Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp bên ngoài Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-01-2020] Trong suốt bốn năm qua tôi đã gọi điện thoại cho các nhân viên thực thi pháp luật ở Trung Quốc để khuyên họ ngừng tham gia vào cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Bị ảnh hưởng bởi những tuyên truyền lừa dối của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nên những phản hồi của họ thường thô lỗ, kiêu ngạo và thô tục. Việc này đã khảo nghiệm tâm tính của tôi, và tôi đã xem mỗi cuộc gọi như cơ hội để đề cao tâm tính.

Sư phụ giảng:

“Nói cách khác, rất nhiều sinh mệnh cao tầng như thế đã dám liều lĩnh trước nguy hiểm to lớn này mà chuyển sinh vào Tam giới, đó là vì điều gì? Họ là chư Thần, chúng ta có thể không cứu họ hay không? Họ chẳng phải đến để đắc Pháp hay sao? Từ một giác độ khác mà giảng, họ đã dám tới đây, thì chẳng phải là để chứng thực Chính Pháp và đặt hy vọng ký thác vào Chính Pháp lần này hay sao? Do vậy tôi nói rằng, chúng ta không được lạc mất họ, chúng ta cần phải cứu độ họ, hãy nghĩ cách để cứu họ! Dẫu rằng họ nhất thời hồ đồ, hoặc không thể nhận ra chân lý do một thời gian lâu bị văn hoá Đảng gây ra sự biến dị trong tư tưởng, và không thể nhận thức chân tướng, thì chúng ta vẫn cần nghĩ cách cứu họ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Manhattan năm 2005)

Mặc dù một số người chửi rủa hay từ chối lắng nghe, nhưng tôi không muốn buông bỏ họ. Cuối tháng ba vừa rồi, tôi bắt đầu chú ý đến số điện thoại của những người không muốn nghe để tôi có thể gọi lại cho họ.

Tôi đã nói chuyện trong vòng 12 phút với một quan chức ở tỉnh An Huy. Tôi có cảm giác ông từng phụ trách các trung tâm tẩy não. Ông cứ lặp đi lặp lại tuyên truyền của ĐCSTQ. Tôi biết rằng nếu ông không minh bạch chân tướng, thì sẽ có thể đầu độc nhiều người khác nữa, vì vậy cuộc gọi không phải chỉ vì lợi ích của bản thân ông.

Ông nói rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp chống lại Trung Quốc, vì vậy tôi đã nói với ông rằng: “Hầu hết các học viên là người Trung Quốc. Tôi yêu Trung Quốc hệt như ông vậy, nhưng tôi không thích sự tham nhũng của ĐCSTQ. Trung Cộng không phải là Trung Quốc.”

Ông nói rằng Đảng đã trả lương cho ông, vì thế ông cần phải phục tùng nó. Mỗi lần ông phản đối, tôi đều giảng rõ chân tướng cho ông. Cuối cùng, ông nói ông cần phải đi nhưng có thể nói chuyện lại vào ngày hôm sau. Tôi đã gọi điện liên tục cho ông suốt những ngàu sau đó, và mỗi lần chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau vài phút. Chúng tôi vẫn tiếp tục nói chuyện.

Tôi cũng gọi điện cho thẩm phán ở một thị trấn nhỏ ở tỉnh Liêu Ninh. Cuộc đàn áp Pháp Luân Công trong vùng này rất nghiêm trọng, vì vậy điều quan trọng là vị thẩm phán này phải minh bạch chân tướng. Trong suốt cuộc gọi đầu tiên, tất cả những gì ông làm là chửi bới. Sau khi ông gác máy, tôi đã gọi lại cho ông. Lần nào ông cũng chửi rủa ngay khi ông ấy nhấc điện thoại lên. Cứ cách vài ngày, tôi lại gọi cho ông. Tám lần đầu, ông chửi rủa tôi hệt như lần đầu tiên. Sau cuộc gọi lần thứ chín, ông không chửi bới nữa mà bắt đầu lắng nghe. Hiện tôi đã gọi cho ông ấy 14 lần, và chúng tôi vẫn đang tiếp tục nói chuyện với nhau.

