Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-11-2019] Tôi sinh ra trong một gia đình đông con ở nông thôn và là con út trong 7 anh em. Tôi yếu ớt và đau ốm từ khi còn nhỏ.
Các anh chị em của tôi đều chăm sóc tôi và do đó, tôi đã không phải khổ sở nhiều khi lớn lên. Sau khi tôi kết hôn, chồng tôi là một người tốt bụng, trung thực và cũng chăm sóc cho tôi.
Tuy nhiên, không ai có thể giải thoát cho tôi khỏi những đau đớn vì bệnh tật cho tới mùa Đông năm 1997, khi tôi vô cùng may mắn tìm được Đại Pháp. Kể từ đó, tôi đã hoàn toàn vô bệnh.
Từ Đại Pháp tôi biết được rằng bệnh tật là do nghiệp gây nên. Kể từ đó, tôi luôn ước thúc bản thân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi coi bản thân là một học viên và kiên định theo Sư phụ trên con đường tu luyện để trở về với chân ngã.
Trong nhiều năm, các học viên trong nhóm học Pháp của chúng tôi đã phối hợp ăn ý với nhau, phân phát các tờ rơi giảng chân tướng tới các vùng xa xôi trong huyện chúng tôi.
Chúng tôi cố gắng không bỏ lỡ bất kỳ ngôi làng hay hộ gia đình nào để mang chân tướng về Đại Pháp tới nhiều người nhất có thể, phơi bày những dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), và cứu những người tốt – ước nguyện lớn nhất của chúng tôi.
Trong quá trình này, có nhiều thử thách. Thỉnh thoảng chúng tôi bị mắng mỏ và thậm chí bị báo cảnh sát. Đôi khi chúng tôi bị cảnh sát truy đuổi. Tuy nhiên, với sự bảo hộ của Sư phụ, mọi sự gặp hung hóa cát. Nhiều điều kỳ diệu xảy ra trong quá trình này đã khích lệ chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước.
Đom đóm soi đường cho chúng tôi
Một buổi tối mùa Thu, một học viên và tôi cùng nhau đi phát tài liệu giảng chân tướng trong một thôn làng. Sau khi phát xong, chúng tôi vẫn còn lại một ít tài liệu, và người lái xe thì chưa tới đón, do đó chúng tôi muốn sang thôn khác để phát nốt số tài liệu còn lại. Không có ánh trăng, trời rất tối và chúng tôi phải bước đi rất chậm.
Đột nhiên, có một vài con đom đóm nhỏ lập lòe xuất hiện và bay phía trước chúng tôi.
Cả hai chúng tôi cùng reo lên: “Sư phụ đưa đom đóm đến dẫn đường chúng ta cứu chúng sinh.” Chúng tôi theo những con đom đóm và nhanh chóng tới một ngôi làng.
Những con đom đóm lặng lẽ biến mất trong bầu trời đêm, và với lòng biết ơn Sư phụ, chúng tôi đã phân phát từng tài liệu giảng chân tướng, trong khi thầm niệm trong tâm: “Hỡi các chúng sinh, hãy trân quý nó! Chính Sư phụ của Đại Pháp đã bảo chúng tôi tới để cứu các bạn. Nó là hy vọng duy nhất được cứu của các bạn.”
Tôi vô tình nhìn lại và kinh ngạc thấy các tài liệu treo trên tay nắm cửa phát ra ánh sáng tím. Tôi nghĩ: “Thì ra vạn vật đều có linh!”
Giảng chân tướng tại một làng hẻo lánh
Trong khi tu luyện bản thân trên con đường cứu chúng sinh, tôi đã loại bỏ nhiều nỗi sợ hãi. Tôi vốn nhút nhát từ nhỏ, đặc biệt là sợ ma.
Nếu nhà nào có người vừa qua đời, tôi sẽ không dám đi ngang qua cửa ngôi nhà đó dù là ban ngày hay buổi tối. Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã thay đổi nhiều, nhưng vẫn còn ôm giữ một số tâm sợ hãi.
Một đêm nọ vài năm trước, chúng tôi lái xe tới một khu vực hẻo lánh cách xa thành phố. Tôi được phân công tới một ngôi làng nhỏ một mình. Chỉ có một con đường chính quanh co và một vài đèn đường tù mù.
Tôi bắt đầu phát tài liệu từ cuối làng và cố gắng không bỏ sót một gia đình nào. Cuối làng không có đèn đường và ánh trăng cũng không thấy đâu.
Các ngôi nhà được bố trí nhấp nhô và một số ngôi nhà cỏ mọc um tùm phía trước. Đôi khi, những con chuột chạy vụt ra từ bãi cỏ và nó khiến tôi sợ hãi.
