Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 09-05-2019] Tôi là một thanh niên trẻ ở độ tuổi 20, và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2016 khi đang bị giam trong tù. Một trong những người bạn tù cùng phòng là một học viên đã giới thiệu Đại Pháp cho tôi, điều này đã khai mở cho tôi về ý nghĩa thực sự của cuộc sống.
Nhìn lại, mọi thứ xảy ra trước khi tôi đắc Pháp là để nói cho tôi biết rằng tôi tới đây để tìm kiếm pháp môn tu luyện chân chính này; đó là điều mà tôi đã chờ đợi hằng bao nhiêu kiếp!
Nhân dịp kỷ niệm ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới, tôi sẽ chia sẻ kinh nghiệm của bản thân và bày tỏ lòng biết ơn của mình đến Sư phụ Lý Hồng Chí và hy vọng có nhiều người hơn nữa sẽ biết được Đại Pháp tuyệt vời như thế nào.
Tôi đã u uất sống cuộc đời này
Tôi từ nhỏ đã là một người hướng nội và luôn tự hỏi về những điều như tại sao chúng ta ở đây trong thế giới này?
Có phải cuộc đời của một người là đã được an bài? Chúng ta đi học, kiếm việc làm, kết hôn, sinh con, nuôi con … chúng ta có phải lặp lại chu kỳ này giống như những thế hệ trước đó không?
Không phải là chúng ta có một mục đích trong thế giới này sao?
Tôi đã dành toàn bộ thời gian học Cấp 2 và Cấp 3 để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Cuối cùng khi tôi đã vào đại học, tôi bắt đầu đọc các bài của Lão Tử và Trang Tử.
Năm đầu đại học, mỗi tối tôi đều đọc một vài trang của Trang Tử trước khi đi ngủ, và thực sự yêu thích văn phong ưu mỹ và triết lý trong đó. Sau đó, tôi bắt đầu đọc Đạo Đức Kinh của Lão Tử.
Ban đầu tôi không hiểu ý nghĩa của nó và chỉ cảm thấy rằng các nguyên lý rất thâm sâu. Tôi cảm thấy mình có thể nắm bắt được ý nghĩa thực sự của cuộc sống và hòa hợp với thiên địa.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi kiếm được một công việc ở một thành phố lớn. Công việc với lương thấp và căng thẳng đã ảnh hưởng xấu tới sức khỏe của tôi.
Tôi tìm kiếm trên mạng các cách để tăng cường sức khỏe và bắt đầu luyện tập Trạm Trang (một bài tập đứng) và thiền định trong tư thế song bàn.
Tôi cảm thấy rất thoải mái khi ngồi song bàn và tự nhủ: “Thật là tuyệt nếu mình có thể cải thiện sức khỏe của mình bằng cách chỉ ngồi tĩnh lặng.” Nhưng không thể nào mà chỉ ngồi yên một chỗ.
Ngay cả khi tôi muốn làm điều đó, tôi cũng không thể. Gia đình tôi thúc giục tôi mua một căn hộ và sớm kết hôn.
Ngay cả đồng nghiệp của tôi cũng nói rằng tôi đang lãng phí thời gian ngồi thiền. Sau đó tôi đã bỏ công việc đầy căng thẳng của mình.
Tôi thuê chung căn hộ với một người bạn trong khi kiếm việc làm, nhưng không gặp may. Tôi nằm trên giường cả ngày và cảm thấy rằng chẳng có gì đáng sống.
Tôi thấy bài đăng tuyển dụng nhưng không dám nộp đơn và dễ dàng thất vọng. Tôi biết trạng thái của mình không đúng và muốn thoát ra.
Tôi tra cứu về các triệu chứng của mình trên mạng internet và nhận ra rằng tôi đã bị trầm cảm. Tôi đi khám bác sỹ và được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm mức trung bình. Tôi được kê đơn thuốc, nhưng thuốc chống trầm cảm tôi dùng có nhiều tác dụng phụ.
