Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-11-2019] (Tiếp theo phần 1)

Trở thành một học viên kiên định trong khi bị giam giữ

Ba ngày trước dịp nghỉ Tết Nguyên Đán, tôi muốn phân phát thêm nhiều tài liệu Pháp Luân Đại Pháp (còn được gọi là Pháp Luân Công) hơn nữa, bởi tôi sợ rằng mình sẽ không có thời gian trong dịp nghỉ lễ. Với suy nghĩ như vậy, tôi đã biến một nhiệm vụ thần thánh vì Đại Pháp trở thành một công việc thường lệ mà không có chính niệm. Không mất quá nhiều thời gian để nhân viên bảo vệ bắt giữ tôi và báo cho cảnh sát. Tôi nói với người học viên phối hợp cùng tôi hãy nhanh chóng rời đi.

Tôi bắt đầu giảng chân tướng Đại Pháp cho nhân viên bảo vệ. Lúc đó là khoảng 8 giờ tối và tôi đang ở trong một công viên nhỏ, nhưng có hàng tá người tụ tập xung quanh, và mọi người đều đang lắng nghe. Hai giờ sau cảnh sát mới có mặt, sau khi tôi đã giảng rõ chân tướng Đại Pháp cho mọi người. Đồn cảnh sát chỉ cách chỗ tôi vài phút đi bộ.

Tại đồn cảnh sát, một nhân viên hỏi tôi về nơi tôi lấy các tài liệu Đại Pháp. Họ đã thẩm vấn tôi suốt đêm. Ngày hôm sau họ đưa tôi tới một trại tạm giam, điều này là trái với quy định bởi huyết áp của tôi lúc đó đang lên cao một cách nguy hiểm.

Sư phụ giảng:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác”. (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Khi lính canh yêu cầu tôi nhắc lại các quy tắc của trại giam, tôi đã nhẩm đọc “Luận Ngữ”. Tôi cũng nhổ ra tất cả viên thuốc mà họ ép tôi uống.

Tôi đã ở trong buồng giam đầu tiên trong năm ngày và giúp năm người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Ở buồng giam tiếp theo tôi đã giúp 9 trong số 13 tù nhân thoái Đảng trong vòng 19 ngày. Tôi chú ý tới thái độ và hình ảnh của mình. Tôi đã mua thêm các nhu yếu phẩm hàng ngày và chia sẻ chúng với những người cần đến.

Trưởng buông giam số hai là một cô gái khoảng 20 tuổi bị kết án 15 năm tù vì tham gia đánh nhau. Cô ấy rất buồn, và tôi thường nói chuyện với cô ấy về Đại Pháp, tôi bảo cô rằng: “Mọi thứ sẽ chuyển biến theo hướng tốt lên nếu cháu tin rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Cháu đồng ý với tôi và đối xử tử tế với tôi. Cháu cũng chia sẻ những món ăn hiếm với tôi như đậu phộng và trứng.

Tôi bị đề nghị ở lại một trại lao động cưỡng bức trong 2 năm nhưng sau đó, đã được tại ngoại sau khi ở trong trại giam 24 ngày, cho dù lính canh không tin điều đó. Trước khi rời đi, tôi nhắc cô gái trẻ rằng: “Hãy tin tưởng vào Pháp Luân Đại Pháp và cháu sẽ nhận được sự giúp đỡ khi cháu cần”. Tôi hứa sẽ gửi cho cháu tiền và những bộ quần áo ấm.

Vài ngày sau, con gái tôi đã mang cho cô gái trẻ những thứ mà tôi hứa. Nhưng con gái tôi được bảo rằng cô gái đó đã được thả ra ngay sau ngày tôi được thả! Tôi đã tìm được cháu và mang cho cháu những món quà. Cháu cảm động rơi lệ và nói: “Giờ cháu đã thực sự cảm nhận được lòng tốt của những học viên Pháp Luân Công”.

Đối mặt với quan nghiệp bệnh

Tôi mắc triệu chứng viêm quanh khớp vai thể đóng băng và không thể nhấc được cánh tay của mình lên. Điều này khiến tôi cảm thấy bất tiện khi phân phát tờ rơi. Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi chữa lành chúng nhanh chóng, để tôi có thể tiếp tục làm công việc Đại Pháp. Ngày tiếp theo vai của tôi đã trở lại bình thường.

Tôi bước ra ngoài vào một buổi sáng khi có tuyết rơi nhẹ và đã bị trượt chân. Tôi nằm song soài trên đất và nghĩ rằng nội tạng của mình đã bị tổn thương.

