Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-12-2019] Vào tháng 12 năm 2000, tôi đã đến Bắc Kinh để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và đã bị giam giữ phi pháp. Vào một đêm nọ, vài cảnh sát đã kéo tôi lên một chiếc ô tô rồi chở tôi đến cửa ngõ phía Nam của vùng ngoại ô Bắc Kinh. Họ đẩy tôi ra khỏi xe rồi quay đầu lái đi.
Khi đó trời tối đen và tôi hoàn toàn không biết mình đang ở nơi nào. Vì thế tôi đành ngồi đợi ở đó suốt đêm. Tôi nghĩ đến Sư phụ và nhớ lại lời Sư phụ giảng:
“Để lấp cho đầy bao tử, ông kiếm được gì liền ăn nấy, chỉ cần nạp đầy bao tử là được rồi; không có chấp trước vào bất kể đồ ăn nào, thì không sao cả.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)
Khi cảm thấy khát nước, tôi lấy một ít tuyết trên mặt đất và ăn nó.
Tôi bắt đầu đọc nhẩm thơ Hồng Ngâm. Càng đọc tôi càng cảm thấy chính niệm trong mình mạnh mẽ hơn. Tôi cảm thấy toàn thân hòa tan trong Pháp. Tôi không còn cảm thấy đói hay lạnh nữa mà trái lại là cảm giác thân thể nhẹ bẫng. Tôi biết rằng Sư phụ luôn luôn dõi theo chúng ta.
Mặt trời mọc và tôi cần phải trở về làng của mình nhưng tôi lại không có tiền. Tôi bắt đầu hành trình đi bộ. Tôi nghĩ mình cần phải trở về càng sớm càng tốt vì vẫn còn rất nhiều hạng mục Đại Pháp mà tôi cần phải hoàn thành. Giá như tôi có một ít tiền để mua vé xe buýt thì tốt biết mấy. Nếu không thì tôi sẽ phải đi bộ về nhà.
Do chưa được ăn gì đã mấy ngày nên thắt lưng của tôi bị lỏng ra. Tôi mở túi để tìm một sợi dây buộc lại lưng quần, nhưng thay vào đó lại nhìn thấy một tờ 100 nhân dân tệ mới tinh! Lúc đầu tôi không thể tin vào mắt mình và cảm thấy rất bất ngờ. Khi tôi bị bắt, cảnh sát đã lục soát túi của tôi và lấy đi tất cả những gì có giá trị. Tôi biết đây là Sư phụ đang khích lệ mình. Tôi đã bắt xe buýt và về nhà.
Tôi không còn cần phải đeo kính nữa
Tôi bị cận nặng và luôn phải đeo cặp kính dày cộp. Một ngày mùa đông năm 2000, tôi tháo kính ra để lau sương mờ bám trên đó. Khi tôi bắt đầu lau thì gọng kính gãy. Tôi cảm thấy như thể Sư phụ đang điểm hóa cho mình rằng tôi không còn cần phải đeo kính nữa.
Nhưng tôi không thể hoàn toàn tin vào điểm hoá của Sư phụ, vì vậy ngày hôm sau tôi mang kính đến chỗ bác sỹ nhãn khoa. Khi tôi đến nơi, cửa hiệu đã đóng cửa. Tôi nhận ra mình thật sự không còn cần tới kính nữa. Thị lực của tôi bình thường. Tôi thậm chí còn có thể đọc được cuốn Chuyển Pháp Luân bản in kích cỡ bỏ túi mà không có vấn đề gì.
Răng của tôi không còn lung lay nữa
Một chiếc răng của tôi bị lung lay. Nó làm tôi cảm thấy khó chịu và tôi muốn nhổ nó đi. Tôi cứ liên tục dùng lưỡi của mình để đẩy cái răng đó khiến mặt tôi bị sưng lên. Tôi nhìn vào gương và nghĩ: “Sao tôi có thể đi giảng chân tướng với cái mặt thế này được?” Tôi đã học Pháp và hướng nội. Tôi cảm thấy chuyện này xảy đến là do tôi đã tự khó chịu với chiếc răng lung lay của mình. Sư phụ giảng:
“… thân thể là tiểu vũ trụ…” (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhớ đã từng đọc một bài chia sẻ kể về chuyện một học viên bị đau chân đến mức bà không thể ngồi đả tọa được trong tư thế song bàn. Sau khi bà trò chuyện với đôi chân của mình, bà đã có thể bắt chéo chân để ngồi tư thế song bàn.
Tôi nhìn chiếc răng của mình trong gương và nói: “Ta xin lỗi, ngươi cũng là một sinh mệnh. Ta đã không đối xử tốt với ngươi. Xin hãy ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.’”
Khi chính niệm của tôi mạnh lên, mặt tôi dần dần bớt sưng, và chiếc răng đó đã ngừng lung lay. Nó vẫn ở vị trí đó và rất chắc chắn. Tôi có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn.
Máy quay chuyển hướng đi chỗ khác
Một học viên để ý thấy người hàng xóm của anh đã lắp đặt một chiếc máy quay an ninh chĩa thẳng vào nhà của mình. Anh ấy đã qua nhà hàng xóm để nói chuyện, nhưng không có ai ở nhà. Anh ấy bèn cố gắng dùng một cây gậy để chỉnh lại hướng của chiếc máy quay. Tuy nhiên, có vẻ như chiếc máy quay này đã được gắn cố định vào khung kim loại.
Anh ấy bắt đầu phát chính niệm. Anh ấy nói với chiếc máy quay an ninh (vì vạn vật đều có linh): “Ngươi được lắp đặt để giám sát nhà cho họ. Vậy nên ngươi không nên chĩa thẳng vào nhà của ta.” Chiếc máy quay dường như hiểu ý và từ từ quay đi không còn hướng vào phía nhà của người học viên này nữa.
Khi một học viên khác nghe được chuyện này, bà ấy đã rất ngạc nhiên. Bà hỏi lại liệu có phải ai đó đã dùng một chiếc điều khiển từ xa để chỉnh nó không. Nhưng lúc đó không có ai ở nhà cả. Người học viên kia kể với bà là anh ấy đã nói với chiếc máy quay rằng nó đang xâm phạm quyền riêng tư của một học viên Pháp Luân Đại Pháp, nó biết mình đã làm một việc xấu và vì thế mà đã quay đi hướng khác.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/26/397536.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/15/182187.html
Đăng ngày 25-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.