Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-11-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào tháng 4 năm 2007. Mặc dù tôi đắc Pháp muộn, tôi có mong muốn rõ ràng trở thành một đệ tử Đại Pháp đạt tiêu chuẩn trong thời kỳ Chính Pháp. Do đó, dù trong tu luyện cá nhân hay chứng thực Pháp, tôi đều dùng Pháp bảo là hướng nội để không ngừng đột phá và đề cao bản thân. Do tôi mong muốn tu luyện lên trên, Sư phụ đã luôn gia trì cho tôi.
Hai mươi ngày sau khi tôi chính thức bắt đầu tu luyện, thiên mục của tôi đã khai mở. Chỉ trong ba tháng, tôi đã thấy ba đóa hoa lớn trên đỉnh đầu (tam hoa tụ đỉnh). Sau mỗi đoạn thời gian, tâm tính của tôi lại có những cải biến to lớn. Sư phụ cho phép tôi được thấy và cảm nhận quá trình này. Tại đây tôi không cố gắng chứng thực bản thân, vì tôi biết rằng tôi vẫn còn thua xa nhiều học viên và còn một con đường dài tới viên mãn. Tôi muốn chia sẻ để chứng thực uy lực của Đại Pháp. Miễn là một người tu luyện tinh tấn, tu luyện của người đó sẽ có đề cao.
Bởi vì tu luyện cá nhân của tôi và chứng thực Pháp được thực hiện đồng thời, tôi đã gặp nhiều khổ nạn trong những năm này. Tuy nhiên, tôi đã vượt qua nhờ sự bảo hộ của Sư phụ.
Trở lại nơi làm việc sau khi phân phát hơn 10.000 tài liệu Đại Pháp
Tháng 6 năm 2012, khi một vài học viên và tôi đang chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, chúng tôi đã bị cảnh sát địa phương bắt giữ. Các đồng tu của tôi đã bị đưa vào các trại lao động cưỡng bức và các trại tạm giam một cách phi pháp. Tôi bị hơn 20 người canh giữ. Tôi phát chính niệm để họ không nhìn thấy tôi và ra khỏi đồn cảnh sát mà không bị phát hiện. Sau đó, tôi đã sống phiêu bạt trong hơn 1 năm.
Tôi phối hợp cùng các học viên khác để phân phát khoảng 10.000 tài liệu thông tin Đại Pháp rộng khắp khu vực của chúng tôi, gồm cả những ngõ cụt và các khu vực lân cận. Tôi đã luôn có một suy nghĩ cay đắng: “Khi nào mình có thể chấm dứt cuộc sống phiêu bạt này? Làm thế nào mình có thể tiếp tục trở lại đi làm một cách đường đường chính chính?” Tôi không biết phải làm gì để hoàn toàn phủ nhận an bài của cựu thế lực, do đó tôi chỉ ép bản thân không nghĩ về nó và thay vào đó phó thác mọi thứ cho Sư phụ.
Với uy lực của Đại Pháp, Sư phụ đã cho phép tôi trở lại làm việc một cách đường đường chính chính. Qua sự việc này, tôi thực sự hiểu rằng mọi thứ trong xã hội đều xoay quanh Đại Pháp. Khi tôi đang lo lắng về tình trạng vô gia cư của mình và mong muốn trở lại làm việc, nhân viên Phòng 610 và đội an ninh nội địa đã tới gặp người thân của tôi và các đồng tu nhiều lần, yêu cầu họ tìm tôi và thúc giục tôi trở lại làm việc.
Khi gặp nhân viên Phòng 610 và cảnh sát, họ nói: “Theo quy định của chúng tôi, những người rời khỏi vị trí làm việc trong một thời gian dài sẽ bị sa thải, hoặc phải trở lại làm việc. Tuy nhiên, trước tiên anh phải viết cam kết bất luyện (từ bỏ Đại Pháp). Thứ hai, anh phải nói cho chúng tôi nơi anh đã sống, anh đã làm gì trong năm qua, và anh đã ở cùng với ai.” Ngay khi tôi nghe họ nói, tôi biết chính là cựu thế lực đang thao túng họ nói điều này.
