. Vào lúc này, toàn bộ khán phòng nổ lên một tràng vỗ tay như sấm dậy, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra (sau này tôi mới biết rằng đó là Sư phụ đang trừ ma). Tôi chỉ thấy Sư phụ lại ngồi trên bàn một lần nữa và đả thủ ấn, sau đó lại bắt đầu giảng Pháp. Sư phụ nói với mọi người rằng: Nhà của chư vị vẫn ổn, hãy yên tâm nghe Pháp.

Sau lớp học trở về, nước lụt trên đường ngập tới tận đùi tôi, tôi cùng vợ lội qua quãng nước ngập rồi trở về nhà bằng xe đạp. Vừa về nhà thì thấy căn nhà phía trước nhà tôi đã bị gió thổi mất cả nóc; bức tường sân của công ty bị đổ, một vài cây thông có đường kính khoảng một mét cũng bị đổ, cột điện cũng bị đổ khiến cho phòng phân phối điện bị đập vỡ. Duy chỉ có cây ngô đồng trước cửa nhà tôi là không bị sao. Tôi dùng cây gậy dựng một cái lán ở trước cửa nhà (phía trên được che bằng hai tấm cửa chớp và trên đó lại dùng gạch ép một ít vải nhựa để cản nắng), bên trong nấu ăn, vậy mà căn nhà bếp tạm bợ này lại không hề bị hư hại gì cả. Mọi người đều cảm thấy thật thần kỳ.

Một số người nói: Suốt 50 năm nay, Trịnh Châu chưa hề có một cơn gió mạnh nào như vậy, mái nhà của những người khác đều đã bị thổi bay, thậm chí đến cả những cây ngô đồng lớn đều bị thổi đổ, nhưng chỉ có duy nhất cái lán nhà ông là không bị hư hại. Hơn nữa, ngôi nhà nơi chúng tôi sống tạm có địa hình tương đối thấp nên mỗi khi trời mưa, nước thường ngập cả vào trong nhà. Hôm nay trời mưa to như vậy mà trong nhà vẫn khô ráo, không hề bị ngập chút nước nào. Lúc này tôi mới nhớ tới lời Sư phụ nói: Nhà của chư vị không bị vấn đề gì. Đó chính là do Sư phụ đang bảo hộ chúng tôi, không hề có một chút nước nào trong nhà. Sư phụ đã chăm sóc các đệ tử của mình từng li từng tí một!

Trong thời gian lớp học ở Trịnh Châu, Sư phụ đã giải trừ hết thảy bệnh tật cho toàn thể mọi người. Nhìn thấy mọi người đều đứng dậy, tôi cũng đứng dậy theo. Sư phụ bảo mọi người giậm chân cùng một lúc, nhưng âm thanh giậm chân không nhất quán. Sư phụ nói: Lại một lần nữa, mọi người giậm chân đều nhau một chút. Tôi nhìn thấy ánh sáng lóe lên từ phía sau của Sư phụ, giống hệt như ánh sáng hồ quang phát ra khi hàn điện. Lúc đó tôi cảm thấy rất khó hiểu, cũng không nhìn thấy ai đốt hàn điện, vậy ánh hồ quang này đến từ đâu? Sau này tôi mới minh bạch được rằng thực chất đó chính là công mà Sư phụ phát ra để chữa bệnh cho các học viên.

Một ngày nọ, trước khi Sư phụ giảng Pháp, Ngài đã nói trên bục giảng rằng: Có ai mất tiền? Một chồng gồm những tờ 100 tệ đang xếp chồng lên nhau, còn có dây chuyền, đồng hồ, ai mất hãy lên nhận lại. Thật sự giống như Sư phụ đã nói, Pháp Luân Công nơi đây là một vùng đất tịnh thổ, có thể tìm thấy bất cứ thứ gì mà mình bị mất. Dưới sự từ bi hồng đại của Sư phụ phổ chiếu, tâm hồn của chúng tôi đều được tịnh hóa, các hành vi đều được quy chính.