Tôi bắt đầu nôn mửa và lo lắng – tôi mất một tháng để quen với nó. Sau đó tôi đã có thể ra ngoài và phỏng vấn xin việc.
Tôi đã uống thuốc trong 2 năm tiếp theo, ngày hai lần vào buổi sáng và tối. Nếu tôi quên uống thuốc, tôi sẽ cảm thấy hoảng loạn với lồng ngực thắt lại và không thể thở được.
Tôi kiếm được một công việc lương cao nên chi phí thuốc men không phải là một vấn đề, nhưng các tác dụng phụ dần khiến tôi tăng cân. Tôi thường toát mồ hôi đầm đìa trong khi ngủ và thấy giường ướt sũng vào buổi sáng.
Bị bắt vì vấn đề tiền bạc
Tại nơi làm mới, tôi làm quen với tiền ảo và nền tảng hỗ trợ lẫn nhau về tài chính. Tôi thấy một cơ hội để kiếm tiền.
Khi tôi lần đầu bước vào thị trường này, nó vẫn còn sơ khai và khá dễ dàng để kiếm tiền. Chỉ cần tôi bỏ tiền vào đó, tôi sẽ kiếm được lợi nhuận.
Tôi đã có thể kiếm được hơn 10 triệu Nhân dân tệ mỗi năm. Sau đó tôi bắt đầu vay mượn tiền của mọi người nhiều nhất có thể.
Tôi nói chuyện với bố mẹ để xin vay tiền tiết kiệm của họ, vay tiền từ ngân hàng, vay từ thẻ tín dụng, và thậm chí vay tín dụng đen. Tôi vay nợ từ mọi kênh và sử dụng mọi biện pháp mà tôi có thể nghĩ ra.
Tôi phát cuồng vì tiền trong thời gian này. Tôi đầu tư gần 800 nghìn Nhân dân tệ vào hệ thống trợ giúp tương hỗ và thực sự ban đầu đã kiếm được rất nhiều tiền.
Tuy nhiên, kế hoạch đã sụp đổ ngay khoảng năm 2015 và 80% số tiền đầu tư của tôi đã bay hơi. Vì không muốn từ bỏ nên tôi bắt đầu tham gia vào các chương trình đa cấp và cuối cùng mất tất cả số tiền mà tôi đã có, bao gồm cả tiền tôi đi vay, một xu cũng không còn.
Nghĩ lại, tôi thực sự là một con bạc đã mất kiểm soát. Tôi đã đánh đổi tất cả đức của mình lấy tiền, mất tất cả trong nháy mắt.
Tôi chẳng còn lại gì ngoài khoản nợ hàng trăm nghìn Nhân dân tệ. Tôi bắt đầu vay mượn từ họ hàng để trả các khoản nợ lãi suất cao, điều này biến nhiều người thân của tôi thành kẻ thù.
Cuối năm 2016, tôi đầu tư 100 nghìn Nhân dân tệ cuối cùng mà tôi vay được từ thẻ tín dụng vào một chương trình. Để lấy lại số tiền đó, tôi đã nộp đơn kiện đến cảnh sát.
Cảnh sát chỉ thực hiện qua loa và không có nỗ lực nào để lấy lại tiền cho tôi. Tôi đã thử mọi cách mà tôi có thể nghĩ ra nhưng vẫn không lấy lại được tiền.
Công ty thẻ tín dụng mà tôi nợ tiền đã kiện tôi và tôi đã bị bắt. Tôi không sợ vì tôi cảm thấy rằng tôi chỉ đang cố gắng lấy lại những gì là của tôi và không làm hại người khác.
Tôi nghĩ nó sẽ chỉ đơn giản là viết một bản tường trình cho cảnh sát và sau đó tôi sẽ được thả. Nhưng mọi việc phức tạp hơn nhiều bởi có một luật mới vừa được thông qua, do đó thời điểm đó của tôi là tồi tệ nhất.