“Đừng ảo tưởng đến việc tôi từ bỏ Đại Pháp. Hãy nhớ rõ điều, các anh đã bắt tôi và đưa tôi tới một lớp tẩy não. Các anh đã thuê người đánh đập tôi tàn nhẫn. Tôi bị cấm ngủ và đe dọa mất việc và bị đưa tới trại lao động cưỡng bức. Tôi cũng bị nhiều người thẩm vấn hết lần này đến lần khác. Ngay cả khi bị tra tấn, tôi cũng sẽ không từ bỏ Đại Pháp. Làm thế nào tôi có thể từ bỏ Đại Pháp bây giờ? Đó là điều hoàn toàn không thể. Tôi thà không đi làm chứ không làm theo yêu cầu của các anh, nhưng tôi sẽ hành động để bảo vệ quyền theo luật định của mình trong tương lai.”
“Ngoài ra, tại sao các anh lại hỏi những câu hỏi này? Nếu các anh thực sự quan tâm đến tôi và muốn giúp tôi trở lại làm việc, tôi rất cảm kích. Nếu các anh muốn lấy thông tin bằng cách đe dọa tôi, để kiểm soát tôi hoặc trực tiếp bức hại tôi và các đồng tu của tôi, thì tôi không phải là đứa trẻ lên ba. Tôi sẽ không phản bội Đại Pháp. Nếu tôi làm như vậy, tôi sẽ tự hại mình và các đồng tu của mình. Đừng chơi trò này với tôi.”
Những gì tôi nói khiến họ cảm thấy lúng túng. Họ nói: “Vì anh không đồng ý với bất kỳ điều gì, chúng tôi không thể giúp anh ngay cả khi chúng tôi muốn giúp. Chúng tôi phải báo cáo lãnh đạo của chúng tôi trước, sau đó sẽ liên lạc với anh.”
Sau vài ngày, họ đưa vợ tôi và người giám sát của tôi đến. Họ nói: “Lãnh đạo biết rằng anh không thể thực sự từ bỏ Đại Pháp, do vậy họ sẽ không yêu cầu anh viết cam kết bất luyện nữa. Nhưng có những yêu cầu công việc trong các cơ quan Chính phủ, và anh ít nhất phải đồng ý sau này không bao giờ phân phát tài liệu nữa.” Vợ tôi cũng gây áp lực cho tôi vì sợ tôi mất việc.
Tôi bắt đầu nói với họ chân tướng về Đại Pháp. Họ nói: “Anh có thể nói về việc này sau. Bây giờ anh trả lời thẳng vào câu hỏi–anh có thể làm như vậy hay không?” Tôi nói: “Tôi sẽ trả lời thẳng vào câu hỏi của anh sau khi tôi nói xong những gì tôi muốn nói.” Sau khi họ kiên nhẫn lắng nghe tôi nói, tôi nói với họ rằng tôi không thể chấp nhận yêu cầu của họ. Lý do tại sao? Bởi vì đó là sự phân biệt đối xử và xúc phạm đến Đại Pháp.
Tôi nói tiếp: “Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp, và các đệ tử Đại Pháp là những người tốt nhất. Bây giờ, bè lũ Giang Trạch Dân vô cớ bức hại các học viên. Nếu tôi đồng ý với những điều kiện của các anh, chẳng phải đó là tôi cũng thừa nhận rằng Pháp Luân Đại Pháp là xấu? Các học viên Đại Pháp có tôi sao? Bây giờ có rất nhiều quan chức bại hoại. Họ thực sự đang gây hại cho đất nước này. Các anh có buộc họ cam kết với các anh trước khi họ đi làm không? Nó có bình thường không? Nếu tôi làm điều này, không chỉ là tôi sẽ không phải là một đệ tử Đại Pháp chân chính, mà nó còn có hại cho tương lai của các anh, do vậy xin hãy hiểu và thứ lỗi cho tôi.”