Ở Hàm Ninh, Hồ Bắc, có hai học viên đã ăn tại một nhà hàng và bị người ta đánh cắp mất túi, trong đó có một cuốn sách “Chuyển Pháp Luân“, còn có thẻ nghe Pháp, khăn, bàn chải đánh răng và các nhu yếu phẩm hàng ngày khác. Đến giờ nghe Pháp vì họ không thể vào được bên trong hội trường nên đã giải thích tình hình cho những học viên gác cổng. Sau đó, Sư phụ biết điều này nên đã yêu cầu họ ngày mai hãy quay lại nơi bị mất để lấy lại đồ. Ngày hôm sau, họ lại đến nhà hàng đó và thấy một thanh niên trẻ đang xem cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”, họ hỏi anh ta: “Cậu cũng đang tập Pháp Luân Công à?” Chàng trai đặt cuốn sách xuống, một làn gió thổi qua và cuốn sách mở ra. Người học viên nói: “Đây là tên của tôi, cuốn sách này là của tôi.” Người thanh niên nói: “Cuốn sách của chị thì chị cầm lấy.” Người học viên nói: “Còn cái túi của tôi thì sao?” Người thanh niên chỉ vào chiếc túi và người học viên mở ra, bên trong không có gì bị mất.

Vẫn còn nhiều điều thần kỳ nữa.

Khi thời gian khoá giảng Pháp của Sư phụ ở Trịnh Châu sắp kết thúc, có rất nhiều học viên ở dưới bục giảng giơ tay lên, họ muốn bắt tay với Sư phụ. Có một học viên cách tôi khoảng hai mét đã nắm lấy tay của Sư phụ mãi không buông. Sư phụ nắm lấy tay cô ấy và hướng đến bên tôi thì cô ấy mới buông tay. Sư phụ đã bắt tay tôi, tôi ngay lập tức cảm thấy rằng bàn tay của Sư phụ thật mềm mại, đột nhiên trong lòng lại dâng trào một niềm vui mà không thể diễn tả đó là cảm giác gì, thật là “tay Phật giống như sợi tơ mềm”. Loại cảm giác mỹ diệu đẹp đẽ đặc biệt đó vẫn luôn theo sát bên tôi cho dù thân tôi phải nằm trong bất kể tình huống nào, ngay cả trong hắc động của tà ác.

Sau khi khoá giảng Pháp kết thúc, các lãnh đạo của Hiệp hội Khí công cho biết: Các khí công khác mở lớp tại đây đều sẽ có các bữa yến tiệc mâm cao cỗ đầy, chỉ có Sư phụ của Pháp Luân Công là không ăn tiệc, mà tự ăn mì tôm. Hiệp hội khí công đã gửi cho Sư phụ một tấm biểu ngữ với tiêu đề “Phổ độ chúng sinh”.

Sau khi vợ tôi tham gia lớp giảng Pháp của Sư phụ, các căn bệnh vốn bị ban đầu của bà ấy như là đau đầu, viêm thận, viêm bàng quang, trĩ nội và ngoại, tứ chi vô lực v.v. Toàn thân thể đều trở nên nhẹ nhàng tràn đầy sức lực. Sự thật rõ ràng như vậy khiến tôi tin rằng Sư phụ thực sự đã chữa khỏi bệnh cho bà ấy. Tôi càng kiên định quyết tâm dũng mãnh tinh tấn tiến bước trên con đường tu luyện.

Sau khi tu luyện một thời gian, thiên mục của tôi nhìn thấy được các cảnh tượng của các không gian khác như thành phố, tòa nhà, đường phố, núi sông, hoa cỏ cây cối. Những loài hoa đặc biệt tươi sáng, tinh tế và rất đẹp, mỹ diệu vô cùng. Tôi còn nhìn thấy mọi người mặc trang phục cổ trang v.v. Đồng thời những chứng bệnh trước kia vốn vẫn làm phiền tôi như viêm túi mật, viêm thận, gan lách chướng to cùng nhiều chứng bệnh khác đều đã được chữa khỏi, toàn thân tràn đầy sức sống.

Năm 1995, tôi cùng những người thân trong gia đình chụp ảnh kỷ niệm trong sân vườn nhà, từ bức ảnh có thể nhìn thấy rất rõ ở trong sân có những Pháp Luân lớn to bằng chiếc bát đĩa, bên trong còn có thể nhìn rất rõ hình chữ vạn và thái cực. Ngay bên cạnh giàn nho ở trên tường cũng có thể chụp được từng chuỗi Pháp Luân, chúng rất rõ ràng. Nhiều học viên Pháp Luân Công trong thành phố này cũng như những người từ nơi khác đều đến nhà tôi để xem ảnh.