Kết quả là, người đã nhận tiền đầu tư của tôi thì được tự do còn tôi thì ngồi sau song sắt. Tôi trở nên sợ hãi khi bị đưa tới trại tạm giam vào tối hôm đó – bố mẹ tôi thậm chí không biết rằng tôi đã bị bắt.
Tôi bị đưa tới một buồng giam với hơn 20 người, tất cả họ đều ngủ trên một tấm ván lớn. Lính canh phụ trách đã hét lên với tôi và hỏi tại sao tôi bị giam giữ.
Sau đó anh ta nói rằng đã tối muộn, tôi nên ngủ trước và họ sẽ “xử lý” tôi vào buổi sáng. Tôi bị những lính canh quay vần vào ngày hôm sau và được đưa cho một danh sách những điều mà tôi không được làm theo “qui định” của trại tạm giam.
Tôi đã không nghe thấy bất kỳ điều gì họ đang nói bởi vì tôi đang cố gắng phân tích trong đầu mình: “Mình là một nạn nhân ở đây. Làm thế nào mình lại ở trong tù chứ?”
Càng nghĩ về các việc như công việc của tôi còn dang dở, hay tôi thậm chí còn không xin nghỉ phép ở nơi công tác, và bố mẹ tôi không biết tôi bị bắt, tôi càng trở nên lo lắng.
Một người bạn cùng buồng giam đã cố gắng an ủi tôi: “Bạn đã ở đây và không có cách nào quản bất cứ việc gì bên ngoài nhà tù này. Lo lắng không giúp được chút gì. Bạn không thể bay ra khỏi đây được.”
Tôi được giới thiệu về Đại Pháp
Một trong những người cùng buồng giam có biệt danh là “Anh Lớn” khoảng 40 tuổi và có vẻ là một người tốt. Một ngày, anh ấy kêu tôi ngồi ăn trưa cùng anh và chúng tôi đã trò chuyện.
Anh ấy hỏi tôi: “Cậu có biết cách phá tường lửa Internet không? Cậu đã sử dụng phần mềm ‘Freegate’ trước đây chưa?”
Tôi nói với anh ấy rằng tôi đã từng làm vậy, nhưng tôi đã thay đổi chủ đề. Anh ấy nói với tôi một số thông tin bị kiểm duyệt bởi chính phủ Trung Quốc.
Bị tẩy não bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bằng các tuyên truyền của họ từ khi còn rất nhỏ, tôi trở nên có chút khó chịu về những gì mà anh ấy nói với tôi – trang web mà anh nói tới phỉ báng các nhà lãnh đạo của đất nước và chống lại Trung Quốc.
Tôi tin vào bản năng của mình rằng anh ấy là một người tốt, do đó tôi đã không thể hiện sự khó chịu của mình, cũng không tranh luận với anh ấy. Anh ấy cũng nói với tôi về những vụ tham nhũng của các quan chức chính trị như Chu Vĩnh Khang và Bạc Hy Lai, những điều mà tôi thấy rất hứng thú vì chúng mới mẻ đối với tôi.
Sau đó tôi phát hiện ra rằng anh ấy là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và đã bị bắt vì tín ngưỡng của anh ấy. Bởi vì anh ở trong buồng giam đó lâu nhất, anh đã nói với tất cả mọi người về Đại Pháp và cuộc bức hại đã sai như thế nào.
Tất cả các bạn tù và thậm chí cả lính canh đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Người đứng đầu thậm chí đã nói: “Hai người các anh nên nói chuyện với nhau. Cả hai anh đều học đại học và chắc có nhiều điểm chung.”
Tôi nghĩ: “Ồ. Anh ấy đã học đại học 20 năm trước đây. Khi ấy việc vào được đại học còn khó khăn hơn nhiều.” Tôi đã ngưỡng mộ anh ấy vì riêng việc đó.