Họ thấy rằng tôi rất quả quyết, do đó họ tiếp tục đe dọa tôi. Vợ tôi cũng hợp tác với họ bằng cách khóc lóc, đá tôi và dọa ly dị. Tôi nói với cô ấy trước mặt họ: “Em làm việc cho Phòng 610 từ khi nào vậy? Sau khi anh học Đại Pháp, không phải sức khỏe của anh tốt hơn sao? Họ không biết, nhưng sao em cũng không biết được? Làm thế nào mà em có thể nói xấu thành tốt vậy?” Tôi nhân cơ hội này lại nói về những kinh nghiệm tu luyện của mình lần nữa.
Bởi vì tôi đã tới cảnh giới tường hòa và buông bỏ tâm danh, cuối cùng tôi đã được quay trở lại làm việc.
Vài ngày sau, tôi đã có một giấc mơ. Tôi bị khóa trong một tòa lâu đài tròn lớn với chỉ một cái lỗ nhỏ ở mặt bên. Cái lỗ bé hơn đầu người. Tuy nhiên, tôi đã mở rộng cái lỗ này sau vài lần thử và dễ dàng bước ra ngoài. Sau khi tôi phá vỡ nó, hoa từ trên trời rơi xuống và phủ kín mặt đất.
Giảng chân tướng cho các nhân viên hành pháp
Tôi là một sỹ quan cảnh sát. Sau khi việc tôi tu luyện Đại Pháp được cả đơn vị biết tới và tôi từ chối từ bỏ tu luyện, tôi bị chuyển đến một cơ quan Chính phủ. Tôi thấy rằng do thời gian lâu bị tẩy não và chịu tuyên truyền của Đảng Cộng sản, hầu hết mọi người đang làm việc trong ngành cảnh sát, viện kiểm soát, tòa án, các sở giáo dục, và những nơi khác không hiểu được chân tướng về Đại Pháp. Khi tôi làm việc trong những phòng ban này, tôi có nhiệm vụ nói cho họ biết chân tướng.
Các đồng tu và tôi đã viết một số bài viết dựa trên kinh nghiệm tu luyện của chính mình và ký bằng tên thật của chúng tôi. Chúng tôi đã vạch trần cuộc bức hại trong khu vực địa phương chúng tôi. Tôi đã viết một bài chia sẻ kinh nghiệm một cách lý trí sau khi buông bỏ các quan niệm con người. Chúng tôi phân phát rộng khắp bài chia sẻ của chúng tôi ra công chúng, cũng như tới các đơn vị chính phủ khác nhau. Kết quả rất tốt.
Đồng thời, chúng tôi cũng tải xuống một số chân tướng cơ bản của Đại Pháp và lưu nó trên thẻ nhớ. Tôi buông bỏ các chấp trước của mình và tới Phòng an ninh nội địa, Ủy ban chính trị và pháp luật, và Phòng 610 để đưa thẻ nhớ cho mọi người làm việc ở đó.
Tôi nói: “Vì các anh đang làm công việc này, các anh phải biết về chính mình và những người khác. Thực tế thì đây là điều các anh nên biết. Các anh sẽ có một sự hiểu biết thấu đáo về Pháp Luân Đại Pháp sau khi đọc tài liệu mà tôi đưa cho các anh. Mặt khác, các anh không biết gì về Đại Pháp, kể cả những điều cơ bản đó, mặc dù các anh đang xử lý việc liên quan trong một thời gian dài. Vậy thì không được.” Phần lớn mọi người chấp nhận nó với một nụ cười.