Đột nhiên, một tiếng khóc đến từ một ngôi nhà ở phía đông, cùng với tiếng nhạc rầu rĩ. Sau đó xuất hiện một nhóm người khóc, vô cùng thảm thiết trong một đêm tối như vậy.
Tim tôi đập nhanh và máu dồn lên đầu. Lúc đó, một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi: “Mình là một đệ tử Đại Pháp! Mình có Sư phụ bảo vệ. Mình không sợ.”
Tôi bắt đầu nhẩm thơ của Sư phụ:
“Đại Giác bất úy khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ”
Tạm dịch:
“Đại Giác không sợ khổ
Ý chí kim cương đúc
Không chấp vào sinh tử
Thanh thản Chính Pháp lộ”
(Chính niệm chính hành – Hồng Ngâm II)
Tôi tiếp tục nhẩm. Dần dần nhịp tim của tôi ổn định và tôi không còn sợ hãi. Tôi biết Sư phụ đã gỡ bỏ tâm sợ hãi cho mình. Tôi bước nhẹ nhàng và phát các tài liệu giảng chân tướng.
Tôi vô thức cảm thấy có một bóng đen sau lưng mình, và tôi nhanh chóng bước tới nơi có ánh đèn đường. Tôi quay lại nhìn và thấy một người đàn ông khoảng gần 60 tuổi đang đi theo tôi.
Lúc đó, có hai luồng suy nghĩ đối lập trong đầu tôi, rời đi ngay lập tức hay đối diện ông ấy để giảng chân tướng. Tôi sẽ an toàn nếu tôi rời đi, nhưng một số người sẽ lỡ mất cơ hội nhận tài liệu giảng chân tướng.
Tôi biết tôi không thể rời đi như thế này. Chính niệm cuối cùng đã xuất khởi. Tôi quay lại đối diện với ông ấy và ân cần nói: “Ông ơi, ông vẫn chưa đi nghỉ à.” Ông ấy lập tức nhìn tôi và hỏi tôi đang làm gì.
Tôi lấy ra một tờ rơi và đưa nó cho ông ấy bằng cả hai tay: “Thưa ông, tôi đang truyền đi chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và hy vọng ông cùng những người khác trong làng có thể biết được sự thật và được phúc báo.”
Nghe thấy từ “Pháp Luân Đại Pháp,” mặt ông ấy trở nên nghiêm trọng và nói: “Làm sao chị dám phát thứ này? Chính quyền không cho phép. Nó chống lại Đảng!”
Tôi biết ông đã bị những lừa dối của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đầu độc. Tôi bắt đầu nói về những trải nghiệm của mình khi tu luyện Đại Pháp và nói thêm về việc Đại Pháp đã được phổ truyền ra thế giới như thế nào.
Tôi cũng nói về cách chế độ họ Giang bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp và kể những câu chuyện về những người đi theo họ Giang đang bị quả báo. Dần dần ông trở nên bớt hung hãn và thậm chí nói rằng ông sẽ đọc các tài liệu sau khi trở về nhà.
Tôi biết rằng thiện tâm của ông ấy đã khởi lên và tôi hỏi ông: “Thưa ông, ông có biết liệu có ai sống trong trong những ngôi nhà đó không? Tôi không muốn lãng phí tờ rơi nếu không có ai sống ở đó. Chúng tôi đã cố gắng hết sức tiết kiệm tiền để làm ra những tờ rơi này.”
Ông ấy vui vẻ nói: “Chị cứ đến đi. Có người sống trong những ngôi nhà đó.” Sau đó ông ấy rời đi cùng với tài liệu trong tay.
Sau khi tôi phát hết tài liệu, các học viên khác cũng trở lại. Chúng tôi cùng nhau hát bài hát “Đến vì các bạn” do một đồng tu sáng tác và lái xe trở về nhà.
Sư phụ đã bảo vệ chúng tôi khỏi nguy hiểm
Cũng có những thách thức và nguy hiểm trên con đường trợ Sư cứu chúng sinh. Một buổi tối mùa Đông năm 2016, chị dâu tôi và tôi cùng nhau đi phát các tờ rơi giảng chân tướng trong một ngôi làng.
Ngôi làng khá sạch sẽ với ánh điện chiếu sáng trên các con đường. Chúng tôi phát tài liệu dọc theo từng con đường.
Tuy nhiên, có nhiều chó trong làng. Khi một con chó bắt đầu sủa, những con khác cũng sủa theo.
Khi tôi tới một ngôi nhà gần sân làng, đột nhiên một ánh sáng chói chiếu thẳng vào tôi và một âm thanh giận dữ vang lên: “Đứng đó! Chị đang làm gì?” Hai người đàn ông khoảng 50 tuổi lao về phía tôi. Tôi bị sốc và nói bằng một giọng nhỏ, run rẩy: “Tôi đang mang tin tức tốt lành đến.”
