Bài viết của Quy Hàng, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở vùng Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-11-2019] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các đồng tu! Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại vì đã bảo hộ cho con!

Dưới đây tôi xin chia sẻ với các đồng tu những cải biến trên con đường tu luyện mà tôi đã trải qua, cách tôi hướng nội để tìm ra thiếu sót của chính mình, cách tôi đề cao bản thân dựa trên Pháp, và cách tôi tận dụng mọi cơ hội để chứng thực Pháp.

Đề cao bản thân thông qua việc chép Pháp và học thuộc Pháp

Năm ngoái, tôi cảm thấy bản thân mình đề cao rất chậm. Tôi biết đó là do tôi học Pháp vẫn chưa nhập tâm, không đồng hóa với Pháp, vì vậy tôi đã bình ổn tinh thần của mình để chép Pháp. Hồi hơn 40 tuổi, tôi đã từng chép bốn lần cuốn Chuyển Pháp Luân. Bây giờ, tôi đã ngoài 60 tuổi, tôi không chắc là thị lực của tôi có đủ tốt để ghi chép hay không.

Lúc đầu, tôi phải viết chữ thật to vì sợ chính mình không nhìn thấy những gì mình viết. Tôi còn phải liên tục dụi mắt, như thể có vật gì đang cản trước mắt tôi. Hơn nữa, tôi có chút ngồi không yên, cảm thấy tốn thời gian, và nghĩ rằng có lẽ việc này không hiệu quả bằng việc thông đọc. Tôi tự hỏi khi nào thì mình có thể chép xong cuốn sách dày như thế này. Tôi thấy nếu thiếu lòng tin thì việc chép Pháp cũng thật là khó.

Suy nghĩ kỹ, tôi ngộ ra rằng mình cần chính lại bản thân bằng chính niệm của một đệ tử Đại Pháp và theo kịp với trạng thái của Thần, Thần là không gì không thể. Tôi cần trừ bỏ quan niệm con người được hình thành bởi Pháp lý của cựu vũ trụ, và bỏ đi suy nghĩ rằng mình đã già, không thể làm được những việc của người trẻ tuổi.

Sau khi loại bỏ những suy nghĩ người thường này, tôi đã có thể ngồi xuống một cách bình tĩnh. Càng ngày tôi càng có thể chép được nhiều hơn. Lúc đầu, chữ viết của tôi tràn cả ra ngoài ô ly. Nhưng khi thị lực của tôi tốt hơn, tôi đã có thể viết chữ nhỏ hơn. Cho đến khi chép Pháp được hai tháng, chữ viết của tôi đã nhỏ như chữ in ở trong sách. Trước đây, tôi chỉ chép được Hồng Ngâm 1 và 2, hiện tại tôi đã chép được cả năm cuốn Hồng Ngâm.

Tôi có thể nhận thấy rõ những thay đổi trong tôi. Trước đây, tôi không thể đọc được chữ nhỏ, không thể xe chỉ luồn kim. Hiện tại, tôi có thể nhìn được mọi thứ một cách rõ ràng. Tôi học thuộc Pháp nhanh hơn và cũng hiểu Pháp lý tốt hơn.

Tôi cũng luôn cảm thấy mình không có tâm tật đố với người khác giống như trước đây nữa. Sư phụ giảng:

“Người tu Đạo chân chính cũng có phản ánh [vấn đề tâm tật đố] này, đối với nhau không phục; [nếu] tâm tranh đấu không bỏ, cũng dễ sinh ra tâm tật đố.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Nhìn lại tu luyện của bản thân trong hơn hai thập kỷ qua, tôi thấy mình vẫn còn ôm giữ tâm tranh đấu rất mạnh, và thường lên cao giọng trong các cuộc tranh luận với người khác. Tôi nhận thấy nguyên nhân gốc rễ đằng sau nó chính là tâm tranh đấu và tâm tật đố. Tôi hạ quyết tâm trừ bỏ tâm tật đố bởi vì nó rất nguy hiểm.

