Viết bởi Phi Nhi

[MINH HUỆ 20 – 05 – 2010] Vợ ông Trịnh bị bắt giữ nhiều lần vì tập luyện Pháp Luân Công và đã bị kết án một cách bí mật bởi tòa án của chế độ cộng sản. Trong mười một năm qua, thời gian họ sống xa cách nhiều hơn là được ở cùng nhau. Họ đã phải chịu đựng rất nhiều. Ông Trịnh đã thay đổi từ ban đầu phản đối việc tu luyện của vợ mình sang ủng hộ Đại Pháp. Gần đây ông đã bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công. Điều gì là nguyên nhân khiến ông thay đổi nhiều như vậy? Mới đây, chúng tôi đã thực hiện một chuyến đi đặc biệt đến thăm ông và có một cuộc phỏng vấn ngắn với ông.

Phi Nhi: Hôm nay là Ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới, anh có thể cho chúng tôi một cuộc phỏng vấn được không?

Ông Trịnh: Chắc chắn rồi. Viết những trải nghiệm của tôi ra để nhiều người hơn nữa có thể biết được sự thật.

Phi Nhi: Cuộc bức hại đối với Pháp Luân Công của chế độ cộng sản đã gây ra rất nhiều khó khăn cho anh suốt những năm qua. Tôi biết rằng một số thành viên gia đình có những trải nghiệm giống như của anh cho rằng khó khăn là do Pháp Luân Công. Điều gì khiến anh thấy Đại Pháp là tốt?

Ông Trịnh: Về điều đó, tôi nên bắt đầu từ người vợ của mình. Bệnh tật của cô ấy đã biến mất sau khi cô thực hành Pháp Luân Công.

Phi Nhi: Cô ấy bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công từ năm nào? Cô ấy đã mắc căn bệnh gì?

Ông Trịnh: Từ năm 1996. Cô ấy mắc chứng thiếu máu cục bộ vành tim, thoát vị đĩa đệm và chứng chèn ép dây thần kinh. Cô ấy đã phải chịu rất nhiều đau đớn và không thể không khóc lên bất cứ khi nào cô ấy trở người. Cô ấy bước đi khiễng khập . Tất cả số tiền làm ra chúng tôi dùng cho việc khám bệnh nhưng cô ấy không khỏe lên được. Sau đó cô ấy xem băng ghi hình Sư Phụ Lý giảng Pháp và học các bài tập, thì tất cả bệnh của cô ấy đã biến mất. Từ đó trở đi, cô ấy hăng hái nói với mọi người về Pháp. Cô ấy nói với tất cả những người mà cô gặp. Hàng ngày cô tổ chức mọi người lại để dạy các bài tập. Tại thời điểm đó cuộc bức hại vẫn chưa bắt đầu và đã có một số lượng lớn các học viên.

Phi Nhi: Vợ anh thu được lợi ích cho bản thân mình và một cách tự nhiên cô ấy muốn giới thiệu nó với những người khác. Điều đó cho thấy rằng Pháp Luân Công được người truyền người, tâm truyền tâm. Pháp Luân Công chú trọng việc trau dồi tâm tính vậy có bất cứ sự thay đổi nào trong nhân cách và tính khí của vợ anh không?

Ông Trịnh: Có. Chúng tôi thường đối đầu với nhau trước khi cô ấy tu luyện. Cô ấy sẽ quát tháo với tôi nếu tôi ra ngoài uống rượu và chơi bạc. Sau khi bắt đầu tu luyện, cô ấy không la mắng tôi nữa và nói rất dễ nghe. Cơ thể cô ấy mạnh khỏe và cô có thể làm mọi việc ở nhà. Trước đây, vì bệnh tật của mình, cô ấy không thể đi làm và xin nghỉ ốm mỗi ngày.

Phi Nhi: Dường như rằng anh đã ủng hộ việc tập luyện Pháp Luân Công của cô ấy từ lúc đó?

Ông Trịnh: Tôi xấu hổ về điều đó… Tôi không biết là nó rất tốt. Cô ấy đã đi khắp nơi để quảng bá Pháp Luân Công. Cô ấy mua sách và giấy. Tôi đã tranh cãi với cô ấy. Tôi đốt hình của Sư Phụ và sau đó tôi không thể cử động tay của mình. Bàn tay tôi rũ xuống giống như thế này này (làm cử chỉ). Nó giống như tôi bị đột quỵ. Vợ tôi bảo rằng tôi không nên đốt hình của Sư Phụ. Điều này có cần phải viết ra không?