Sau đó, chúng tôi viết một bài giới thiệu khác về nội dung của thẻ nhớ và một lá thư khuyên mọi người ngừng tham gia vào cuộc bức hại. Chúng tôi đến các đơn vị nêu trên và các đồn cảnh sát để phát các thẻ nhớ với số lượng lớn.
Nhờ chính niệm của chúng tôi, các hành động và nỗ lực chung cùng với việc giảng chân tướng trực diện, nhiều người trong những ngành nghề đặc biệt này đã hiểu được chân tướng về Đại Pháp. Lương tâm và chính niệm trong nhân tính của họ đang thức tỉnh, và họ sẽ không nhất nhất theo chỉ đạo tà ác của Đảng như trước đây. Gần như đã không còn có trường hợp học viên nào trong khu vực của chúng tôi bị bắt giữ hay kết án phi pháp, mặc dù có một số trường hợp bị sách nhiễu. Thỉnh thoảng những người dân bị các tuyên truyền của ĐCSTQ lừa dối báo các học viên cho cảnh sát. Môi trường của chúng tôi đã được chính lại.
Quan tâm sâu sắc đến cảnh sát
Là một Cựu sỹ quan cảnh sát, tôi đặc biệt quan tâm đến họ. Thỉnh thoảng tôi đi trên phố và nhìn thấy những cảnh sát đang bạo hành, và tôi thực sự cảm thấy buồn cho họ. Có thể họ sẽ là người đầu tiên bị đào thải khi thảm họa tới. Tôi lo lắng và luôn nghĩ cách để cứu họ. Tôi quyết định viết “Lá thư gửi cảnh sát” từ tâm mình. Các học viên khác và tôi đã phát bức thư tới các đồn cảnh sát khác nhau và các cơ quan Chính phủ.
Đồng thời, các học viên địa phương liên tục bị cảnh sát từ những khu vực khác bắt. Mỗi lần như vậy, tôi lại nhân cơ hội để viết thư và gửi chúng tới các văn phòng và các lãnh đạo liên quan để thức tỉnh lương tâm của họ. Tôi cảm thấy rằng tôi có một sứ mệnh và thiện tâm đối với những người trong những đơn vị này, đặc biệt là cảnh sát. Mỗi sinh mệnh đều có phần biết và họ có thể cảm nhận được nó.
Thường có các cảnh sát điều tra và bắt bớ các học viên, nhưng khi họ nhìn thấy tôi, họ lập tức nói: “Là anh à. Chúng tôi sẽ không theo dõi anh.” Thỉnh thoảng họ nói một vài lời thân thiện và nhanh chóng rời đi.
Đối diện với bức hại
Trong quá trình tu luyện, tôi đã gặp phải những vấn đề về gia đình chưa từng có tiền lệ, những mâu thuẫn tại nơi làm việc, những khó khăn trong việc tạo ra một môi trường tu luyện cũng như việc bức hại tài chính. Tôi đã đệ đơn kiện Cựu Tổng bí thư ĐCSTQ Giang Trạch Dân và viết những lá thư ngỏ gửi trực tiếp cho các lãnh đạo chính của các tỉnh, thành, các Ủy ban chính trị và pháp luật, các cơ quan cảnh sát, dẫn đến tôi đã gặp những áp lực và khó khăn.
Tôi bị bắt 5 lần bởi cảnh sát địa phương và cảnh sát nơi khác, cũng như Phòng 610 địa phương. Mỗi lần tôi đều bị kết án hoặc bị đưa tới một trại lao động cưỡng bức hay lớp tẩy não. Nhiều lần khi tôi phát các tài liệu Đại Pháp và nói với họ về Đại Pháp, tôi bị bao vây và tấn công bởi những người tin vào tuyên truyền của ĐCSTQ. Tôi bị cảnh sát và bảo vệ truy bắt. Lần nào tôi cũng buông bỏ tâm sợ hãi và hoàn toàn tín Sư tín Pháp, và uy lực của Đại Pháp sẽ triển hiện giúp tôi an toàn.