Một lần, một đồng tu đến nhà tôi để làm cấu hình cho máy tính của tôi. Bỗng nhiên, máy tính bị sập nguồn và không khởi động được nữa. Tôi không thấy lo lắng gì và nói với đồng tu rằng nó sẽ ổn thôi, và rằng vấn đề xảy ra là do tôi có tâm tranh đấu và phụ thuộc vào người khác. Sau khi cài đặt lại phần mềm, đồng tu kể với tôi về việc tôi bị người khác nói xấu sau lưng như thế nào. Tôi không động tâm, cũng không tranh cãi. Tôi thậm chí còn cảm thấy biết ơn người đã nói xấu tôi, chẳng phải họ đang giúp tôi đề cao hay sao, ngay cả khi những gì họ nói là không đúng. Tôi không còn tranh cãi với người khác nữa. Tranh cãi là thể hiện của tâm tranh đấu và chứng thực bản thân, chúng đều liên quan đến tâm cầu danh, mà đằng sau đó chính là tâm tật đố. Tất cả những tâm chấp trước này đều cần phải tu bỏ trong quá trình tu luyện.

Sau khi tôi chia sẻ những trải nghiệm của mình trong quá trình chép Pháp cho các đồng tu, nhiều đồng tu cũng muốn làm giống tôi. Tôi đã in những tờ giấy có ô ly và khuyến khích họ chép Pháp. Họ cũng thu được nhiều lợi ích thông qua quá trình này.

Tôi vẫn thông đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Tuy hàng ngày đều chăm chỉ học Pháp nhưng tôi thấy bản thân đề cao rất chậm, và học Pháp đã trở thành một hình thức đối với tôi. Sau đó, tôi thấy một số đồng tu học thuộc Pháp, vì vậy tôi cũng muốn học thuộc giống họ. Tuy nhiên, tôi lại bị cản trở bởi Pháp lý của cựu vũ trụ. Tôi không có đủ tự tin bởi vì tôi cho rằng mình đã ngoài 60 tuổi và trí nhớ của tôi không đủ tốt.

Sư phụ giảng:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi tự nhủ là mình sẽ làm được. Bất luận học thuộc Pháp có khó thế nào đi nữa, tôi vẫn sẽ làm. Tôi sẽ nghe lời Sư phụ và đồng hóa với Pháp.

Tôi bắt đầu học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân vào năm ngoái, và mất khoảng hơn sáu tháng để học hết một lượt. Tôi tiếc là mình đã bắt đầu hơi muộn, không nghe theo lời Sư phụ sớm hơn, và đã không thực sự chân tu.

Khi học thuộc đến mục “Tầng khác nhau có Pháp của các tầng khác nhau” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân), tôi bỗng ngộ ra rằng trong vũ trụ này có vô số tầng không gian. Khi nhìn từ tầng cao hơn thì những Pháp lý của tầng thấp hơn đều là sai. Nhưng trong mỗi một tầng lại có Pháp lý của riêng mình. Sinh mệnh ở tầng thứ cao hơn sẽ không tranh cãi với sinh mệnh ở tầng thứ thấp hơn về việc ai gần với đặc tính của vũ trụ hơn, cũng không yêu cầu sinh mệnh tại tầng thứ thấp hơn có nhận thức giống với họ, cũng càng không vì sinh mệnh tầng thứ thấp hơn có nhận thức sai mà cảm thấy tức giận. Đó chính là viên dung.

Tôi từng cho rằng tôi đã trừ bỏ được tâm tranh đấu và tư duy văn hóa đảng, hay ít nhất những phương diện này cũng không còn mạnh nữa. Nhưng đến tận bây giờ tôi mới nhận ra rằng, do vẫn còn tâm tranh đấu nên tôi mới gặp mâu thuẫn hoặc bị những người xung quanh nói xấu. Đôi khi, tôi không tiếp nhận phê bình của người khác. Bây giờ tôi ngộ ra rằng nhận thức của tôi không phải là tuyệt đối đúng. Sau khi nhận ra tâm tranh đấu, tôi không cảm thấy tức giận với các đồng tu khi họ có cách nhìn nhận khác với tôi nữa. Đồng thời, tôi cũng cảm nhận được thiện ý của đồng tu khi họ chỉ ra những thiếu sót của tôi.

Chú ý phát chính niệm để thanh trừ bức hại

Năm 2012, trước khi học Pháp, nhóm của chúng tôi đều phát chính niệm nửa tiếng đồng hồ. Điều này giúp chúng tôi thanh tỉnh và nhập tâm hơn khi học Pháp. Những đồng tu không thể giữ trạng thái tỉnh táo hoặc dựng thẳng bàn tay cũng có thể tự điều chỉnh bản thân. Điều này giúp việc thanh trừ những nhân tố tà ác ở môi trường địa phương của chúng tôi có hiệu quả hơn.