Vì kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên tôi đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc bức hại. Họ đã bắt cóc tôi đến một trại tạm giam. Cảnh sát đã đến trung tâm giam giữ để buộc các học viên chuyển hoá. Tôi đã phải đối mặt với bốn cảnh sát muốn cưỡng ép tôi chuyển hoá, bầu không khí lúc đó thật sự thật kinh hoàng. Một cảnh sát nói: “Nơi này là gì? Đây là nhà tù! Là cơ quan chuyên chính, là nơi mang tính cưỡng chế bắt buộc. Cần phải bảo trì và phù hợp với quốc gia, không cho luyện thì không được luyện. Ông cần phải viết hối quá thư. Nếu không, chúng tôi sẽ cho ông đi đến con đường chết! “Tôi nghĩ trong tâm: Đại Pháp đã ban cho mình một cuộc sống thứ hai, trong tâm mình có Đại Pháp vũ trụ Chân, Thiện, Nhẫn. Vì chân lý này, vì Đại Pháp này chết thì chết thôi, sống chết sớm đã buông hạ rồi. Cảnh sát lại hét lớn: “Mỗi ngày ông bắt buộc phải viết một tài liệu chuyển hóa.” Tôi lắc đầu: “Không viết!” Anh ta liền sửa thành: “Hai ngày viết một bản.” Tôi nói: “Tôi là tu luyện Chân, Thiện, Nhẫn, tôi sẽ không viết bất kỳ tài liệu chuyển hóa nào cho anh đâu. Cái chết, tôi sớm đã buông bỏ nó rồi.”

Người cảnh sát này bực mình đứng dậy, cầm một chồng tài liệu phỉ báng Đại Pháp trong tay định đọc. Tôi nói, anh đừng đọc, tôi cũng sẽ không nghe đâu. Người bác sĩ làm việc tại trung tâm giam giữ nói: Đọc cái này sẽ không hiệu quả với ông ta. Tôi nói: Bác sĩ đều biết đó là vô ích rồi, anh tốt nhất đừng đọc, tôi cũng sẽ không nghe. Anh ta thậm chí còn tức giận hơn, nổi giận lôi đình rồi đọc to. Tôi nghe thấy họ phỉ báng Đại Pháp trong tâm liền nghĩ: Quá tà ác, thật quá tà ác! Tôi niệm đọc lại đoạn Pháp: “Nếu có soán cải Đại Pháp, làm ra một bộ khác, thì tội lớn vô biên, sinh mệnh ấy khi hoàn trả ác nghiệp, thống khổ khi bị diệt hết từng tầng từng tầng là vĩnh viễn không bao giờ xong.” (Kết luận chắc chắn, Tinh tấn yếu chỉ). Người cảnh sát đang đọc các tài liệu nói xấu đột nhiên ngã xuống bàn đè lên trên ấm trà mà không thể cử động được.

Lúc này, người chỉ đạo đi từ bên ngoài bước vào và hỏi tôi: “Ông đã gặp qua Sư phụ chưa?” Tôi nói: “Tôi đã từng gặp Sư phụ và còn bắt tay với Sư phụ.” Anh ta nói: “Vậy ông hãy về phòng giam của mình đi.” Sau sự việc đó, tôi nghe nói rằng toàn bộ cảnh sát của Cục Công an đều rút lui khỏi trại tạm giam. Người cảnh sát hung dữ nhất kia đột nhiên thay đổi 180 độ. Thái độ anh ta nói chuyện với tôi rất tử tế, giúp tôi giải quyết vấn đề bút và giấy, đồng thời còn chỉ cho tôi cách làm thế nào để bào chữa và cách làm thế nào để bác bỏ từng điều từng điều của đơn khởi tố.

Dưới sự bảo hộ từ bi hồng đại của Sư phụ, dưới tác dụng của trường năng lượng cường đại, chính niệm chính hành của các đệ tử Đại Pháp đã giải thể các nhân tố tà ác, khiến cho cảnh sát thay đổi những niệm đầu không tốt về Đại Pháp.

Sư phụ, sự cứu độ từ bi của Ngài đối với con, đệ tử có dùng cạn tất cả những lời ngợi ca thiêng liêng trên thế giới này cũng không cách nào biểu đạt được lòng biết ơn của con đối với Ngài! Đệ tử chỉ có thể dũng mãnh tinh tấn, làm theo yêu cầu của Sư phụ, hoàn thành tốt ba việc, bước thật tốt mỗi một giây từ nay về sau.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/9/【庆祝513】“我见过师父,还和师父握过手”-405012.html

Đăng ngày 14-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share