Sư phụ đã giảng:
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực
(Sư đồ ân–Hồng Ngâm II)
Được cảnh sát bảo vệ
Một lần tôi bị báo cảnh sát và bị bắt. Tôi bị đưa đi từ đồn cảnh sát này đến đồn cảnh sát khác, vì nhiều cảnh sát mới không biết tôi. Khi tôi giải thích cho họ, một cảnh sát nói: “Là anh! Tại sao anh không nói với chúng tôi sớm hơn? Làm sao chúng tôi có thể bức hại anh được?” Họ nhanh chóng để tôi về nhà.
Lần khác, các cảnh sát muốn đưa tôi tới một đồn cảnh sát. Tôi nói với họ danh tính cá nhân và nói rằng tôi không thể đi cùng họ vì làm như vậy sẽ là hại cả họ và tôi, và họ không phải làm những việc như vậy. Họ nói: “Chính là anh! Anh có thể đi bây giờ. Hãy bảo trọng!” Nhiều người đứng xem tụ tập quanh chúng tôi, do vậy tôi dừng lại để giả thích thêm về Đại Pháp cho họ và giúp các cảnh sát thoái ĐCSTQ.
Sư phụ giảng:
“Từ bi năng dung thiên địa Xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân”
(Pháp chính càn khôn–Hồng Ngâm II)
Cảnh sát cũng đang chờ để được cứu. Miễn là chúng ta thực sự muốn cứu họ từ trong tâm mình, họ có thể cảm nhận được. Môi trường sẽ thực sự thay đổi.
Phản bức hại thành công
Tại thành phố lân cận, cuộc bức hại rất nghiêm trọng. Vài năm trước, một học viên bị cảnh sát bức hại đến chết, và người ta thấy rằng nội tạng của anh đã bị mổ cướp. Một học viên khác bị Phòng 610 giam giữ phi pháp trong bảy năm tại một bệnh viện tâm thần (do chính phủ tài trợ). Các học viên địa phương đến thành phố của tôi để cùng chúng tôi thảo luận việc này.
Chúng tôi cho rằng những trường hợp đặc biệt như vậy phải được phơi bày rộng rãi để thức tỉnh lương tri của người dân. Chúng tôi đã viết một bài báo, nhưng các học viên thành phố đó chỉ phát được một lượng nhỏ, không đủ để phơi bày tà ác. Không mấy học viên dám giảng chân tướng do môi trường bức hại nghiêm trọng.
Tôi bàn với học viên này: “Đệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể. Chúng ta có thể tham gia và phối hợp cùng nhau để phát nhiều tài liệu.” Tuy nhiên, khoảng cách cả đi lẫn về là khoảng 300 cây số, và tôi phải nhanh chóng trở về để đi làm vào ngày hôm sau sau khi chúng tôi phát tài liệu ở các vùng nội đô và ngoại thành của thành phố đó. Thử thách là rất lớn.
Lần đầu tiên khi chúng tôi đến đó, chúng tôi cảm thấy môi trường ngập tràn tà linh. Người ta có thể cảm nhận được không khí tà ác vô hình đang bao trùm trên bề mặt. Chúng tôi không có những cảm giác như vậy khi phát tài liệu trong thành phố chúng tôi. Chúng tôi phát chính niệm trong khi phát tài liệu và cầu xin Sư phụ gia trì. Bởi vì nó là một chuyến đi dài, mỗi lần đi chúng tôi mang theo 800-1000 tài liệu.
