Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-12-2019] Mỗi bước tiến trên con đường tu luyện của tôi trong suốt 20 năm qua đều là nhờ được Sư phụ Lý gia trì và bảo hộ. Tôi luôn cảm thấy may mắn và hạnh phúc vì được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm của bản thân, hy vọng rằng chúng ta đều có thể trân quý sự từ bi cứu độ của Sư tôn và khoảng thời gian hữu hạn này để tu luyện và cứu thêm nhiều chúng sinh hơn nữa.

Thuê một căn hộ

Với sự giúp đỡ của một đồng tu, tôi đã tìm được một căn hộ ở gần chỗ ở của đồng tu đó với chi phí hợp lý, vì vậy tôi đã quyết định thuê căn hộ này.

Thế nhưng, tôi cũng nghe nói rằng một học viên khác cũng đang tìm thuê một căn hộ. Chồng của học viên này đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt và giam giữ. Nữ học viên này còn có một đứa con nhỏ và đang gặp khó khăn về tài chính. Việc tu luyện của cô ấy có đôi chút bất ổn, vì vậy cô ấy cũng muốn sống gần một học viên khác.

Tôi cũng nghĩ rằng căn hộ mà tôi vừa tìm được sẽ phù hợp với hoàn cảnh của cô ấy, nhưng lúc đầu tôi đã không nói gì với cô ấy cả, bởi vì khi đó tôi chỉ nghĩ cho bản thân mình. Công việc của tôi bận rộn nên có ít thời gian đi tìm căn hộ, vả lại hợp đồng thuê nhà hiện tại của tôi cũng sắp hết hạn. Hơn nữa, tình trạng tài chính của tôi cũng không được tốt, tôi cũng muốn tiết kiệm tiền.

Trên đường về nhà, tôi cứ đắn đo mãi liệu tôi có nên để lại căn hộ này cho nữ đồng tu đó thuê hay không, nhưng tôi không thể đưa ra quyết định.

Đột nhiên, hình tượng Sư phụ hiển hiện trong tâm trí tôi, như thể Sư phụ đang ở gần bên và quan sát tôi. Nước mắt lăn xuống hai má và tôi đã thốt ra chữ “từ bi”. Sư phụ từ bi đã gia trì cho tôi!

Lần tiếp theo tôi tới căn hộ đó, tôi đã nói với đồng tu rằng tôi muốn để lại căn hộ này cho học viên khác thuê. Nhưng tôi lại biết được rằng nữ học viên đó không muốn thuê căn hộ này bởi vì nó quá lạnh và không phù hợp với đứa con nhỏ của cô ấy. Khi đó, tôi đã nhận ra rằng Sư phụ đã cho tôi cơ hội để đề cao tâm tính của mình.

Nhóm học Pháp

Tôi đã tham gia một nhóm học Pháp, nhưng không lâu sau đó tôi cảm thấy có điều gì đó không thoải mái và đã nghĩ tới việc rời khỏi nhóm học Pháp này. Một hôm, trước khi chúng tôi bắt đầu học, tôi đã nghiêm túc nghĩ rằng mình sẽ không quay lại đây nữa.

Khi tôi mở cuốn Chuyển Pháp Luân và nhìn vào những dòng chữ trong sách, tôi đã không thể cầm được nước mắt. Tôi cảm nhận được sự từ bi vô hạn của Sư tôn và cảm thấy như Ngài đang nói với tôi điều gì đó. Tôi vô cùng xúc động, giọng tôi run run khi đọc sách. Sư phụ hiểu rõ bản thân tôi hơn cả tôi hiểu bản thân mình.

Sư phụ muốn chúng tôi cùng nhau học Pháp và hình thành một chỉnh thể. Mỗi học viên đều là một phần tử thúc đẩy nên hoàn cảnh tu luyện của cả nhóm. Sự rời đi vô trách nhiệm của tôi sẽ có thể phá hoại hoàn cảnh chung của nhóm.

Khi tôi cảm thấy không thoải mái, tôi cần hướng nội để tìm nguyên nhân. Cảm giác không thoải mái cho thấy tôi đang không hòa đồng với cả nhóm và ít nhất tôi cũng có một phần trách nhiệm đối với hoàn cảnh này. Tôi cần tìm ra các chấp trước của mình và đề cao bản thân. Trốn tránh hoàn cảnh không phải là tu luyện.

Khi nghĩ về sự việc này, tôi đã nhận ra bản thân còn tồn tại nhiều vấn đề: Tôi cần đề cao tâm tính của mình, loại bỏ tự ngã và cần phải hướng nội tìm nguyên nhân hơn là hướng ngoại nhìn vào thiếu sót của người khác. Tu luyện là tu chính bản thân mình, sao tôi lại có thể tu người khác được chứ?

Tu luyện trong khi làm việc Đại Pháp

Vào cuối tháng 11 năm ngoái, tôi đã in một số cuốn lịch để bàn. Học viên A nói rằng nhiều cuốn lịch vẫn phải cần đến bìa cứng và cô ấy không biết lấy chúng ở đâu. Tôi đã hứa sẽ tìm cho cô ấy một ít.