Một hôm, trước khi chúng tôi bắt đầu học Pháp, một người hàng xóm đã sang kể với chúng tôi rằng đêm hôm trước cảnh sát đã gõ cửa ở điểm học Pháp của chúng tôi. Sau khi gõ cửa một hồi mà không thấy ai mở cửa, họ đã rời đi. Thời gian mà người hàng xóm đề cập đến trùng với thời gian chúng tôi đang phát chính niệm trước buổi học Pháp, nhưng không ai trong số chúng tôi nghe thấy tiếng gõ cửa cả. Điều ấy chứng tỏ rằng chúng tôi đã rất nhập tâm, và chính niệm của chúng tôi đã giải thể được tà ác.

Để triệt để phá vỡ kế hoạch của chính quyền địa phương nhằm tổ chức các lớp tẩy não và cưỡng chế các học viên từ bỏ tu luyện, chúng tôi đã quyết định thực hiện việc phát chính niệm tiếp sức. Nhóm học Pháp của chúng tôi cũng tăng thời gian phát chính niệm trước khi học Pháp từ nửa giờ lên một giờ đồng hồ. Chính niệm mạnh mẽ của chúng tôi đã giải thể âm mưu của tà ác, và các khóa tẩy não đã được hủy bỏ.

Tôi rất coi trọng việc phát chính niệm. Dù đi bất cứ đâu, tôi vẫn cố gắng hết sức để có thể phát chính niệm vào đúng khung giờ toàn cầu. Một khi đã hình thành thói quen, lúc phát chính niệm tôi có thể dễ dàng nhập tĩnh, và tôi cũng thường xuyên cảm thấy cơ thể nóng lên. Tôi không bỏ lỡ lần nào trong bốn lần phát chính niệm toàn cầu trong ngày. Thậm chí trong những tình huống đặc biệt, khi tôi không thể phát chính niệm đúng giờ, tôi sẽ phát bù sau đó. Vô luận khi đi bộ hay đi xe, tôi đều sẽ phát chính niệm hoặc nhẩm Pháp. Mặc dù tôi không thể nhìn thấy những gì diễn ra ở không gian khác, tôi vẫn kiên định tín Sư tín Pháp. Phát chính niệm chính là Pháp bảo mà Sư phụ ban cho chúng ta, là Pháp lực thần thông vô cùng có uy lực để trừ tà ác.

Năm 2017, khi tôi bị giam giữ ở một trại tạm giam, một phạm nhân đã muốn hãm hại tôi. Cô thường hay ra lệnh cho tôi và đối xử với tôi rất tàn nhẫn. Tôi đã phát chính niệm giải thể các nhân tố tà ác đằng sau cô. Sau đó, cô bị phát sốt và kiệt sức, nên đã không dám hãm hại tôi nữa. Không những vậy, cô đã đề nghị tôi kể cho cô và các tù nhân khác nghe những câu chuyện về tu luyện, và trình diễn năm bài công pháp. Một số tù nhân từng hãm hại tôi đã xin lỗi tôi, và một số đã thoái xuất khỏi các tổ chức liên đới của Đảng cộng sản Trung Quốc sau khi tôi giảng chân tướng cho họ.

Trong nội tâm, tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ, con tới là để cứu người, chứ không phải để bị bức hại. Ở ngoài kia còn có rất nhiều chúng sinh đang chờ được cứu độ. Vô luận con có nhân tâm hay thiếu sót gì, con sẽ trừ bỏ trong quá trình tu luyện.”

Tôi tin rằng Sư phụ sẽ an bài cho tôi ra ngoài để cứu người. Một đồng tu hỏi tôi rằng liệu tôi có được thả ra ngoài không. Tôi trả lời: “Nhất định rồi, và bạn cũng sẽ được tại ngoại.” Với tâm kiên định này, vô luận lính canh nói gì, tôi cũng không dao động. Số phận của tôi là do Sư phụ an bài. Không lâu sau, Sư phụ đã giúp tôi ra khỏi trại tạm giam.