Nhiều tháng qua đi, và chúng tôi đã phát hàng chục ngàn cuốn tài liệu, điều đó đã gây sốc mạnh cho tà ác và thu hút sự chú ý của Đảng bộ địa phương. Họ cử người theo dõi chúng tôi suốt ngày đêm. Có rất nhiều máy quay dọc đường. Chúng tôi trải qua nhiều nguy hiểm nhưng lần nào cũng vượt qua an toàn nhờ sự bảo hộ của Sư phụ. Thỉnh thoảng tôi bị lạc trong thành phố xa lạ sau khi phát tài liệu và không biết làm thế nào để trở về nhà. Nhưng, ngay khi chúng tôi cầu xin Sư phụ giúp, mọi thứ thay đổi ngay lập tức. Do vậy, chúng tôi hầu như không phạm sai lầm lớn nào.
Một lần, chúng tôi phát tài liệu trong một khu dân cư và ngay lập tức bị an ninh phát hiện. Hai bảo vệ đi xe mô tô đuổi theo chúng tôi. Chúng tôi phải chạy trốn bằng xe máy. Khi chúng tôi ra đến gần cổng, một bảo vệ hạ chắn cổng xuống và đứng đó để bắt chúng tôi. Hai bảo vệ đuổi theo chúng tôi chỉ còn cách hai đến ba mét. Tôi hô lớn khẩu quyết phát chính niệm và tăng tốc hướng về phía tay chắn cổng. Thanh chắn bị gãy đôi.
Các bảo vệ đứng lại và không dám đuổi theo chúng tôi nữa. Mặc dù lúc đó tôi không sợ, nhưng sau này tôi có sợ một chút, nhận ra rằng chính là Sư phụ đã bảo vệ chúng tôi. Nếu tôi e ngại hoặc thiếu chính niệm, tôi không biết hậu quả sẽ ra sao.
Nhờ một lượng lớn tài liệu Đại Pháp mà chúng tôi phát, tà linh trong các không gian khác đã không chịu nổi và không lâu sau đó, các học viên bị giam giữ trong bệnh viện tâm thần trong bảy năm đã được thả vô điều kiện. Sau này, trưởng phòng Phòng 610 đã nói với tôi: “Đừng đến đó để phát tài liệu. Bây giờ ở đó có rất nhiều máy quay, anh sẽ gặp rắc rối nếu anh bị bắt.” Rồi anh ấy thở dài nói: “Cả đi và về đến đó rất xa. Anh đã phát rất nhiều tài liệu dù trời lạnh, và anh phải nhanh chóng trở lại làm việc vào ngày hôm sau. Tôi thực sự ngưỡng mộ anh.” Lúc đó là mùa đông, và thỉnh thoảng chúng tôi cảm thấy lạnh thấu xương khi trở về nhà.
Tìm và buông bỏ chấp trước căn bản
Mặc dù tôi đã dễ dàng đột phá qua nhiều khó khăn lớn với sự bảo hộ của Sư phụ, tại sao tôi lại phải đối mặt với can nhiễu như vậy?
Sư phụ đã giảng:
“Một cá nhân trong [quá trình] tu luyện sẽ có rất nhiều quan cần phải vượt qua; nguyên nhân tạo ra [như vậy] là vì từ khi sinh ra làm người trở đi chính là đã liên tục sản sinh các loại các dạng quan niệm đối với nhận thức xã hội nhân loại, từ đó sản sinh những chấp trước.” (Càng về cuối càng tinh tấn–Tinh tấn yếu chỉ III)
Bằng cách hướng nội, tôi nhận ra tâm tranh đấu và tâm đố kỵ, và cả tình đồng tu đã nảy sinh trong quá trình phối hợp thời gian dài. Tôi đã dựa vào cô ấy rất nhiều và thỉnh thoảng thậm chí còn có những niệm sắc dục, đó là một trong những chấp trước căn bản của tôi mà tôi đã không loại bỏ. Nó là điều cấm kỵ với người tu luyện, và tôi biết mình đã không nghiêm túc tu luyện trong những năm gần đây và không nghiêm khắc tu từng ý niệm đến trong suy nghĩ của bản thân.