Khi cơn đau trở nên gần như không thể chịu nổi, tôi nhớ đến lời Sư phụ giảng: “Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nói với Sư phụ rằng, bất kể tôi có quan niệm hậu thiên nào, tôi sẽ quy chính bản thân theo Pháp: “Con không cho phép cựu thế lực sử dụng bất kỳ sơ hở nào để bức hại con”. Tôi tìm cách quay trở lại nhà và chồng tôi giúp tôi nằm xuống. Việc cử động rất đau đớn. Tôi thường xuyên phát chính niệm và bắt đầu nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ khi tôi không thể ngủ được.

Ngày hôm sau, các học viên khác tới hỗ trợ tôi. Chồng tôi nài nỉ tôi tới gặp bác sĩ nhưng tôi bảo ông ấy rằng: “Nếu em đến bệnh viện, thì em sẽ không bao giờ dậy được nữa. Vài ngày nữa em sẽ khoẻ lại thôi”.

Mỗi ngày tôi đều ngủ rất ít và dành toàn bộ thời gian để nghe hoặc đọc Pháp. Tôi hướng nội và nhớ lại những gì tôi đã làm với con rể mình vài ngày trước. Tôi giảng chân tướng cho cháu, nhưng thay vì lắng nghe, cháu lại lăng mạ Đại Pháp. Tôi đã tức giận đến mức mắng cháu. Tôi đã không đủ nhẫn và thiện với cháu nên đã bị tà ác lợi dụng.

Khi tôi nhận ra được thiếu sót của mình, tôi cảm thấy cơ thể mình bắt đầu có dấu hiệu hồi phục. Ngày tiếp theo tôi đã có thể thức dậy và luyện bài công pháp đầu tiên. Tôi mất hơn một giờ để hoàn thành và người tôi đổ đầy mồ hôi. Tôi đã có thể ngủ được đêm hôm đó. Ngày hôm sau, tôi luyện tiếp bài công pháp số hai. Khi tôi chuẩn bị luyện tiếp bài công pháp số ba và số bốn vào ngày tiếp theo, tôi đã hoài nghi về việc liệu mình có thể cúi xuống được không.

Sư phụ giảng:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành”. (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã thử và có thể luyện được bài công pháp thứ tư. Sau 10 ngày, tôi có thể tự mình đi lại và hồi phục hoàn toàn trong hai tuần. Chồng tôi nhận xét rằng: “Thật ngạc nhiên là em có thể hồi phục nhanh đến vậy. Một người bình thường có thể phải nằm liệt giường hoặc thậm chí mất đi mạng sống”.

Một ngày nọ, tôi nhận thấy có máu lẫn trong nước tiểu, và phần lưng dưới của tôi bắt đầu trở đau. Cơn đau khó chịu đến mức tôi không thể dậy được. Hôm sau tôi bị sốt cao và không muốn ăn uống. Chồng tôi một mực yêu cầu tôi tới gặp bác sĩ, nhưng tôi từ chối, và nói: “Một khi em nhận ra mình sai ở đâu và quy chính lại, thì em sẽ ổn thôi. Sư phụ sẽ bảo hộ em. Bệnh viện chẳng thể nào giúp được em đâu”.

Sư phụ giảng:

“Mọi người biết rằng chúng ta là tu luyện. Đã là tu luyện, trên con đường tu luyện này của chúng ta, sẽ không có sự việc ngẫu nhiên”. (Giảng Pháp tại Pháp hội New Zealand)

Tôi hướng nội một cách cẩn thận. Tôi nhận ra rằng sau một sự cố, chồng tôi đã quá sợ hãi và không muốn tôi ra ngoài giảng chân tướng. Bị can nhiễu bởi nỗi sợ và tình đối với chồng, tôi đã dần giải đãi trong tu luyện.

Tôi hứa với Sư phụ rằng, sau khi tôi hồi phục, tôi sẽ làm thật tốt để Ngài không còn phải lo lắng cho tôi nữa. Ngày hôm sau, tôi đã có cảm giác thèm ăn và có thể ăn uống trở lại. Tôi đã phải mất hai tuần để hồi phục. Như tôi đã hứa, tôi đã quay lại việc giảng chân tướng cứu người ngay lập tức.

Chúng ta nhất định phải hướng nội mỗi khi gặp quan nghiệp bệnh. Sau khi tìm ra vấn đề thì phải tu khứ nó, nếu không thì sẽ không giúp ích được gì trong tình huống này.