Một người đàn ông cầm tập tài liệu mà tôi vừa phát. Người kia hét lên: “Có gì trong túi của chị?” Tôi biết giờ không thể tránh né. Tôi bình tĩnh lại và nói: “Là tài liệu chân tướng Pháp Luân Đại Pháp.”
Một trong hai người đàn ông bật điện thoại di động và nói rằng ông ấy sẽ báo tôi cho cảnh sát. Tôi nghiêm túc khuyên ông ấy đừng làm những việc xấu. Ngay lập tức ông ấy dừng lại. Dường như ông ấy đã bị bất động và không thể nói chuyện nữa.
Chỉ còn người kia, dường như là một cán bộ Đảng vẫn la lên. Chị dâu tôi nghe thấy và đến chỗ chúng tôi. Tôi thầm nói với chị ấy trong đầu: “Họ muốn báo tôi cho cảnh sát. Đừng đến.” Dường như chị ấy nghe thấy tôi và quay đi.
Tuy nhiên, chị ấy nhanh chóng quay lại và hỏi chuyện gì đang xảy ra. Người đàn ông có vẻ là cán bộ kia dường như phấn khích và hét lên: “Thêm một người nữa ở đây!”
Tôi nói với ông ấy: “Chị ấy là chị dâu tôi. Chúng tôi tới thăm một người họ hàng và cũng phát tài liệu giảng chân tướng để cứu các anh.”
Người đàn ông kia dường như bị tà ác điều khiển và hoàn toàn không nghe chúng tôi. Ông ấy yêu cầu chúng tôi thu lại tất cả tài liệu mà chúng tôi đã phát và tuyên bố ông ấy sẽ đưa chúng tôi tới đồn cảnh sát.
Tôi bước tới chỗ ông ấy và vỗ nhẹ vào vai ông ấy: “Ông có phải là cán bộ của Đảng ở làng này không? Đức Phật nói về quan hệ nhân duyên. Số phận đã cho chúng ta gặp mặt tối nay. Tôi sẽ đến nhà ông vào lần tới.”
Ông ấy phủ nhận việc mình là một cán bộ. Ông ấy dễ chịu hơn chút ít và nói: “Nếu chị không làm việc này, tôi sẽ mời chị vào nhà tôi với tư cách là khách của tôi.”
Tôi biết ông ấy là một người tốt mặc dù ông ấy bị hoang ngôn của ĐCSTQ đầu độc sâu. Lúc đó, mọi người đang chơi bài trong phòng nghe thấy tiếng ồn và chạy ra xem chuyện gì xảy ra.
Ông ấy vẫy họ lại và nói: “Là các học viên Pháp Luân Đại Pháp đang phát tài liệu” và mọi người quay lại vào nhà.
Tôi quyết định cứu ông ấy. Tôi lấy ra một tài liệu giảng chân tướng và đưa nó cho ông bằng cả hai tay và nói: “Ông ơi, xin hãy nhận lấy tài liệu này và đọc nó. Nó là hy vọng được cứu của ông!” Ông ấy xua tay từ chối. Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má.
Tôi nghẹn ngào nói với ông ấy: “Tôi cảm thấy buồn vì ông không thể được cứu.”
Ông ấy bối rối và nói: “Đừng khóc! Chị không việc gì liên quan đến sống chết của tôi.” Ông ấy bắt đầu hối thúc chúng tôi rời đi: “Hãy gọi người của các chị đến đón các chị đi!”
Tôi vẫn cố gắng nói chuyện với ông ấy. Chị dâu tôi đề nghị chúng tôi rời đi.
Một người khác trong làng cũng thúc giục chúng tôi rời đi. Tôi biết chính là Sư phụ bảo hộ giúp chúng tôi thoát khỏi nguy hiểm. Cũng chính là nhờ chị dâu tôi đã không quản nguy hiểm của bản thân để giúp tôi.
Sư phụ đã thấy tâm tính của chúng tôi đã đạt tiêu chuẩn và hóa giải nguy hiểm cho chúng tôi. Tôi thầm nói với Sư phụ: “Cảm ơn Ngài, Sư phụ!”
Nhóm của chúng tôi đã phối hợp tốt với nhau và cùng nhau đi tới mọi thôn làng ở ngoại ô thành phố chúng tôi. Dù trời mưa hay gió, dù mùa Hè nóng hay mùa Đông lạnh, ngày lễ hay ngày nhạy cảm, dù bước đi tráng kiện hay yếu ớt, cũng không ngăn trở được bước chân cứu người của chúng tôi.
Miễn là Chính Pháp chưa kết thúc, chúng tôi sẽ theo Sư phụ và không bao giờ ngừng trợ Sư cứu chúng sinh.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/3/395363.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/2/183473.html
Đăng ngày 16-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.