Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-04-2010] Thời gian trôi nhanh. Mười ba năm đã trôi qua, và tôi đã lớn lên thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi thời kỳ Chính Pháp. Trên con đường tu luyện của mình, tôi nhìn vào trong khi gặp các xung đột với bạn cùng lớp, giáo viên hoặc cha mẹ của tôi, và tôi đã tìm thấy những chấp trước của mình.

Một buổi sáng tôi đã đến muộn hơn một chút so với bình thường. Một cậu bé chạy đến quấy nhiễu tôi. Nó nói, “Anh đã lấy trộm tiền của tôi hôm qua. Hãy trả nó trở lại!” Tôi phớt lờ thằng bé và đọc sách của mình. Nó yêu cầu, “Nhanh lên. Trả nó lại!!” Tôi đã không bị nó làm cho động tâm và tiếp tục đọc sách. Nó chán nản và rời khỏi. Khi tôi từ trường học trở về nhà, tôi đã nói với mẹ tôi về việc này. Bà đã khen ngợi tôi, và tôi cảm thấy rất tốt.

Vài ngày sau đó lại là thằng bé đó đến và nói, “Hôm qua anh đã lấy trộm tiền của tôi.” Tôi đã không động tâm lúc đầu, nhưng sau đó tôi đã bị kích động và nói vặn lại, “Không, anh không ăn cắp tiền của em!” Nó cười toe toét đầy tinh quái và chế giễu, “Đúng, anh đã ăn trộm tiền.” Tôi lo lắng và bắt đầu tranh luận. “Không, không phải anh! Hãy tự đi mà tìm nó!” Tôi hét lên giận dữ.

Bạn bè tôi ngay lập tức đến để an ủi tôi. Một trong số họ nói: “Lần trước cậu đã chịu đựng được nó. Tại sao lần này lại không?” Tôi ngay lập tức ngộ ra. Đúng thế. Tại sao lần trước tôi vượt qua khảo nghiệm được nhưng lần này lại không?

Tôi đã hướng nội tìm và bị sốc khi tôi nhớ lại tâm thái của tôi ngày hôm đó. Khi tôi nói chuyện với mẹ tôi, tôi đã có một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn hiển thị và hoan hỷ. Tôi đã nghĩ, “Hãy xem, tôi đã vượt qua được khảo nghiệm! Thật tuyệt vời làm sao. Tôi đúng là có một tâm tính tốt.” Đây là một suy nghĩ rất đáng khinh thường. Và rồi tại sao tôi đã không loại trừ tư tưởng như vậy? Tại sao tôi ôm giữ nó? Nguyên nhân là do chấp trước hiển thị của tôi. Tôi muốn thể hiện rằng mình đã làm tốt so với những người khác như thế nào, vì vậy tôi đã không loại bỏ nó. Sau đó tôi nghĩ, “Chẳng phải tôi đã đi quá xa khi tôi tranh luận với cậu bé đó? Tôi có nên xin lỗi cậu ta không?

Sau khi tôi đến trường vào sáng hôm sau, tôi đã nói với cậu bé, “Hôm qua anh không nên la hét với em. Điều đó không đúng. Ngay cả khi em đang trêu chọc anh thì anh cũng không nên đối xử một cách thiếu tôn trọng với em.” Nó mỉm cười và cúi đầu.

Tôi nhận ra từ sự việc này là tâm hiển thị rất là có hại, vì nó có thể phát triển tâm hoan hỷ hoặc tâm truy cầu thoải mái.

Trên thực tế, không có chấp trước của con người nào là tốt cả. Chúng ở đó để cho chúng ta vứt bỏ. Khi chúng ta tiếp tục tu luyện, chúng ta sẽ loại bỏ chúng và đề cao tâm tính của chúng ta. Cho dù ở nhà hay ở trường, chúng ta nên tận dụng mọi cơ hội để đề cao tâm tính của chúng ta. Mâu thuẫn với cha mẹ, giáo viên, hoặc các bạn cùng lớp là những cơ hội tu luyện cần thiết. Chúng ta hướng nội tìm trong các cuộc xung đột để tìm ra các chấp trước của mình. Sau đó, chúng ta vứt bỏ những chấp trước này và đề cao tâm tính của chúng ta. Đây là điều then chốt.

Khi chúng ta có xung đột với những người thường, tại sao không tìm kiếm sâu hơn bên trong chính mình? Tại sao không giữ lời Sư phụ trong tâm? Nếu chúng ta không giữ lời Sư phụ trong tâm, thì sẽ không có Pháp để hướng dẫn chúng ta. Làm sao điều đó có thể được phép? Trong trường hợp nghiêm trọng hơn, một người sẽ tự làm theo cách riêng của mình và không chấp nhận bất kỳ lời khuyên nào từ người khác.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/4/18/221735.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/4/30/116574.html
Đăng ngày: 15-05-2010, bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share