Sau khi hiểu ra điều này, tôi đã nhiều lần hứa trước Pháp tượng của Sư phụ rằng sẽ không bao giờ thừa nhận an bài của cựu thế lực, không bao giờ cho phép những sinh mệnh tà ác này tồn tại trong trường không gian của tôi, và chính lại bản thân trong Đại Pháp, trở thành một đệ tử Đại Pháp đạt tiêu chuẩn. Tôi chú ý phát chính niệm thường xuyên, đôi khi kéo dài thời gian phát chính niệm khi tôi có thời gian. Sau đó qua thiên mục, tôi thấy cái chết của một người phụ nữ tà ác, dâm đãng.
Tôi có một giấc mơ khác, trong đó tôi đang đứng trên đỉnh một ngọn núi cao, và trước mặt tôi là một hẻm núi lớn, sâu, rộng và dốc. Tôi phải vượt qua. Nếu tôi nhảy lên, tôi chắc chắn sẽ rơi khỏi vách đá và chết. Nhưng không có cách nào khác để vượt qua nó. Tôi quyết định lao xuống và nhảy về phía hẻm núi. Sư phụ đột nhiên xuất hiện phía sau tôi và đá vào mông tôi. Cơ thể tôi nổi lên như thể tôi đang ở trên một đám mây và tôi đáp xuống mỏm núi phía bên kia hẻm núi. Trên thực tế, miễn là chúng ta có khát khao và quyết tâm tu luyện, Sư phụ sẽ giúp chúng ta.
Sư phụ giảng:
“Điều ấy là do sư phụ an bài, sư phụ làm cho; do đó mới nói là tu tại tự kỷ, công tại sư phụ. Chư vị chỉ cần tự mình có nguyện vọng như thế, mong muốn như vậy; [còn] sự việc chân thực là do sư phụ làm giúp.” (Bài giảng thứ hai – Chuyển Pháp Luân)
Những chấp trước đó giờ không còn có ý nghĩa gì với tôi. Ngay khi tôi nhận ra một chấp trước, tôi có thể kiểm soát và tiêu hủy nó. Tôi tràn đầy tự tin.
Đột phá quan niệm để giảng chân tướng trực diện
Trong quá khứ, tôi hiếm khi giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người. Ngay cả khi tôi lên tiếng, tôi cũng chỉ nói về nó với người quen, người thân và đồng nghiệp. Tôi đã học được từ Đại Pháp rằng tôi đã không bắt kịp tiến trình Chính Pháp và không thể giảng chân tướng trực diện. Tôi có lậu trong tu luyện.
Sư phụ giảng:
“Các đệ tử chuyên tu tu luyện tại các chùa trong tương lai cũng phải vân du nơi người thường.” (Bài giảng thứ Tám – Chuyển Pháp Luân)
Tôi hiểu rằng “tu luyện tại các chùa” ở đây không chỉ nói về các pháp môn tu luyện trong quá khứ, bởi vì tu luyện Đại Pháp coi toàn bộ xã hội con người là nơi thực hành tu luyện lớn, một ngôi chùa lớn. Tôi cũng ngộ rằng “đệ tử chuyên tu” không chỉ đề cập đến những tu sỹ chuyên tu toàn thời gian trong quá khứ mà cả những học viên có kỹ năng chuyên môn và các chuyên gia liên quan trong các hạng mục chuyên nghiệp. Sau khi nhận thức được những điều này, tôi đã buông bỏ quan niệm của bản thân và quyết định nói chuyện với mọi người về Đại Pháp. Với sự giúp đỡ của các đồng tu, bây giờ tôi có thể nói chuyện trực diện với người lạ về Đại Pháp. Thỉnh thoảng tôi có thể nói với hơn chục người mỗi ngày khi tôi trong trạng thái tốt.