Hai ngày sau, tôi tìm được một thùng bìa cứng to và đã chuyển chúng tới cho cô ấy. Tuy vậy, cũng trong lúc đó, cô ấy cũng đã tìm được một số bìa cứng và không cần thêm nữa.

Tôi không thể trả lại số bìa cứng này, vì vậy tôi quyết định sẽ tự làm thêm lịch. Tôi không có máy đục lỗ, nhưng một đồng tu đã hứa sẽ tìm giúp tôi một cái.

Trong cả tháng 11, tôi rất bận với việc in lịch cùng những cuốn sách nhỏ có thông tin về Pháp Luân Đại Pháp.

Thực tế tôi bận đến nỗi mà tôi đã không có thời gian học Pháp và phát chính niệm. Tôi cũng không thể luyện công đều đặn. Tôi đã nghĩ rằng sau khi hoàn thành việc in lịch thì tôi có thể nghỉ ngơi chốc lát nhưng thật không may, cuối cùng lại có thêm việc phải làm.

Ở chỗ làm việc, tôi dùng thời gian nghỉ của mình để đọc một số bài chia sẻ. Một học viên đã viết rằng hàng ngày cô ấy đã học một vài bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Tâm tôi lại bị khuấy động và tôi đã đố kỵ: “Mình bận đến nỗi thậm chí còn không thể học một bài giảng một ngày, thế mà một ngày cô ấy lại có thời gian để học vài bài giảng?”

Nội tâm tôi cảm thấy tức giận bất bình, cảm thấy mình phải chịu quá nhiều thiệt thòi và thật không công bằng. Dù vậy, tôi đã rất cố gắng để che giấu cảm xúc của bản thân, tôi đã nghĩ: “Được rồi, đây sẽ là lần cuối cùng mình làm những việc này. Mình sẽ dành toàn bộ thời gian để học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Mình sẽ không lo lắng quá nhiều về việc cứu người. Mình phải dành toàn thời gian để học Đại Pháp, nếu không thì mình sẽ phải hối hận!”

Khi đến ngày hẹn nhận máy đục lỗ, một học viên khác đã đồng ý lái xe đưa tôi đi. Tuy nhiên, cô ấy đã không đến đúng hẹn khiến tôi vốn đang tức giận lại càng trở nên khó chịu hơn.

Tôi không ngừng tự phàn nàn: “Thời gian của mình đã rất eo hẹp, vậy mà chị ấy lại bắt mình phải đợi. Sao chị ấy không thể đi sớm hơn được chứ, chị ấy phải biết rằng đây là ngày làm việc và chúng ta còn có rất nhiều việc phải làm chứ?”

Tôi bắt đầu học Pháp trong khi chờ đợi. Khi tôi mở cuốn Chuyển Pháp Luân ra, nước mắt tôi lại một lần nữa trào ra. Tôi cảm nhận được sự từ bi vô hạn và trường năng lượng cường đại của Sư tôn; tính ngoan cố ngu muội trong tâm trí tôi đột nhiên tan biến. Cứu người là cấp bách, thế nhưng tôi vẫn chỉ biết nghĩ đến bản thân mình. Tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn!

Tôi đã phải lau nước mắt khi đọc sách. Khi xe của tôi tới nơi, tâm tôi bình thản.

Khi chúng tôi tới đó, tôi lại thấy rằng họ đã giữ lại hộp bìa lịch của tôi, và rốt cuộc tôi không cần phải làm thêm gì nữa.

Qua trải nghiệm này, tôi nhận ra rằng tôi khó chịu là vì khảo nghiệm đó động chạm tới cảnh giới tâm tính của bản thân, chứ không phải vì tôi không thể giải quyết được khối lượng công việc đó.

Bởi vì nhận thức có hạn nên tôi đã không hiểu được rằng những tình huống mà mình gặp phải là để phơi bày những hạn chế của bản thân và tạo cơ hội cho tôi đề cao bản thân mình.

Tôi cũng nhận ra rằng, khi tôi làm việc Đại Pháp thì tôi cũng bận rộn và cũng là đang phó xuất. Những nỗ lực đó đều thuộc phạm vi mà tâm tính tôi có thể tiếp nhận. Tuy vậy, khi hoàn cảnh động chạm tới những lợi ích cá nhân của bản thân, tôi lại nghĩ về bản thân mình trước, và không đạt tới tiêu chuẩn vô tư vô ngã mà Sư phụ yêu cầu.

Gần đây, khi tôi suy ngẫm về trải nghiệm này một lần nữa, lời giảng của Sư phụ lại xuất hiện trong tâm trí tôi: “Phó xuất bao nhiêu đắc được bấy nhiêu” (Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Diên Cát, Chuyển Pháp Luân Pháp giải).

Sư phụ luôn hy vọng chúng ta sẽ cứu thêm được nhiều chúng sinh hơn nữa và tu luyện tinh tấn hơn!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/25/397299.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/3/183483.html

Đăng ngày 16-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share