Anh Lớn sử dụng mọi cơ hội mà anh ấy có để nói với tôi về Đại Pháp và nó thực sự là gì. Mặc dù tôi đã đọc một số sách về giáo lý của Phật và Đạo, những gì anh ấy nói với tôi là những điều mà tôi chưa từng đọc trong bất kỳ cuốn sách nào trước đó.
Một ngày tôi nói với anh ấy: “Em cũng muốn tu luyện.” Anh ấy nói: “Anh có một số bài thơ của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập) viết, em có muốn đọc chúng không?”
Tôi nói có, và anh ấy đã lấy ra một tập giấy dày với các bài thơ của Sư phụ Lý được viết tay cẩn thận. Tôi đọc những bài thơ này hằng ngày trong suốt thời gian rảnh rỗi của chúng tôi và kinh ngạc khi thấy những thông điệp này là đúng đến thế nào.
Tôi đặc biệt cảm động bởi bài thơ:
Vi danh giả khí hận chung sinh
Vi lợi giả lục thân bất thức
Vi tình giả tự tầm phiền não
Khổ tương đấu tạo nghiệp nhất sinh
Bất cầu danh du du tự đắc
Bất trọng lợi nhân nghĩa chi sỹ
Bất động tình thanh tâm quả dục
Thiện tu thân tích đức nhất thế
Tạm dịch:
Làm người
Người vì danh suốt đời mang hận
Người vì lợi chẳng nhận thân nhân
Người vì tình tự tìm phiền não
Nhọc đấu tranh tạo nghiệp một đời
Chẳng cầu danh thong dong tự được
Chẳng trọng lợi kẻ sỹ nhân nghĩa
Chẳng động tình thanh tâm quả dục
Thiện tu thân cả đời tích đức
(Hồng Ngâm – Tố nhân)
Nghĩ về những gì tôi đã trải qua với tình yêu, gia đình, và tiền bạc – tất cả đều đã mất. Tôi cảm thấy rằng bài thơ đã nói lên sự thật.
Tôi bắt đầu học thuộc các bài thơ. Anh Lớn nói với tôi rằng nhiều học viên đã học thuộc cuốn sách chính Chuyển Pháp Luân của Đại Pháp.
Tôi yêu cầu anh ấy nhẩm đọc sách cho tôi bởi vì tôi cảm thấy rằng nó có thể giải đáp nhiều hơn những câu hỏi của tôi. Anh ấy đọc Luận ngữ và mục lục và nói với tôi rằng tôi phải đọc sách khi tôi được thả.
Anh Lớn nói: “Em có biết rằng mặc dù em nợ nần quá nhiều và đang ở trong tù, tất cả những điều này là bởi vì em cần đắc Pháp Luân Đại Pháp.”
Tôi không biết chính xác ý của anh ấy là gì; Tôi chỉ biết rằng Pháp đã mở mang tầm mắt cho tôi thấy vũ trụ này to lớn tới cỡ nào và rằng tất cả những lo lắng của tôi đều biến mất khi tôi nhẩm đọc các bài thơ.
Anh ấy thường bị gọi đi thẩm vấn, và mỗi lần anh ấy quay trở về sau một phiên thẩm vấn, tôi luôn ngồi bên anh ấy, nghĩ: “Anh ấy là một người tốt. Các học viên Đại Pháp khác chắc hẳn tất cả đều rất tốt.”
Ngồi cạnh anh ấy khiến tôi cảm thấy bình tĩnh và ấm áp. Tôi thường hỏi anh để được giải thích về những điều khiến tôi bối rối và anh kể cho tôi nghe về những trải nghiệm trên hành trình tu luyện của anh.
Mọi người nghĩ rằng những gì tôi đã làm không phải là việc lớn lắm và tiên đoán rằng tôi sẽ được thả ra sau 3 ngày, 7 ngày, 2 tuần hoặc 37 ngày, nhưng tôi đã ở lại đó lâu hơn như vậy.