Tôi đã giữ số điện thoại của 70 người ban đầu từ chối nghe chân tướng. Tôi gọi cho họ ở giữa những cuộc gọi mà tôi gọi cho người khác.

Năm 2019, qua việc gọi điện thoại và kiên trì tu bản thân, tâm tính của tôi đã cải thiện rất nhiều. Tôi từng mất kiên nhẫn khi những người tôi gọi đến bắt đầu lặp đi lặp lại tuyên truyền của ĐCSTQ – tôi cảm thấy những người đấy thật vô vọng. Hiện tôi có thể duy trì tâm tính của mình và giữ tâm bất động. Tôi không có suy nghĩ tiêu cực về họ. Thay vào đó, tôi lặng lẽ phát chính niệm để loại bỏ can nhiễu phía sau lưng họ. Tôi biết những người này rất đáng quý.

Trước kia, khi mọi người chửi mắng hoặc thô lỗ với tôi, tôi sẻ cảm thấy không được thoải mái. Hiện nay tôi không còn động tâm nữa. Tôi có thể cảm nhận được từ bi của mình lớn dần, và tôi muốn cứu họ. Tôi biết mình đã từ bi hơn.

Tôi từng gọi cho phó thị trưởng của một thành phố lớn nơi bức hại diễn ra nghiêm trọng. Tôi bảo ông ấy rằng tôi gọi cho ông vì ông đã phạm tội và rằng vào tháng 6 năm 2019, một toà án độc lập ở Luân Đôn đã ra phán quyết rằng ĐCSTQ đã thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống. Phó thị trưởng đã yêu cầu tôi lặp lại những gì tôi vừa nói và ông cẩn thận lắng nghe.

Tôi nói: “Thưa phó thị trưởng, ông đang làm việc cho tà đảng. Rất nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp đã bị bức hại trong thành phố của ông. Trong tương lai gần, khi thế giới bắt giữ các quan chức chính phủ chịu trách nhiệm về cuộc đàn áp, ông có biết rằng chuyện gì sẽ xảy ra với ông không? Tôi muốn giúp ông. Hiện vẫn chưa quá trễ để thoái Đảng. Đừng để bản thân phải chịu trách nhiệm vì tội ác của nó.“

Ông ấy nói: “Tôi biết điều bạn đang nói về cuộc bức hại là đúng.” Tôi cho ông hay trên khắp thế giới hiện đang có hàng triệu người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và ông có thể tải nó về từ trang web. Sau đó tôi cho ông ấy địa chỉ của trang web và chỉ cho ông ấy cách vượt tường lửa.

Tôi đã giải thích lý do tại sao Đảng viên cần phải thoái xuất. Tôi cảm thấy ông đã thực sự hiểu, vì thế tôi đề xuất giúp ông thoái. Ông vui vẻ thốt lên: “Vâng! Tôi muốn thoái!” Tôi thực sự cảm thấy mừng cho ông.

Tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh được trở thành một học viên Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Những người tôi gọi đã cho tôi cơ hội đề cao. Khẩu ngữ và hành vi của họ giống như những tấm gương phản chiếu những thiếu sót của tôi. Khi họ chửi rủa tôi, tôi nhìn thấy tâm tranh đấu, tâm tật đố, và tâm oán hận của mình; khi họ không ngừng lặp đi lặp lại tuyên truyền của Đảng, tôi nhìn thấy văn hoá Đảng trong tôi, thứ mà tôi cần phải buông bỏ.

Giảng chân tướng cho mọi người xung quanh chúng ta

Tôi sống trong một thị trấn nhỏ và đã tham gia các lớp học ngôn ngữ ở một trường địa phương. Các sinh viên ở đó đến từ nhiều quốc gia khác nhau; hầu hết họ là người Hồi Giáo đến từ Trung Đông. Mặc dù không thể giảng chân tướng cho họ một cách chi tiết, nhưng tôi có thể đưa cho họ các tài liệu bằng ngôn ngữ của họ.