Phi Nhi: (Cười) Hãy coi đó như một bài học cho anh. Anh đã từng đánh cô ấy chưa?

Ông Trịnh: Có rồi. Một ngày nọ tôi nhặt được một chiếc điện thoại di động ở trên đường. Tôi ném chiếc Sim bên trong đi và giữ lại chiếc điện thoại. Cô ấy đã bí mật trả nó lại cho chủ sở hữu và đưa anh ta 300 Nhân dân tệ (cô ấy không biết chiếc thẻ Sim trị giá bao nhiêu). Cô ấy sợ rằng tôi sẽ không đồng ý nên đã nói với tôi chuyện đó sau khi cô ấy trở lại. Tôi vô cùng khó chịu và nói với cô ấy rằng cô ấy là người ngu xuẩn nhất trên thế giới. Tôi xô ngã và tát một cái rất mạnh vào mặt cô ấy. Sau đó, cô ấy luôn nói với tôi rằng Đại Pháp là tốt. Cô ấy nói với tôi về nguyên lý “không mất, không được” và làm thể nào để trở thành một người tốt hơn. Về sau tôi đã hiểu ra.

Một hôm trên phố, tôi thấy người phía trước mình đánh rơi giấy Chứng minh của anh ta và năm Nhân dân tệ. Tôi nhặt nó lên và nhanh chóng trả nó lại cho anh ta, “của anh này”, tôi nói, “vợ tôi là một học viên Pháp Luân Công tên là ***”. Người đó biết vợ của tôi và nói, “tôi biết, người phụ nữ đó là một người tốt”.

Phi Nhi: Sau năm 1999, cuộc bức hại của Đảng Cộng sản đã khiến vợ anh bị kết án bất hợp pháp. Cuộc sống của anh lúc đó tiếp diễn ra sao?

Ông Trịnh: Sếp cô ấy bảo tôi hãy ly dị cô ấy.

Phi Nhi: Có phải anh đã bảo vợ mình rằng anh sẽ ly dị nếu cô ấy không “chuyển hóa” không?

Ông Trịnh: Hoàn toàn không. Làm sao tôi có thể nói như vậy được? Tôi nhớ cô ấy và mong cô ấy sớm được về nhà. Con trai chúng tôi mới chỉ học tiểu học thôi và khi tôi đi làm thì không có ai chăm sóc cho nó. Nó bỏ học và đi tìm mẹ. Sau đó nó hết tiền và trở về nhà.

Phi Nhi: Con trai anh có bao giờ cố bảo mẹ nó ngừng tu luyện không?

Mr Trịnh: Không. Đứa trẻ này có suy nghĩ của riêng nó. Nó khóc khi đến lớp tẩy não và nhìn thấy mẹ mình – nó lặng người đi. Nó không thể nói nên lời và chỉ biết khóc.

Phi Nhi: Rõ ràng mặc dù con trai anh còn rất nhỏ nhưng nó suy nghĩ rất chín chắn. Nó biết Đại Pháp là tốt từ tận đáy lòng mình, vì vậy nó không thuyết phục mẹ mình ngừng [tu luyện] để được thả ra. Trong suốt thời gian Đại Pháp và các học viên Đại Pháp bị bức hại, những người không nghe lời của tà ác và ủng hộ công lý chắc chắn sẽ được phúc báo.

Ông Trịnh: Vâng. Cô ấy luôn nói với tôi rằng Đại Pháp là tốt và tôi cũng đồng tình. Thỉnh thoảng tôi giúp cô ấy phát tài liệu giảng chân tượng và để cô ấy làm những gì cô ấy nên làm. Tôi sẽ ở nhà và nấu ăn.

Tôi thường nói sự thật cho mọi người và nói, “Nếu một người tu luyện, cả gia đình đều thu được lợi ích. Bệnh tật của vợ tôi đã biến mất và chứng đau đầu kinh niên của tôi cũng không còn. Bây giờ tôi có được một công việc mới kiếm được nhiều tiền hơn và tôi có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn. Như thế tôi đã thu được lợi ích”.

Phi Nhi: Tôi nghe nói rằng anh đã bị bắt, có phải vậy không? Anh có thể giải thích chi tiết không?