Theo các bạn tù, nếu ai đó ở đó ở lại hơn 37 ngày, lối thoát duy nhất là thông qua phiên xét xử. Do đó, sau 37 ngày, một số người bắt đầu dự tính xem liệu tôi sẽ bị kết án tù trong bao lâu.
Anh Lớn là người duy nhất nói với tôi: “Em sẽ được thả.” Tôi bị kết án cũng không sao cả, nhưng tôi biết tôi phải ở cùng với vị học viên Đại Pháp này.
Anh ấy là hy vọng duy nhất của tôi để giữ được bình tĩnh, và tôi cũng rất thoải mái khi ở bên cạnh anh ấy. Tôi đã mất hy vọng được thả mà không bị xét xử sau 37 ngày và chỉ tập trung vào việc luyện ngồi song bàn và nhẩm đọc thơ của Sư phụ.
Trong suốt nhiều năm, tôi đã nhận được nhiều cuộc gọi giảng chân tướng từ các học viên ngoài Trung Quốc nhưng tôi không bao giờ xem xét chúng một cách nghiêm túc.
Nếu không phải vì rắc rối về tiền bạc khiến tôi bị bắt và mang đến cho tôi cơ hội được gặp vị học viên này, làm sao tôi có thể dễ dàng thay đổi suy nghĩ của mình về Đại Pháp và bắt đầu tu luyện đây?
Vào ngày giam giữ thứ 49, một lính canh tù bất ngờ bảo tôi thu dọn đồ đạc và sẵn sàng về nhà. Tôi quá vui mừng, tôi chộp lấy Anh Lớn và nói: “Anh đã nói như vậy. Em đã tới đây để đắc Pháp.”
Anh ấy thực sự vui mừng cho tôi và bảo tôi tìm một cuốn Chuyển Pháp Luân và bắt đầu học Pháp sớm nhất có thể.
Tu luyện trong Đại Pháp, tôi không còn trầm cảm nữa
Sau khi được thả, tôi phát hiện ra rằng tôi được tại ngoại và án tù vẫn có khả năng xảy ra. Khi tôi nhìn thấy mẹ, tôi không kìm được nước mắt: “Con đã từng tin rằng chỉ những người xấu mới phải vào tù. Giờ đây con biết rằng người tốt cũng có thể đi tù.”
Trên đường về nhà, bước đi giữa đám đông trong bến tàu điện ngầm, tôi cảm thấy như mình đã được tách ra khỏi thế giới này, rằng tôi đã vượt lên trên và không còn kết nối với nó nữa.
Nhìn mọi người hối hả và vội vã đi các nơi, tôi nghĩ: “Họ có biết họ đang cố gắng trong cuộc sống vì điều gì không?”
Tôi quyết định rằng mình sẽ không uống thuốc chống trầm cảm nữa bởi vì chúng có nhiều tác dụng phụ. Tôi cũng không có đủ tiền để trả cho chúng.
Khi mẹ tôi nghe nói rằng tôi dừng uống thuốc, bà không nói gì bởi vì tôi luôn tự đưa ra quyết định cho mình.
Các triệu chứng của tôi đã quay trở lại sau khi tôi dừng uống thuốc. Tôi cảm thấy ốm yếu và cảm thấy buồn nôn. Tôi cũng không thể ăn nhiều hay ngủ ngon. Tôi sẽ nằm trên giường từ 10 giờ tối và không thể ngủ được tới tận 5 giờ sáng.
Tôi biết mình đang bị mất ngủ nhưng kỳ lạ thay tôi không cảm thấy mệt mỏi suốt cả ngày và chỉ cảm thấy rằng trí óc tôi chậm chạp một chút.