Chúng tôi thường có các cuộc thảo luận về nhiều chủ đề khác nhau chẳng hạn như làm cách nào để nâng cao thể chất và tinh thần, và tôi đã đưa ra chủ đề về Pháp Luân Đại Pháp. Trong lớp học viết, tôi đã viết về vẻ đẹp của Đại Pháp và sự tàn bạo của cuộc bức hại. Tôi cũng tặng giáo viên một cuốn Cửu Bình.

Trong một buổi thảo luận nhóm, tôi đã nói cho các sinh viên khác nghe về những lợi ích cả về tâm lẫn thân mà môn tu luyện này mang lại cho mọi người. Họ muốn học các bài công pháp. Tất cả mọi người đều rất thích thú, vì thế giáo viên đã yêu cầu tôi dạy cho cả lớp. Một sinh viên người Nga đề nghị chúng tôi nên luyện công mỗi ngày. Cô giáo cùng toàn thể các sinh viên đều đồng ý, kể từ đó chúng tôi đã cùng nhau luyện công mỗi ngày.

Trước lễ tốt nghiệp, cô giáo đã hỏi liệu tôi có thể hát một bài hát bằng tiếng Trung tại buổi lễ tốt nghiệp được không. Tôi không hoàn toàn hiểu hết điều cô nói vì tiếng Anh của tôi còn kém. Tôi nghĩ rằng có nhiều sinh viên sẽ hát và đây là cơ hội tốt để giảng rõ chân tướng, vì vậy tôi đã chấp nhận lời mời của cô ấy. Cô ấy yêu cầu tôi gửi cho cô ấy bản nhạc để cô ấy có thể đệm piano cho tôi hát. Cô ấy nói: “Vì em là người duy nhất sẽ hát trong buổi lễ tốt nghiệp, nên chúng ta cần phải tập rất nhiều.” Tim của tôi đã đập liên hồi khi tôi nghe điều này, nhưng đã quá trễ để từ chối.

Tôi cảm thấy lo lắng – tôi không biết hát. Tôi đã lớn lên trong cuộc cách mạng văn hoá của ĐCSTQ, vì thế tôi chưa từng bao giờ học bất kỳ một lớp nhạc lý nào. Tôi nghĩ đến chuyện từ bỏ, nhưng tôi biết mình không nên. Cả trường đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Là một học viên, tôi nên giữ lời hứa của mình. Cuối cùng, tôi đã chọn hát bài “Đắc Độ”.

Rất nhiều sinh viên và giảng viên đã đến tham dự buổi lễ tốt nghiệp. Tôi biết tất cả họ đều muốn nghe bài hát Đại Pháp. Hội trường đông nghẹt người, và mọi người thậm chí còn đứng cả ở lối đi. Khi đến lượt tôi lên hát, tôi đã bình tĩnh. Tôi thực sự cảm nhận được Sư phụ đang giúp tôi. Khán giả vỗ tay nồng nhiệt. Những giáo viên biết tôi đã ôm và chúc mừng tôi.

Tôi biết họ bị xúc động bởi lời bài hát Đại Pháp hơn là giọng hát của tôi. Tôi đã cảm tạ Sư phụ, chính nhờ sự trợ giúp của Ngài mà một người chưa từng hát trước đây có thể trình diễn một màn trình diễn tốt như vậy.

Trải nghiệm này đã giúp tôi có một bài học giáo huấn: Miễn là một học viên bước đi trên con đường chân chính bằng tấm lòng vị tha, mong muốn cứu người, thì không có gì là không thể. Trong suốt quá trình này, tôi đã loại bỏ được tâm sợ hãi, tâm kiêu ngạo, tâm cầu danh và tâm lười biếng.

Năm 2019 là một năm phi thường. Sư phụ giảng:

“Tôi có thể nói minh xác với chư vị rằng, an bài từ đầu của Sư phụ chính là năm nay kết thúc bức hại, (mọi người vỗ tay nhiệt liệt) trước sau 20 năm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2019)

Tôi biết thời gian không còn nhiều nữa. Tôi sẽ trân quý thời gian này để làm ba việc thật tốt và tu luyện tinh tấn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/29/400217.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/9/183577.html

Đăng ngày 11-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share