Một lần, một đồng tu rủ tôi đến thăm chồng của cô đang bị bắt giam vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Theo quy định, lính canh sẽ tiến hành kiểm tra thẻ căn cước của chúng tôi, vì vậy trên đường đi tôi đã liên tục phát chính niệm để giải thế tất cả các nhân tố tà ác. Đến nơi, chúng tôi xếp hàng chờ tới lượt vào. Khi đến lượt đồng tu, tôi đã có thể vào bên trong cùng cô mà không cần trình thẻ căn cước. Chuyến thăm của chúng tôi đã cổ vũ rất nhiều cho chồng của đồng tu.

Phủ nhận bức hại của Cựu thế lực

Vào một ngày mùa đông năm 2010, lúc hơn 8 giờ tối, tôi đang phát chính niệm thì có người bấm chuông cửa ở tầng dưới. Tôi không cử động và tiếp tục phát chính niệm. Không lâu sau, tôi nghe thấy có tiếng người leo cầu thang. Nhìn qua khe cửa, tôi thấy một vài người đàn ông, trông vẻ mặt rất hằn học. Tôi quay lại tiếp tục phát chính niệm. Họ vẫn không ngừng gõ cửa. Tôi biết họ là người xấu.

Tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ, con không biết mình sai ở đâu mà bị cựu thế lực lợi dụng sơ hở. Nhưng con sẽ chính lại bản thân theo Pháp, và cựu thế lực sẽ không được phép bức hại con. Con chỉ thuộc về Sư phụ quản, tất cả những an bài khác con đều không thừa nhận.”

Tôi cũng thông báo với các đồng tu để họ không đến nhà tôi. Sau khi gửi tin nhắn cho họ, tôi tiếp tục phát chính niệm. Cảnh sát đã phá lỗ thoát khí trên cửa và soi đèn pin qua lỗ thoát khí để nhìn xem bên trong nhà tôi có thứ gì. Họ cũng cố gắng mở cửa bằng một chùm chìa khóa vạn năng. Tôi nghĩ: “Sư phụ, xin hãy ban cho con thần thông để con chặn cửa lại, không để họ phạm tội thêm nữa. Họ là những chúng sinh cần được cứu độ.” Tôi phát chính niệm định trụ họ lại, do vậy họ đã bị chặn ở bên ngoài và không thể mở cửa được.

Tuy nhiên, cảnh sát một mực không đi. Sau đó, một số xe cảnh sát ập đến, họ chiếu đèn pha vào cửa lớn của tòa nhà. Tôi không kịp mặc áo bông. Chỉ mặc trên người một bộ quần áo giữ nhiệt mỏng, tôi đã nhảy sang ban công nhà hàng xóm. Tôi đứng ngoài ban công bằng đôi chân trần mặc dù ngoài trời tuyết đang rơi. Tôi tự nhủ, đứng ở trên tuyết hay đứng trên thảm cũng chẳng khác gì nhau, mình sẽ coi những bông tuyết này là một chiếc chăn bông. Tôi liên tục phát chính niệm để thanh trừ hết thảy tà ác bức hại đệ tử Đại Pháp và niệm khẩu quyết “Pháp chính càn khôn, tà ác toàn diệt”.

Tôi không cảm thấy lạnh. Cảnh sát vẫn liên tục gõ cửa và đứng bên ngoài căn hộ của tôi. Tôi nhất định không thể để cho họ bắt tôi. Sáng sớm hôm sau, tôi gõ cửa sổ nhà hàng xóm. Hàng xóm vừa nhìn thấy tôi đã lập tức mở cửa ban công để tôi vào nhà. Ông ấy đã gọi con trai của tôi lấy áo bông cho tôi mặc. Nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã bước ra khỏi tòa nhà ngay trước mặt hai nhóm cảnh sát mà không bị phát hiện.

Về sau, tôi mới biết rằng một đồng tu đã bán đứng tôi cho cảnh sát. Cô ấy đã dẫn cảnh sát đến nhà tôi. Tôi cảm thấy cô rất đáng thương và rất tiếc cho cô vì đã không chịu trách nhiệm với chính bản thân mình. Tôi nhớ, lần đầu tiên cô dẫn cảnh sát đến nhà bắt tôi, tôi đã suýt mất mạng. Tôi đã không oán hận hay đổ lỗi cho cô, mà vẫn tiếp tục học Pháp cùng cô. Khi chúng tôi ngồi chia sẻ với nhau, tôi đã nói với cô rằng là do tôi làm không tốt. Nhưng tại sao cô vẫn tiếp tục giúp cảnh sát bắt tôi một lần nữa?