Ông Trịnh: Trong suốt thời gian vợ tôi bị buộc phải rời khỏi nhà và ở bên ngoài, cảnh sát không thể tìm thấy cô ấy ở bất cứ đâu vì thế họ bắt giam tôi. Từ 2h chiều đến 10h tối, tôi bị đánh đập, chửi mắng và bị tát vào mặt. Họ dùng một cây gậy đánh liên tục vào đỉnh đầu gối của tôi. Họ đánh những phần trên thân thể mà gây cho tôi nhiều đau đớn nhất. Họ nắm đầu tôi đập vào tường. Không chỉ có những người đánh tôi mà còn có những người khác giúp đỡ. Một người dùng đầu gối của anh ta thọi vào dưới mình tôi từ phía sau. Từ phía trước, một người khác đánh tôi liên hồi và tôi không có đường nào thoát. Khi họ đã quá mệt mỏi để đánh tôi, họ thẩm vấn tôi: “Ông biết những ai? (Liên quan đến các học viên). Những ai đã từng đến nhà ông? Những ai đã từng ở nhà của ông? Ông nói cho chúng tôi hai người trong số họ thì chúng tôi sẽ dễ dàng báo cáo với cấp trên hơn”. Tôi nói “Tôi không biết”. Thực tế, tôi đã nhớ lại một số học viên và lần lượt suy nghĩ về họ trong đầu. Vợ tôi đã một lần nói với tôi: “Gia đình của những học viên nên bảo vệ những học viên và không nên tố giác họ”.

Phi Nhi: Ồ, anh đã phải chịu đựng rất nhiều. Anh có cảm thấy đau đớn trong khi chịu sự tấn công bạo lực kia không?

Ông Trịnh: Tôi không cảm thấy đau đớn vào lúc đó.

Phi Nhi: Cái gì? Tại sao vậy?

Ông Trịnh: Tôi nói thầm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trong tâm mình và Sư Phụ đã bảo vệ tôi. Họ đưa tôi tới trung tâm giam giữ 15 ngày. Nhà của tôi bị lục soát tổng cộng ba lần và họ đã tới chỗ làm việc của tôi khám xét tủ quần áo của tôi mà không được phép.

Phi Nhi: Vợ anh bị giam giữ trong tù và anh sẽ có một ngày để thăm cô ấy trong mỗi tháng. Anh đã được gặp vợ mình chưa?

Ông Trịnh: Không. Trại giam không cho chúng tôi gặp nhau. Tôi gọi cho viên phó trại giam nhưng không ai trả lời.

Phi Nhi: Họ sợ cuộc bức hại bị phơi bày. Điều đó cũng là bất hợp pháp khi họ cho gia đình được gặp nhau.

Ông Trịnh: Đúng vậy.

Phi Nhi: Tôi nghe nói rằng anh cũng bắt đầu học Pháp, có đúng không?

Ông Trịnh: [Bắt đầu] từ năm nay. Tôi đang trải qua thử thách khó khăn. Trước đây, khi cô ấy bị hành hạ, tôi luôn khóc thầm. Hiện nay tôi đã học Pháp và tôi cảm thấy tâm trí của mình được gột sạch. Tôi cảm thấy thoải mái trong tâm hồn. Càng nghĩ về điều đó tôi càng biết rằng những gì Sư Phụ Lý nói đều là sự thật.

Phi Nhi: Từ khi bắt đầu học Pháp, anh có cảm thấy một vài thay đổi nào trong bản thân mình không?

Ông Trịnh: Tôi bỏ hút thuốc và cả uống rượu. Tôi hút thuốc từ hồi còn học lớp một ở bậc tiểu học. Tôi đã hút thuốc lá trong nhiều năm và bây giờ tôi đã bỏ hoàn toàn. Khi tôi cầm lên một điếu thuốc thì nó không còn đúng vị nữa. Không ai có thể kiểm soát tôi trước khi tôi tu luyện và tôi không nghe lời cấp trên của mình. Hiện tại tôi luôn vui vẻ và biết lắng nghe hơn. Còn có một số người gây áp lực để tôi ly dị vợ mình. Tôi nói với họ rằng vợ tôi đang làm những việc chính đáng. Tôi tự hào về điều đó. Những điều Đảng Cộng sản nói là hoàn toàn sai trái và những gì chúng muốn sẽ khiến cho mọi người kinh tởm.

Nếu cả xã hội học Pháp Luân Công, xã hội sẽ trở nên ổn định.

Phi Nhi: Anh còn muốn nói điều gì nữa với độc giả của chúng tôi không?

Ông Trịnh: Tôi hy vọng rằng không có ai tin vào Đảng Cộng sản và những gì chúng nói về Sư Phụ và Đại Pháp, và tôi hy vọng vợ tôi sẽ được trả tự do. Tôi hy vọng rằng cuộc đàn áp sẽ chấm dứt sớm nhất có thể.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/5/20/117212.html
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/5/17/223812.html

Đăng ngày 14-06-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share