Vào ngày thứ Sáu sau khi tôi được thả, tôi đã có thể đột phá tường lửa và truy cập vào Internet. Tôi để lại một tin nhắn trên một trang web, hy vọng rằng ai đó có thể gửi một số sách Đại Pháp cho tôi.
Khoảng 7 giờ sáng ngày hôm sau, tôi đã nhận được một cuốn Chuyển Pháp Luân điện tử và loạt video các bài giảng Pháp của Sư phụ tại Quảng Châu. Tôi đã đọc từ 7 giờ sáng tới 9 giờ tối và chỉ dậy để ăn uống đơn giản.
Sau khi đọc xong cuốn sách, tôi biết nó là một cuốn thiên thư và tôi đã tìm thấy câu trả lời cho nhiều câu hỏi của mình trong cuộc sống.
Chính đêm đó, tôi chìm vào giấc ngủ và cảm thấy tuyệt vời vào sáng hôm sau. Tôi hào hứng nói với gia đình rằng tôi đã có thể ngủ được, và bệnh trầm cảm của tôi đã được chữa khỏi.
Kể từ đó, tôi đã có thể ăn ngon ngủ tốt, và tôi dừng đổ mồ hôi như trước đây và thế giới trở nên tươi sáng. Tôi đã không hề biết tới cảm giác dễ chịu khi không bị trầm cảm.
Liên quan đến vấn đề pháp lý của tôi đang tạm thời trì hoãn, tôi bị quản thúc trong 4 tháng, và tôi phải trở về quê trong thời gian đó.
Tôi đã ở lại với bố mẹ một thời gian ngắn và lại quay trở lại thành phố để kiếm việc làm. Sau đó tôi biết tin Anh Lớn đã bị tuyên án 3 năm tù.
Tôi thực sự thích học Pháp và tôi cảm thấy rằng nó đã giải quyết rất nhiều vấn đề của tôi và giải đáp những vấn đề làm tôi bối rối. Khi tôi đọc Pháp, tôi thường khóc bởi vì tôi có thể cảm nhận được lòng từ bi bao la của Sư phụ.
Tôi cũng khóc vô cớ khi tôi nghe các bản nhạc Phổ Độ và Tế Thế. Sau này tôi mới biết rằng đó chính là phần biết của tôi đang khóc. Tôi cũng đã luyện năm bài công pháp hàng ngày.
Một vài điều kỳ diệu
Khi tôi đọc xong sách Chuyển Pháp Luân và chứng bệnh trầm cảm của tôi được chữa khỏi, tôi nhận thấy quan điểm của mình về nhiều điều trong cuộc sống đã thay đổi. Tôi cũng không còn thái độ tiêu cực nữa và cũng không còn là một người đau khổ nữa.
Tôi bị sỏi thận trong cả hai quả thận, và khi tôi trải qua ca phẫu thuật tiêu tốn lên đến hàng nghìn Nhân dân tệ vài năm trước đây, bác sỹ phẫu thuật chỉ tìm thấy một viên sỏi và không tìm thấy những viên khác.
Mặc dù ca phẫu thuật không hoàn toàn thành công, nó không còn đau sau đó, do đó tôi đã không làm gì nữa. Tuy nhiên, một đêm năm 2017, tôi đột nhiên cảm thấy đau dữ dội ở lưng dưới, giống như khi tôi bị sỏi thận.
Tôi lăn lộn trên giường và vã mồ hôi đầm đìa. Tôi chỉ mới bắt đầu tu luyện Đại Pháp cách đây không lâu và lo sợ rằng tôi sẽ bị bệnh trở lại.
Tôi mới bắt đầu một công việc mới và vẫn còn nợ phải trả. Tôi thực sự không có tiền để phẫu thuật.
Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ và hy vọng rằng tôi sẽ không bị bệnh. Tôi hứa với Ngài rằng tôi sẽ tu luyện tinh tấn.