Lần này, tôi đã buộc phải rời khỏi thị trấn và lang bạt khắp nơi. Tôi bắt đầu oán trách đồng tu vì đã bán đứng tôi cho cảnh sát. Chồng tôi đã mất đi mạng sống trong cuộc bức hại này, và con trai tôi thì đang ở cùng tôi, nhưng tôi đã phải rời nhà đi. Đồng thời, tôi cũng biết rằng mình đã làm không tốt, làm ảnh hưởng đến việc cứu độ chúng sinh, và cũng ảnh hưởng đến con trai của tôi.

Tôi đọc đi đọc lại đoạn Pháp của Sư phụ:

“Trong lúc bức hại này, những ai đi theo hướng phản diện, hoặc thậm chí đã làm những việc rất là không tốt, thì tôi nói với mọi người, Sư phụ cũng không muốn để họ rơi rớt lại.” (Giảng Pháp trong chuyến đi quanh Bắc Mỹ [2002])

“Ý tôi muốn nói chính là, mọi người không được đẩy đồng tu của mình ra. Họ là đồng tu của chư vị. Hãy hết sức sao cho khiến họ cảm thấy được sự ấm áp trong hoàn cảnh giữa các đệ tử Đại Pháp với nhau.” (Giảng Pháp tại hội thảo luận Đài truyền hình Tân Đường Nhân [2009], Giảng Pháp tại các nơi IX)

Tôi đã khóc. Trước đây, khi đồng tu bị bức hại, tôi đã không thiện đối với cô. Lúc cô gặp khổ nạn, tôi đã không giúp cô giảm bớt sự thống khổ, mà còn nói rằng việc này rất khó và làm tăng áp lực lên cô. Tôi thực có lỗi với cô. Cô là đồng tu của tôi, Sư phụ cũng không muốn bỏ rơi cô, vậy tại sao tôi lại oán hận cô chứ? Cựu thế lực muốn lôi cô xuống và hủy hoại cô. Chúng tôi không được thừa nhận an bài của cựu thế lực. Tôi phải thực sự buông bỏ tự ngã, trừ bỏ tâm sợ hãi và oán hận.

Sau khi trở về nhà, tôi đã đến thăm cô. Chúng tôi đã chia sẻ về lý do chúng tôi bị bức hại, và đâu là nguyên nhân gốc rễ của vấn đề. Tôi hướng nội và thấy rằng việc cô hết lần này đến lần khác bán đứng tôi với cảnh sát chứng tỏ rằng tôi vẫn còn những vật chất bất hảo, chẳng hạn như tâm oán hận, không thích bị người khác chỉ trích, thiếu từ bi, và chấp trước vào tình. Khi khảo nghiệm đến, tôi chỉ biết hướng ngoại mà đã không hướng nội để tìm ra nguyên nhân tại sao mình bị can nhiễu. Tôi vẫn còn cố thủ với những chấp trước của sinh mệnh tầng thấp nhất của vũ trụ. Điều này cách xa với tu luyện chân chính là bao nhiêu. Tôi tự nhủ, mình nhất định phải trừ bỏ hết thảy những thứ vật chất bất hảo này.

Cô cũng hướng nội, và nói với tôi rằng cô còn rất nhiều nhân tâm, còn chấp vào tình và lợi ích cá nhân. Chúng tôi đều ngộ ra rằng chúng tôi cần học Pháp nhiều hơn, thời khắc đều phải chú ý nhất tư nhất niệm của bản thân, chính lại bản thân theo Pháp, và hướng nội để tìm ra sơ hở mà cựu thế lực có thể lợi dụng. Cho đến khi không còn sơ hở nào để cựu thế lực lợi dụng, thì những khảo nghiệm như vậy cũng biến mất.

