Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 32-01-2020] Cháu trai tôi bị bệnh chàm từ lúc mới sinh. Bác sĩ của cháu nói: “Bệnh chàm của cháu gây nên chứng phát ban cực kỳ ngứa ngáy. Hơn nữa các mảng phát ban chàm hiện còn có thể chảy mủ, và có thể khiến cho nó lan rộng đến những khu vực không bị ảnh hưởng.“
Theo dự đoán của bác sỹ, phát ban sẽ lan rộng và sẽ nhanh chóng phủ kín phần thân, cánh tay và chân của cháu tôi. Tuy nhiên, khi mặc quần áo đầy đủ, quần áo của cháu đã che được hết mọi bằng chứng về bệnh chàm của cháu trừ một mảng nhỏ ở bên trái khuôn mặt. Vì bàn tay nhỏ bé của cháu có thể dễ dàng gãi vào vùng ngứa này, nên phần da này liên tục bị viêm, chảy mủ và trông giống như bị bỏng nếu nhìn lướt qua.
Một ngày nọ, tôi đưa cháu trai chưa đầy một tuổi của mình ra ngoài chơi. Có một nhà hàng mới được mở bênh cạnh cổng chính của khu dân cư của chúng tôi, và tôi hy vọng có được cơ hội để giảng rõ chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại cho những người chủ nhà hàng.
Trước sự ngạc nhiên thú vị của tôi, mẹ của chủ nhà hàng đã chào đón tôi ngay lập tức: “Bà đang đưa cháu nội đi chơi đấy à? Đến đây ngồi nghỉ đi.” Tôi vội bước đến và chào bà ấy. Người phụ nữ lớn tuổi liền nhận xét: “Cháu nội của bà đẹp trai quá. Đôi mắt to và hàng lông mi dài, cháu trông hệt như búp bê, ngoại trừ vết bỏng biến dạng trên khuôn mặt. Có phải cháu bị khi bà chăm cháu không?” Tôi bảo với bà ấy rằng nó là vết chàm.
Trải nghiệm sức mạnh của Đại Pháp
Tuy nhiên, tình huống này có lẽ không phải cơ hội tốt để giảng rõ chân tướng. Thay vào đó, tôi vội nói với cháu trai của mình: “Cháu yêu, mình đi thôi. Bà sẽ bế cháu đi dọc con đường này và chúng ta sẽ hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi không có bất kỳ động cơ thầm kín nào đối với những hành động của mình. Mẹ của người chủ nhà hàng đã mỉm cười với chúng tôi khi chúng tôi đứng lên đi.
Cháu trai của tôi quá nhỏ và chỉ có thể nói được một hai từ. Tôi bảo cháu trai rằng: “Bà sẽ hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo” sau đó cháu sẽ hô “Hảo!” nha.”
Chúng tôi bắt đầu từ lề đường bên phải và đi mãi cho đến khi chúng tôi gặp ngã tư.
Sau đó chúng tôi băng qua đường và bắt đầu đi bộ ngược lại bên lề đường đối diện, vừa đi vừa hô lớn. “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” “Hảo!”, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” “Hảo!” Lối đi bộ ở cả hai bên đường đều đông nghẹt người qua lại. Một số cười với chúng tôi trong khi người khác thì đưa ngón cái lên. Tôi nhìn họ và nói: “Hãy cùng chúng tôi hô lớn nào! Những ai hô lớn sẽ được hưởng lợi!”
Sau khi đi hết một vòng, chúng tôi quay lại cổng chính của khu dân cư. Mẹ của người chủ nhà hàng vẫn ngồi ở lối vào và bà đã nồng nhiệt chào đón chúng tôi: “Chào mừng quay trở lại! Đến đây để bà bế cháu một lúc nào.” Bà bế cháu trai của tôi từ tay tôi và ngay lập tức chạy vào nhà hàng.
Tôi đã bối rối trước hành động bất ngờ của bà ấy mãi cho đến khi tôi nghe bà ấy hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp hảo! Đến đây nhìn này! Vết chàm ở trên mặt của đứa nhỏ đã biến mất rồi!” Tôi cảm thấy chấn động và bước vào để xem. Thực sự vết phát ban trên mặt cháu tôi đã biến mất!
Đáp lại tiếng hô hào của người phụ nữ lớn tuổi, con trai và con dâu của bà cùng toàn bộ nhân viên nhà hàng đã nhanh chóng tụ lại. Mẹ của người chủ nhà hàng bảo với họ rằng: “Hồi nãy đứa bé này có một vết chàm rất lớn trên mặt. Mẹ thậm chí còn tưởng lầm rằng nó là vết bỏng. Vết chàm đó còn chảy máu và trông rất ghê. Bà nội của cháu chỉ bế cháu đi bộ dọc theo con đường và hô lớn ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’ Họ mới quay lại và nhìn này! Vết chàm trên mặt của cháu bé đã biến mất! Làn da bây giờ trông thật mịn màng và khỏe mạnh.“
Mọi người vây quanh và bắt đầu nhận xét “Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ! Thật đúng là phép màu!” “Những việc này chỉ có thể xảy ra trong chuyện cổ tích! Thật không thể tin nổi!”
Nắm bắt cơ hội này tôi nói với họ: “Tôi phải cảm tạ Sư phụ của Đại Pháp! Mọi người ở đây đã chứng kiến sự từ bi và vĩ đại của Sư phụ. Việc này hẳn đã được định trước, vì vậy tôi hy vọng mọi người sẽ lắng nghe tôi trong khi tôi nói cho các bạn nghe chân tướng cuộc bức hại Pháp Luân Công!” Mọi người lập tức đồng ý: “Được! Chúng tôi sẵn sàng lắng nghe.”
Tôi tiến hành nói với họ rằng mọi người ở nhiều quốc gia đang tu luyện Pháp Luân Công và chỉ có Trung Quốc là cấm môn tu luyện. Tôi nói Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) từ chối cho phép người dân tu luyện Pháp Luân Công để ngăn không cho họ có được sức khoẻ tốt và được cứu.
Sau khi nghe tôi trình bày xong, người chủ nhà hàng, vợ và mẹ của anh ấy cùng các nhân viên của nhà hàng đều đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ, chọn một tương lai tươi sáng cho chính họ. Mẹ của người chủ nhà hàng bảo tôi rằng bà cũng muốn học Pháp Luân Công. Tôi đã rất cao hứng khi nghe quyết định của họ.
Cuối cùng tôi xin trích dẫn bài thơ “Đại Pháp hảo” trong Hồng Ngâm II của Sư phụ để khích lệ các học viên cùng nhau nỗ lực:
Pháp Luân Đại Pháp hảo
Đại khung Pháp quang chiếu
Chính Pháp hồng thế qua
Phương tri vô hạn diệu
Pháp Luân Đại Pháp hảo
Tiệm nhập thế nhân đạo
Chúng sinh thiết mạc cấp
Thần Phật dĩ tại tiếu
(Đại PHáp Hảo, Hồng Ngâm II)
Tạm diễn nghĩa:
Đại Pháp Là Tốt
Pháp Luân Đại Pháp là tốt
Ánh sáng của Pháp chiếu soi gầm trời rộng lớn
Cái thế lớn mạnh của Chính Pháp đi qua
Kỳ diệu vô hạn rồi mới biết
Pháp Luân Đại Pháp là tốt
Dần dần đến cõi thế gian con người
Chúng sinh chớ có sốt ruột
Thần Phật đã đang mỉm cười rồi
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/31/400430.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/4/183080.html
Đăng ngày 07-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.