Trong khi có nhiều học viên ở các khu vực thành thị, nhiều ngôi làng lại không có ai. Để viên dung với những điều Sư phụ muốn, chúng tôi đơn giản là lái xe máy về các thôn quê để giảng chân tướng. Mặc dù nó đòi hỏi nhiều thời gian và công sức hơn, nhưng làm như vậy cho phép chúng tôi vừa cứu người vừa đề cao bản thân một cách nhanh chóng.
Để cứu nhiều người hơn, tôi đã ngừng đi làm, vì các cơ quan Chính phủ giờ đang quá tải và dư thừa nhân sự, và không cần nhiều người. Những người từ 50 tuổi trở lên có thể đến hoặc đi theo nguyện vọng, đặc biệt là những cựu lãnh đạo. Do đó, ngay khi tôi đến độ tuổi này, tôi xin nghỉ hưu non.
Những năm này, các nhân viên của phòng an ninh nội địa, Phòng 610, và đơn vị của tôi đã liên tục giám sát tôi để ngăn tôi phát tài liệu Đại Pháp. Họ yêu cầu tôi tiếp tục làm việc để kiểm soát tôi, mặc dù họ không phân công công việc cụ thể nào cho tôi. Họ cũng huy động các đồng nghiệp khác cùng tuổi tôi đến làm việc với mục đích duy nhất là giám sát tôi. Đối mặt với tình huống này, tôi nghĩ mình không thể chấp nhận sự sắp xếp và chỉ có thể giảng chân tướng Đại Pháp cho họ.
Sư phụ nói rằng chúng ta phải làm người tốt ở bất cứ đâu. Nhưng, một người tốt thực sự nghĩa là gì? Theo thể ngộ của tôi, là đệ tử Đại Pháp, không chỉ làm tốt ba việc mà cũng ra ngoài để cứu người và cứu nhiều người hơn, đấy mới thực sự là người tốt nhất. Nếu một người là một người tốt chỉ ở nhà hoặc ở cơ quan, vậy thì người đó đang thực sự viện cớ cho việc thiếu chính niệm, không thể đột phá những giới hạn, và không thể buông bỏ tâm ích kỷ. Dĩ nhiên, một người nên cố hết sức để phù hợp và không đi sang cực đoan. Gia đình tôi và nơi làm việc không ngăn cản tôi trong những năm gần đây, do đó tôi có thể tập trung vào làm ba việc.
Các đồng tu tin tưởng tôi và cho tôi tham gia công việc điều phối ngay cả khi tôi không tu luyện vững chắc. Việc phối hợp của tôi trong những năm qua đã cho tôi niềm cảm hứng lớn, cho phép tôi chứng kiến một số các học viên lâu năm đã lặng lẽ làm tốt ba việc như thế nào. Nó cũng cho phép tôi tìm thấy khoảng cách và bắt kịp các học viên khác. Tôi luôn đặt mình vào vai trò hỗ trợ và học được cách khiêm tốn trong phối hợp tổng thể.
Các học viên điều phối chính có thể tin tưởng lẫn nhau, phối hợp với nhau, làm việc chăm chỉ, và cùng nhau đề cao, do đó nhóm của chúng tôi đã rất hòa hợp và tạo nên một chỉnh thể vững chắc bất phá.
Giờ đây quá trình Chính Pháp đang tấn tốc tiến tới, và có lẽ một ngày nó sẽ đột ngột kết thúc. Tôi biết tu luyện cá nhân mình vẫn chưa đạt tiêu chuẩn và sứ mệnh cứu độ chúng sinh còn lâu mới hoàn thành. Tôi hối tiếc vì đã lãng phí thời gian và cơ hội để cứu người do sự thiếu tinh tấn và tâm an dật của mình. Tôi sẽ toàn tâm toàn ý làm tốt ba việc trong thời gian hữu hạn còn lại, thực tu bản thân, cứu nhiều người hơn để hoàn thành sứ mệnh của mình và trở thành một đệ tử Đại Pháp chân chính đạt tiêu chuẩn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/23/396097.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/10/183590.html
Đăng ngày 13-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.