Hiện tại, tôi ngộ ra rằng hết thảy những gì chúng ta gặp phải trên con đường tu luyện đều là hảo sự. Miễn là chúng ta dùng chính niệm để suy xét vấn đề, chúng ta có thể tìm ra được chấp trước và những thiếu sót của bản thân, từ đó chúng ta có thể buông bỏ chúng và đề cao chính mình. Nếu chúng ta nhìn nhận vấn đề bằng quan niệm của người thường, thì chấp trước của chúng ta sẽ càng bị phóng đại, và khổ nạn sẽ tăng thêm. Từ hoàn cảnh của bản thân, tôi đã ngộ được tầm quan trọng của việc học Pháp, sự nghiêm túc của tu luyện, tốc độ đẩy nhanh của Chính Pháp, và sự cấp bách của cứu độ chúng sinh. Tôi nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của Sư phụ và chúng sinh, nhất định theo sát tiến trình Chính Pháp, và bước đi vững chắc trên con đường mà Sư phụ an bài.

Trân quý từng cơ hội cứu độ chúng sinh

Năm nay, con trai tôi mua một căn hộ và mời tôi chuyển đến ở cùng cháu. Tôi không muốn chuyển đi, nhưng con trai tôi nói rằng nếu chúng tôi ở cách xa nhau, chúng tôi sẽ phải tốn rất nhiều thời gian đi lại. Căn hộ mà cháu mua là một căn hộ cũ và cần phải tu sửa. Thậm chí, nếu hai vợ chồng cháu muốn cho thuê thì vẫn phải sửa lại.

Từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi rất ít quản chuyện gia đình, mà chỉ tập trung sức lực cho việc giảng chân tướng. Hiện tại, tôi nghĩ rằng mình làm như vậy cũng không đúng. Như vậy tôi sao có thể giúp người thân của mình có nhận thức chính xác về Đại Pháp? Nếu không cứu được người thân của mình, tôi làm sao có thể cứu được những người khác? Thậm chí, ngay cả khi tôi cứu được rất nhiều người đi nữa, nhưng nếu chưa xử lý tốt quan hệ gia đình, thì tôi vẫn chưa thực sự làm được tốt. Thực ra, hoàn cảnh tu luyện của tôi khá thuận lợi. Con trai tôi cũng chưa bao giờ gây phiền hà gì cho tôi cả. Lúc này đây, tôi nghĩ, mình cần phải tu luyện phù hợp với trạng thái của người thường. Vì vậy, tôi đã tận dụng cơ hội con trai vừa mua nhà, và nói với cháu rằng tôi sẽ giúp cháu sửa lại căn hộ cho dù tôi có chuyển đến đó ở hay không.

Lúc này, thời gian là trân quý nhất đối với tôi. Mỗi một giây phút đều có quan hệ tới sự tồn vong của nhiều sinh mệnh. Sư phụ đã kéo dài thời gian cho chúng ta để cứu độ chúng sinh, và trong mọi khoảnh khắc tôi đều giữ điều này trong tâm. Mặc dù việc nhà bận rộn nhưng tôi vẫn kiên trì học Pháp và phát chính niệm. Tôi tự nhủ, những ai đến sửa nhà cho chúng tôi thì tôi đều quý trọng, và tôi sẽ trân quý từng cơ hội để cứu họ. Phàm là những người mà tôi tiếp xúc đều là những người hữu duyên mà Sư phụ an bài đến, vì vậy tôi cần phải giảng chân tướng cho họ. Chính điều này đã giúp tôi đặt ra những yêu cầu nghiêm khắc đối với tâm tính của bản thân, gặp việc gì cũng luôn nghĩ cho người khác trước, và không tranh giành lợi ích cá nhân với người khác.

Lúc sửa chữa mạch điện, con trai tôi muốn lắp đặt thêm một hộp cầu dao tổng, nhưng người thợ điện trẻ có chút không vui. Tôi bảo anh ta đừng lo lắng bởi tôi sẽ trả thêm cho anh 100 tệ. Anh rất hài lòng với lời đề nghị của tôi. Tôi thấy thân thể anh có vẻ không được khỏe mạnh lắm, anh cũng đã từng gia nhập tổ chức Đoàn, Đội của ĐCSTQ. Tôi liền khuyên anh thoái xuất khỏi các tổ chức đó và bảo anh thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để được khỏe mạnh.