Giảng chân tướng ở hải ngoại

Thỉnh thoảng, tôi đi du lịch ở nước ngoài để thăm họ hàng. Điều tôi nhớ nhất là gọi điện về Trung Quốc và tới các điểm du lịch để giảng chân tướng cho những người Trung Quốc khác.

Có một lần, tôi đã giúp 200 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ khi gọi điện thoại về Trung Quốc. Tôi đã gọi cho một sinh viên ở Đại học Cát Lâm và nói chuyện với cháu về cuộc bức hại trong nửa giờ đồng hồ. Tôi nhắc cháu rằng: “Ta làm điều này cho cháu vì muốn cháu được bình an khi đối diện với các khổ nạn”. Sinh viên đó đã đồng ý thoái Đảng. Tôi hỏi cháu rằng: “Những người khác cùng phòng với cháu đang ở đâu? Cháu có thể bảo họ tới để ta có thể nói chuyện không?” Tôi nghe được nhiều người nói qua điện thoại rằng: “Bà ơi không cần đâu ạ. Chúng cháu đều nghe thấy những gì bà nói và sẽ thoái ĐCSTQ”. Sáu sinh viên đã thoái Đảng bằng tên thật. Họ không muốn cúp máy, và thừa nhận rằng họ cảm thấy vui khi nghe tôi nói chuyện.

Một lần khác, tôi nói chuyện với hiệu trưởng một trường trung học. Ông ấy miễn cưỡng nói rằng ông ấy là người theo đạo Thiên Chúa. Tôi nói rằng điều đó không thành vấn đề, “Tôi muốn anh được bình an khi gặp phải khó khăn. Pháp Luân Công là một pháp môn tu Phật đang bị bức hại bởi ĐCSTQ. Việc này khiến cho rất nhiều người bị mất đi sinh mệnh. Nếu anh là một đảng viên, thì anh có liên đới với tội ác của nó. Chỉ khi anh thoái Đảng thì anh mới không bị liên luỵ khi nó gặp kiếp nạn”. Ông ấy vẫn còn lưỡng lự: “Con trai tôi sẽ đi học Đại học vào năm tới và tôi không muốn huỷ hoại tương lai của nó”. Tôi nói với ông ấy rằng điều này sẽ có ích cho con ông, và ông ấy có thể thoái bằng bí danh. Cả ông và vợ ông đều đã thoái ĐCSTQ.

Khi tôi giảng chân tướng tại các điểm du lịch và khuôn viên trường Đại học, tôi đã giúp hàng trăm sinh viên Trung Quốc thoái Đảng. Đa số các sinh viên này có tư tưởng và quan niệm khá đơn thuần, và có thể dễ dàng chấp nhận những lời tôi nói. Tại một buổi lễ tốt nghiệp, tôi đã nói chuyện với bảy sinh viên ngồi cạnh nhau. Lúc đầu, họ hoài nghi và có nhiều thắc mắc về môn tu luyện. Tôi đã trả lời từng câu hỏi của họ trong khi họ lắng nghe chăm chú. Tất cả họ đều thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Khi tôi cố gắng nói về Đại Pháp cho một khách du lịch Trung Quốc tại một điểm tham quan, cô ấy đã ngắt lời: “Cháu không muốn nghe những điều này!” Sau đó cô ấy phỉ báng Đại Pháp. Tôi giơ tay lên và bảo: “Thoái hay không thoái, tôi không muốn cô phạm tội. Nếu cô bất kính với Thần Phật, tương lai cô sẽ có nguy cơ đối mặt với nguy hiểm”. Sau khi tôi nói với cô ấy về cuộc bức hại, cô ấy đã trở nên bình tĩnh và xin lỗi tôi. “Giờ cháu đã biết Pháp Luân Công là gì? Xin hãy giúp cháu thoái Đảng”. Cô ấy cảm ơn tôi trước khi rời đi.

Tôi tình cờ gặp bốn thanh niên trong công viên, họ không ngừng chửi mắng khi tôi cố gắng giải thích chân tướng cho họ. Tôi nói nhiều nhất có thể cho đến khi họ ngừng lắng nghe. Vài ngày sau, tôi đã gặp lại họ. Lần này trông họ thực sự khác. “Chúng cháu đã suy nghĩ về điều đó. Xin hãy gíup chúng cháu thoái ĐCSTQ”, họ nói. Khi tôi hỏi họ làm gì để kiếm sống, họ nói: “Bà trông có vẻ là người tốt, vì thế cháu sẽ thành thật với bà. Chúng cháu buôn bán ma tuý ở Trung Quốc và sau đó chúng cháu đã đến đây”. Chàng trai hỏi: “Bà à, Pháp Luân Đại Pháp sẽ bảo hộ chúng cháu sau khi chúng cháu thoái ĐCSTQ chứ?” Tôi nói với cháu: “Chắc chắn là không, bởi vì cháu đang đòi hỏi tội ác được bảo vệ”. Tôi giải thích cho họ rằng họ sẽ được bảo hộ và số phận của họ sẽ thay đổi nếu họ kiếm tiền một cách chân chính. Tất cả họ đều đồng ý thoái Đảng.