Cơn đau khiến tôi thức tới tận 2 hay 3 giờ sáng, và khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, cơn đau đã biến mất, mặc dù tôi vẫn cảm thấy yếu như thể lưng tôi được làm bằng bông.
Khi tôi đi vệ sinh trong giờ nghỉ trưa, tôi thấy một viên sỏi trắng nhỏ trong nhà vệ sinh. Tôi rất mừng khi thấy viên sỏi đã bật ra ngoài.
Tôi gọi cho mẹ ngay và kể cho bà nghe chuyện xảy ra, và mẹ cũng rất vui mừng. Tôi chắp tay trước ngực tạ ơn Sư phụ.
Tôi cũng buông bỏ chấp trước truy cầu và hoàn toàn từ bỏ ý tưởng rằng Đại Pháp sẽ chữa lành bệnh viêm mũi mãn tính mà tôi phải chịu đựng trong nhiều năm. Kết quả là nó đã được chữa lành không lâu sau đó.
Tôi đã từng là người nóng nảy, nhưng bây giờ tôi là một người hạnh phúc hơn bởi vì thế giới quan của tôi đã thay đổi. Khi tôi gặp vấn đề, tôi biết chúng là để giúp tôi đề cao.
Mặc dù đôi khi mọi việc thực sự khiến tôi khó chịu và khó chịu đựng, nhưng thay vào đó tôi ép mình phải tu khẩu và hướng nội. Khi tôi tìm ra được một trong những chấp trước gây ra vấn đề của mình, tôi cảm thấy hạnh phúc vì đã giữ được bình tĩnh.
Trước đây, họ hàng của tôi không có ấn tượng tốt về tôi bởi vì tôi nợ nần chồng chất. Vì tôi liên tục tu luyện và cải thiện bản thân, bây giờ họ nói rằng tôi đã thay đổi thành một con người hoàn toàn khác.
Trước đây tôi đã không cảm thông và luôn đòi hỏi mọi thứ theo cách của mình, nhưng giờ đây tôi không áp đặt cách làm hay ý kiến của mình cho người khác. Họ thực sự thấy được lòng tốt của một học viên Đại Pháp và Đại Pháp tuyệt vời như thế nào.
Cũng giống tôi khi tôi lần đầu gặp Anh Lớn trong tù, họ đã tự hỏi: “Làm sao mà có thể có những người tốt như vậy trong thế giới này?” Dĩ nhiên tôi vẫn còn cách xa so với các học viên khác và cần tu luyện tinh tấn và kiên định.
Tôi bắt đầu giảng chân tướng và nói với mọi người về Đại Pháp
Khi tôi đề cao trong tu luyện, tôi bắt đầu giảng chân tướng cho bạn bè và gia đình. Tháng Tư năm ngoái, tôi gặp gỡ với hai người bạn để đi ăn tối.
Tôi biết nó là một cơ hội hoàn hảo, do đó tôi đã nói với họ rằng tôi bắt đầu thiền định và rằng tôi sẽ kể cho họ nhiều hơn trong bữa tối.
Tôi nói với họ: ‘Mình đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Ngay khi tôi vừa nói xong câu đầu tiên, một người trong số họ đã đặt cốc xuống và hét lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
Tôi ngạc nhiên khi nghe anh ấy nói vậy và biết rằng Sư phụ đang khích lệ tôi. Tôi nói với anh ấy: “Bạn nói đúng” và bắt đầu kể cho họ về những thay đổi của tôi trước và sau khi tu luyện Đại Pháp.
Tôi nói với họ về Vụ tự thiêu giả trên quảng trường Thiên An Môn và việc Đại Pháp đã phổ truyền ra toàn thế giới như thế nào.
Sau bữa tối, người bạn đầu tiên nói: “Bạn gái của tôi bị viêm mũi giống bạn và lúc nào cũng phải xì mũi. Bạn có thể cho tôi đường dẫn đến trang sách mà bạn nói tới không? Tôi sẽ bảo cô ấy đọc nó.”