Khi đi mua các thiết bị điện, tôi đến hai cửa hàng khác nhau để có thể tiếp xúc với nhiều người hơn. Cuối cùng, chủ cửa hàng và nhân viên bán hàng ở cả hai cửa hàng đều thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Khi đi mua gạch, tôi thấy thái độ của ông chủ cửa hàng không tốt. Vì vậy, tôi đã không dám giảng chân tướng cho ông. Sau khi về đến nhà, tôi cảm thấy rất không thoải mái vì mình đã bỏ lỡ một người hữu duyên. Ngày hôm sau, tôi lại đến cửa hàng đó để mua gạch và nói chuyện với ông chủ về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Ông ấy đã đồng ý ngay lập tức mà không hề do dự. Tôi nhìn thấy một nhân viên bán hàng đứng gần đó và cũng đã giúp anh thoái xuất khỏi tổ chức Đoàn của ĐCSTQ. Sau đó, thái độ của họ đã hoàn toàn thay đổi. Họ tiễn tôi ra tận cửa và cảm ơn tôi. Tôi khuyên họ hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để được bình an và hạnh phúc.

Tôi đến một cửa hàng khác để mua gạch lát nền và đã giúp nhân viên bán hàng thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Chủ cửa hàng rất bận rộn, vì vậy tôi đã không có cơ hội nói chuyện với ông. Tôi trả tiền gạch và về nhà chờ nhân viên cửa hàng chuyển gạch đến. Sau đó, chủ cửa hàng gọi điện cho tôi và nói rằng loại gạch mà tôi và con trai tôi chọn đã hết hàng, vì vậy họ sẽ trả lại tiền cho chúng tôi. Con trai tôi cảm thấy không vui. Lúc ấy cũng là lúc cháu đưa con đi học. Cháu bỗng trở nên giận dữ và đổ lỗi cho người chủ cửa hàng. Tôi nói với cháu rằng chủ cửa hàng không cố ý làm điều đó. Vì vậy, chúng tôi đã quay lại cửa hàng và chọn một loại gạch khác. Nhân viên bán hàng nói họ sẽ đưa hàng vào sáng hôm sau.

Hai ngày tiếp theo, trời mưa rất to. Vào buổi sáng ngày thứ ba, tôi gọi điện cho nhân viên giao hàng. Anh ấy hỏi tôi liệu họ có thể giao hàng muộn một chút không. Tôi nói, vậy cũng được. Anh ấy lại hỏi liệu chậm thêm một chút nữa có được không. Tôi đồng ý. Anh đánh bạo hỏi tiếp rằng liệu anh có thể giao hàng vào buổi chiều không. Tôi nói, vậy cũng không sao. Anh ấy giải thích rằng mọi thứ bị trì hoãn lại là do trời mưa, tất cả các khách hàng đều đang chờ họ giao hàng. Tôi bảo anh cứ yên tâm, anh có thể giao hàng cho tôi cuối cùng cũng được. Anh không ngớt lời cảm ơn tôi. Buổi chiều hôm đó, anh và một nhân viên giao hàng khác đã đến. Họ cảm ơn tôi một lần nữa. Tôi nói rằng họ không cần khách sáo. Sau đó, tôi đã giúp họ làm tam thoái để được bình an. Họ vui vẻ nhận lời, rồi cảm ơn tôi và nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Sau đó, tôi ra chợ tìm thuê thợ lát gạch. Khi chúng tôi thỏa thuận giá cả, người thợ muốn tôi trả thêm 100 nhân dân tệ tiền ăn. Tôi có chút do dự. Nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng tôi có chấp trước vào lợi ích, tôi nên trừ bỏ nó và chỉ nên tập trung vào việc cứu người. Chỉ cần tôi giữ được chính niệm, anh ấy sẽ làm tốt công việc. Bất kỳ ai đến nhà tôi đều là người hữu duyên.