Thật đúng như Sư phụ giảng:

“Từ bi năng dung thiên địa Xuân

Chính niệm khả cứu thế trung nhân”. (Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

“Từ bi có thể hòa tan trời đất thành mùa Xuân

Chính niệm có thể cứu con người ở thế gian”. (Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)

Viết chân tướng trên các tờ tiền

Một lần có một người đã nói với tôi rằng cậu ấy biết đến Pháp Luân Công vì đã nhìn thấy chân tướng được viết trên một tờ tiền.

Sư phụ giảng:

“Tôi nói rằng biện pháp ấy rất hay. (vỗ tay) Tờ giấy bạc ấy vứt đi không vứt được, mà huỷ thì cũng không huỷ được”. (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles)

Tôi quyết định sẽ làm như vậy và bắt đầu với những nhà cung cấp mà tôi biết trên thị trường. Tôi đối đãi với họ bằng sự tôn trọng và làm quen với họ. Sau đó, tôi đã mua hàng hoá bằng những tờ tiền có in thông điệp trên đó và giảng chân tướng cho các nhà cung cấp khi họ không quá bận. Sau khi họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và đồng tình với Pháp Luân Đại Pháp, họ đã đồng ý giúp tôi lưu hành các tờ tiền đó.

Sau một vài lần, họ đã được đền đáp, và điều tốt đẹp đã đến với họ. Mỗi tuần họ đều hỏi tôi có nhớ mang theo các tờ tiền in chân tướng đến cho họ không. Tôi đã đưa cho họ gần 100 tờ, và còn nhiều hơn thế trong dịp nghỉ lễ.

Đối mặt với cái chết của chồng

Trong rất nhiều năm, chồng tôi luôn ủng hộ tôi trong việc giảng chân tướng. Có lần ông ấy đã đứng lên bảo vệ tôi khi các quan chức cố gắng đưa tôi tới một trung tâm tẩy não. Một đặc vụ từ Phòng 610 đã tới xin lỗi ông ấy vào ngày hôm sau. Ông ấy sẵn sàng giúp đỡ các học viên đang bị giam trong ngục hoặc bị mất việc do cuộc bức hại gây ra và đưa cho họ các vật dụng hoặc tiền. Chúng tôi đã kết hôn hơn 50 năm và chung sống rất hoà thuận.

Việc ông ấy qua đời vài năm trước đã khiến tôi vô cùng đau khổ. Mọi thứ tôi nhìn thấy đều khiến tôi nhớ đến ông ấy. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp tôi thoát khỏi những can nhiễu này. Kể từ đó, mỗi khi tôi nghĩ đến ông ấy, tôi đều học Pháp.

Dần dần tôi đã buông bỏ được chấp trước vào tình đối với ông ấy. Tôi không muốn để cựu thế lực có bất kỳ cớ nào để lợi dụng chấp trước của tôi. Khi cân nhắc đến việc sẽ đặt gì trên bia mộ của chồng mình, tôi đã bảo con gái mình đừng chừa lại khoảng trống nào để viết tên tôi bên cạnh. Cháu đã khóc. Tôi bảo cháu rằng hãy tôn trọng tín tâm của tôi. Vào ngày chôn cất ông ấy, tôi bảo ông hãy hiểu cho tôi vì sao lại làm như vậy: “Chúng ta sẽ gặp nhau ở một nơi tốt hơn rất nhiều”.

Tôi đã không thể làm được như vậy nếu không có Đại Pháp. Hiện tại tôi đang sống một mình trong căn hộ của chúng tôi và vẫn cảm thấy vui vẻ và mãn nguyện.

Đã 23 năm trôi qua kể từ khi tôi đắc Pháp. Mỗi ngày tôi đều kiên trì học Pháp, luyện công, và cố gắng tinh tấn thực tu.

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Trung Quốc trực tuyến lần thứ 16 trên Minh Huệ Net).


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/7/395506.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/16/180742.html

Đăng ngày 28-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share