Tôi đưa cho anh ấy đường dẫn và nói: “Trang web này đã bị chặn ở Trung Quốc và bạn không thể mở được đường dẫn. Khi anh về nhà, hãy tải về phần mềm phá tường lửa.”
Nhưng thật kỳ lạ, anh ấy có thể mở đường dẫn trực tiếp trên WeChat. Anh ấy thốt lên: “Wow, thật tuyệt vời. Tôi có thể trực tiếp truy cập vào trang web này!”
Tôi kinh ngạc và biết rằng nó hẳn là uy lực của Đại Pháp và là sự khích lệ của Sư phụ. Người bạn kia mỉm cười và lại nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
Sau đó, người bạn mà đã nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo” tới thăm tôi trước khi anh ấy trở lại quê nhà của chúng tôi. Tôi được biết anh ấy đang điều trị căn bệnh nào đó một tháng rồi và không khá lên được.
Tôi nói với anh ấy: “Bây giờ bạn đã biết Đại Pháp là gì và bạn đã nhiều lần nói rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ vào hôm mà chúng ta cùng ăn tối. Bạn chắc hẳn có mối tiền duyên thực sự tốt. Tại sao trước tiên bạn không thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó?”
Anh ấy đồng ý. Sau đó tôi đã lên mạng và gửi tuyên bố thoái của anh ấy cho Đại Kỷ Nguyên.
Tôi cũng bảo với anh ấy rằng anh ấy có thể bắt đầu bằng cách đọc Chuyển Pháp Luân và niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện- Nhẫn hảo’. Khi tôi nói chuyện với anh lần nữa, anh ấy đã khỏe lên nhiều.
Dĩ nhiên, không phải lúc nào mọi thứ cũng suôn sẻ khi tôi giảng chân tướng. Tôi thường gặp những người tranh luận và đưa ra những bình luận mỉa mai.
Tôi thường nhận ra những thiếu sót của bản thân khi gặp những việc này và nhận ra rằng tôi càng muốn tiến bộ, tôi càng bị mắc kẹt và nó càng kém hiệu quả.
Khi tôi nói chuyện với mọi người về việc các học viên Đại Pháp bị bức hại, tôi thường không thể cầm được nước mắt và nghĩ: “Quá nhiều các học viên Đại Pháp đã bị bức hại bởi vì họ đang cố gắng cứu bạn. Tại sao bạn không thoái Đảng?”
Dĩ nhiên, người thường không hiểu điều này. Tôi nhận ra sau đó rằng mặc dù hy vọng của tôi để họ được cứu là tốt, nhưng tôi không đủ từ bi.
Tôi thường hấp tấp và vẫn có các chấp trước vào tình cảm của người thường. Tôi càng gần gũi với các đồng nghiệp hoặc bạn bè mà tôi cố gắng giảng chân tướng, tôi càng mong muốn họ hiểu được các pháp lý tại cao tầng.
May mắn thay, dù họ không thoái Đảng ngay lập tức, bây giờ họ đã được nghe chân tướng về Đại Pháp, điều chắc chắn sẽ khiến họ phải suy nghĩ.
Trong nhiều năm qua, tôi đã trải qua nhiều khổ nạn và can nhiễu, nhưng tôi đã tu luyện kiên định. Tôi dần hiểu được các pháp lý của Đại Pháp một cách lý tính và có niềm tin kiên định vào Sư phụ và Pháp.
Bây giờ tôi đã hiểu rõ hơn về ý nghĩ sâu sắc hơn của lời giảng của Sư phụ:
‘…nhận thức Pháp từ trong Pháp.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia)
Con chân thành cảm tạ Sư phụ đã chăm sóc cho con. Con sẽ tu luyện tinh tấn và sẽ không để Sư phụ thất vọng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/9/385974.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/29/177820.html
Đăng ngày 18-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.