Tôi ước tính, một người thợ cũng phải mất hơn một tuần mới lát xong gạch, vì vậy, tôi nghĩ tôi sẽ thuê thêm thợ để công việc được hoàn thành sớm hơn, và tôi cũng có thể cứu được nhiều người hơn. Sáng hôm sau, khi mở cửa nhà, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy trước mặt là ba người thợ. Họ chỉ mất có ba ngày để hoàn thành công việc, và tôi đã giúp cả ba thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi nói với họ rằng vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn là giả, Pháp Luân Đại Pháp đã được hồng truyền trên 100 quốc gia trên thế giới, và sau đó giảng chân tướng cho họ về cuộc bức hại của ĐCSTQ. Lúc họ ra về, người thợ cả nói với tôi rằng khi anh nhìn thấy tôi ở ngoài chợ, anh đã cảm thấy tôi là một người tốt và không kén chọn. Vì vậy, anh ấy đã tiến đến và đưa danh thiếp cho tôi. Tôi cảm ơn anh và đồng thời dặn cả ba người hãy bảo người nhà của mình niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Một buổi sáng, cửa thép chống trộm được chuyển đến. Tôi đã giúp thợ tháo chiếc cửa cũ ra. Khi lắp cửa mới vào, chúng tôi phát hiện nó bị thừa ra khoảng 2,5 cm. Vì vậy, người thợ bắt đầu cắt bớt cửa cho ngắn lại. Đột nhiên, tôi nghe thấy một âm thanh lớn. Người thợ nói: “Oái, tôi làm vỡ mất cửa của chị rồi!” Tôi ra xem và thấy tay cầm của cánh cửa đã bị trầy xước từ phía dưới. Tôi cảm thấy không mấy dễ chịu, nhưng tôi đã cố nén lại và nói: “Không sao, không sao. Chúng ta có thể sửa được không?” Anh ấy nói rằng anh có thể sửa được, anh sẽ gọi một thợ có chuyên môn mỹ thuật đến, và cánh cửa trông sẽ giống như chưa từng bị trầy xước nếu người ta không xem xét nó quá kỹ lưỡng.

Sau đó, anh nói với tôi rằng hôm nay mọi chuyện không được như ý. Người bảo vệ của khu chung cư không cho anh đi vào, nên anh phải nói chuyện với ban quản lý tòa nhà. Tôi khuyên anh không nên tức giận và hỏi anh đã từng gia nhập tổ chức nào của ĐCSTQ không. Anh nói: “Bà là học viên Pháp Luân Công phải không, Pháp Luân Công rất tốt!” Sau đó, tôi đã giúp anh thoái xuất khỏi tổ chức Đoàn của ĐCSTQ bằng một hóa danh.

Những người đến nhà tôi làm việc đều nói rằng tôi không giống với những chủ nhà khác. Tôi đã giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và khuyên họ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để được bình an, hạnh phúc. Tôi nói với họ rằng bất kỳ ai niệm chín chữ này đều sẽ được phúc báo. Họ đều vui vẻ cảm ơn tôi.

Trong khoảng thời gian sửa nhà, tôi không thể ra ngoài hàng ngày để giảng chân tướng như thường lệ. Nhưng thay vào đó, tôi đã tận dụng thời gian này để tiếp xúc với những người hữu duyên và giảng chân tướng cho họ. Đồng thời, tôi cũng chú ý tu tâm của mình, bất luận ai nói gì hay đã xảy ra chuyện gì, tôi đều không động tâm. Tôi cố gắng đặt mình ở vị trí của người khác mà suy nghĩ, tâm tính của tôi được đề cao, và công của tôi cũng đề cao lên. Tôi có thể tiến nhập vào trạng thái tĩnh khi phát chính niệm và luyện công.

Tôi đã tiếp tục phân phát tài liệu, dán thông tin chân tướng về Đại Pháp, và giảng chân tướng trực diện cho người dân. Tôi cũng tham gia giảng chân tướng qua điện thoại. Trước khi tu luyện, tôi là người nhút nhát và ít nói chuyện với người khác, vì vậy tiếp cận người khác để giảng chân tướng trực diện đối với tôi là tương đối khó khăn. Nhưng trải qua nhiều năm ma luyện, bây giờ tôi có thể tích cực chủ động nói chuyện với người khác, hơn nữa hiệu quả cũng rất tốt.

So với các đồng tu tu luyện tinh tấn, tôi vẫn còn ôm giữ tâm sợ hãi. Tôi nhất định sẽ cải biến chính mình, tu bỏ hết thảy nhân tâm, cứu nhiều chúng sinh hơn nữa, và hoàn thành sứ mệnh lịch sử của bản thân để không cô phụ kỳ vọng của Sư phụ.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã từ bi khổ độ!

Hợp thập.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/7/395501.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/22/180811.html

Đăng ngày 02-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share